Chương 53
…Trung tâm Kinh thành – La Quốc…
…Hiệp hội đánh thuê…
Nơi đây có rất nhiều loại nhiệm vụ được các lính đánh thuê và các cường giả đến săn đón, thường được dán trên bảng tiền thưởng. Thậm chí, còn chứa rất nhiều thông tin bổ ích, sốt dẻo mà không nơi nào có được.
Bên trong hiệp hội đầy ấp là người. Một cậu thanh niên trai tráng trẻ tuổi, áo quần gọn gàng, bảnh bao, vai mang thanh kiếm lớn đỏ rực, hiên ngang bước đến bảng tiền thưởng, trên đó là những tấm nhiệm vụ treo thưởng có thể gặt hái được kha khá tiền.
Anh nhìn những tấm giấy chi chít chữ, có đủ loại từ dễ đến khó, và cả cấp độ nguy hiểm.
Phát hiện ra có một nhiệm vụ đáng để thử, anh với tay lấy nó.
Vừa cầm. Đột nhiên, một bàn tay khác vươn tới, cũng cầm lấy tờ giấy đấy. Bàn tay nhỏ và mềm.
Anh và chủ nhân của bàn tay nhỏ nhắn ấy bất ngờ nhìn nhau:
– A!
– Là ngươi?
…Hai canh giờ trước…
Nhiếp Minh Nguyên đã xuất sơn để đến thành đô mua vật liệu mà Hồng Ngọc nhờ cậu, tiện thể tham quan. Đã rất lâu rồi cậu không được thăm thú thế giới bên ngoài.
10 năm qua, từ hình dáng một cậu nhóc hiếu thắng, nay đã cao lớn, chững chạc, điển trai, rất ra dáng người lớn.
Cậu đến trước cổng thành, thực hiện hoàn tất các thủ tục, rồi tiến vào bên trong, một thành đô nhộn nhịp, sầm uất.
Thứ đầu tiên cậu chú ý đến, chính là Thánh Long Đăng cao nghi ngút ngay trung tâm đô thành. Dù ở rất xa, nhưng cậu có thể thấy được sự uy nghiêm của nó. Thân rồng quấn quanh cột, đầu rồng trên đỉnh ngắm nhìn thiên hạ. Rất uy dũng.
Như có một lực hút vô hình, mắt cậu dán chặt nhìn Thánh Long.
Đến khi, tiếng kêu của một cô nương hét lên, cậu mới về thực tại:
– Á! Cứu tôi với!
Tiếng kêu thất thanh của một cