Chương 22
Chợt, có một người phụ nữ bước vào, chính là cái người lúc nãy bám lấy Trần Lục Diên, cô ta đứng ở bồn rửa tay bên cạnh, lấy một thỏi son từ trong túi xách ra, nhìn vào gương, tô lại son môi, dáng vẻ vừa ung dung lại sang chảnh.
Trong nhà vệ sinh lúc nãy chỉ có tiếng nước chảy, tự dưng lại có một chất giọng thánh thót vang lên: “Cô là tình nhân mới của Trần Lục Diên à?”
Cô ta vẫn nhìn vào gương, không thèm liếc nhìn cô dù chỉ một cái.
Noãn Thanh tựa như không nghe thấy, cô vẫn rửa tay, không có bất kì động thái gì.
Cô ta lại nói, giọng đầy giễu cợt và khinh bỉ: “Xem ra dạo gần đây anh ta bắt đầu đổi khẩu vị rồi, lại thích cái kiểu ngây thơ vô tội, ngốc ngốc đáng yêu.”
Sau đó, cô ta liếc nhìn cô một cái, vừa dặm lại phấn vừa nói: “Nhưng mà tôi thấy anh ta cũng không thật sự thích cô đâu, nếu thật sự thích, anh ta còn tiếc không chi cho cô à? Cô nhìn xem, thứ trên người cô là cái gì? Không khác gì giẻ rách.”
Từ đầu đến cuối Noãn Thanh không có phản ứng gì, cũng không mở miệng ra nói chuyện, lúc này cô ta mới bắt đầu cau mày, quay người sang, khoanh tay trước ngực nói chuyện với cô: “Tôi không cần biết là cô ngốc thật hay là giả ngốc. Nhưng mà nếu cô muốn ôm chân anh ta, từ chim sẻ thành phượng hoàng thì cô lầm to rồi.” Cô ta nước đến, vươn tay nâng cằm cô lên, phấn mắt màu xám khói khiến cô ta càng giống một mụ phù thủy: “Anh ta chỉ là nhất thường nổi hứng với cô mà thôi. Chứ cô nghĩ, với nhan sắc tầm thường này của cô có thể quyến rũ được một người cao cao tại thượng như như anh ta sao? Cô cũng có thể giả vờ đáng thương, khóc lóc cầu xin đó, nhưng cô thử động não xem, lòng thương hại đó của anh ta có thể kéo dài được bao lâu? Một tuần? Hai tuần? Một năm? Hai năm? Theo tôi thấy, không lâu đến vậy đâu, sớm muộn, cô cũng sẽ giống như tôi, trở thành một món đồ chơi bị vứt bỏ mà thôi.”
Nói xong, cô ta hất cằm cô sang mọt bên, nở nụ cười trào phúng. Thứ cô ta không có được thì cô cũng đừng hòng có, nghĩ cũng đừng nghĩ đến.
Noãn Thanh mím môi, nâng mi mắt nhìn cô ta, mày hơi nhíu lại, tay siết chặt, ánh mắt mạnh mẽ không chịu khuất phục.
Cô ta nhếch môi, trong lòng dâng lên cơn thịnh nộ, vì từ đầu đến cuối cô không nói một lời nào, đã vậy còn nhìn cô ta bằng ánh mắt đó. Khinh bỉ? Đúng, chính là khinh bỉ. Cô vậy mà lại dám khinh thường cô ta? Dùng ánh mắt cao thượng đó nhìn cô ta? Không phải cô cũng chỉ là một tiểu tình nhân thôi sao? Vậy mà cô dám…
Noãn Thanh xoay người định bỏ đi, không ngờ lại bị cô ta siết chặt cổ tay, giọng trầm thấp mang theo cơn tức giận đáng sợ: “Cô như vậy là có ý gì đây? Cô tưởng mình là ai hả?”
Noãn Thanh muốn rút tay lại nhưng lại bị cô ta nắm chặt, đã vậy còn bị cô ta lôi vào trong: “Cô đừng tưởng bây giờ cô được Trần tổng che chở thì có thể lên mặt với tôi. Cô tưởng bây giờ mình đã leo lên cành cao rồi? Có thể hống hách, nghênh ngang?”
Noãn Thanh bị đau nên mày nhíu chặt, trong cổ họng vang lên tiếng ú ớ khe khẽ, cô hất tay cô ta ra, cô cố kiềm lại sự run rẩy và sợ hãi trừng mắt về phía cô ta, đó là một chút tôn nghiêm và lòng tự tôn còn sót lại trong cô, cô không muốn tiếp tục bị những lời nói đó của cô ta chà đạp.
Trong cơn tức giận, cô ta cho rằng Noãn Thanh đang lên mặt với mình, đang hống hách, khinh thường cô ta là một món đồ rẻ tiền bị Trần Lục Diên bỏ rơi.
Suy bụng ta ra bụng người, cuối cùng cô ta đã kết luận như vậy, trong lòng tức điên lên, không kiềm chế được mà nghiến răng nghiến lợi: “Mày đừng nghĩ là tao không làm gì được mày.”
Bất chợt, cô ta vung tay lên, tát mạnh vào mặt Noãn Thanh một tiếng “chát” chói tai và vang vọng.
Noãn Thanh không có phòng bị trước, mà sức lực của cô vốn đã nhỏ, không thể địch lại với người cao to như cô ta, nhất thời đứng không vững, bị ngã xuống, không may đập đầu vào bồn rửa tay bên cạnh.
Một tiếng “bốp” vang lên lên, cô nhất thời chưa cảm nhận được cơn đau chỉ có máu chảy xuống và cảm thấy da đầu tê rân rân, đầu óc choáng váng, đến hơi thở cũng nặng nề.
Cô ta bị cơn giận dữ che mờ mắt, không màng đến hậu quả, cô ta bước đến dùng giày cao gót đạp lên chân cô, chà mạnh xuống sàn, sau đó nắm lấy tóc cô, ép cô ngẩng đầu lên.
Ánh mắt đầy châm chọc, cô ta cười khẩy: “Đúng là ngu xuẩn, người như mày mà cũng muốn quyến rũ đàn ông? Nực cười.”
…
Ở bên ngoài, Trần Lục Diên nhìn vào đồng hồ đeo tay, thấy thời gian đã trôi qua lâu rồi mà Noãn Thanh vẫn chưa ra, anh có hơi lo lắng, sau đó vội vàng đi đến nhà vệ sinh tìm cô.
Vừa bước đến cửa nhà vệ sinh nữ, anh đã nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Một cơn lửa giận ồ ạt trào tới, anh lạnh lẽo gằn giọng, mặt đã đen xì: “Con mẹ nó! Cô đã làm gì cô ấy?”
Lúc này cô ta còn chưa phát giác ra, đợi có âm thanh sắc nhọn vang lên, cô ta mớ cả kinh, quay đầu lại nhìn: “Trần… Trần…”
Cô ta còn chưa nói ra được chữ “tổng” thì Trần Lục Diên đã sải bước dài đi đến, đẩy cô ta sang một bên, anh không muốn ra tay đánh phụ nữ nên đã cố gắng ghìm xuống, lo lắng xem vết thương của Noãn Thanh.
Anh nhìn thấy đầu cô đang chảy máu, tay cũng bị đạp đến rướm máu mà vẫn không chịu rơi nước mắt, cố trừng to mắt để nước mắt không thể chảy ra, giả bờ kiên cường đén mức lòng anh nhói đau, chỉ hô hấp thôi cũng cảm thấy khó chịu.
Trần Lục Diên cởi áo vest ra che chắn cho cô, sau đó mới bế cô lên, lạnh lẽo nhìn về phía cô ta, giọng nói ngập tràn sát khí và nặng mùi chết chóc như quỷ lệ, anh nói: “Cô nhớ kĩ những gì cô gây ra ngày hôm nay, tôi sẽ trả lại cho cô gấp trăm ngàn lần.”
Cô ta hơi hoảng hốt. Ý anh là gì? Không lẽ anh định cho người tìm cô ta tính sổ? Cô ta còn lạ gì với thủ đoạn của anh nữa, một khi anh mà ghi thù ai, chắc chắn người đó sẽ không thể sống yên ổn. Bị đánh là chuyện bình thường, thậm chí là bị dồn đến đường cùng, phải thắt cổ tự tử, không thì cũng phải trốn sang thành phố khác sinh sống, mãi mãi không thể trở về.
Đến khi cô ta hoàn hồn lại, định quỳ xuống cầu sinh thì Trần Lục Diên đã bế Noãn Thanh đi mất.
Lần này, xem ra cô ta xong đời rồi!!!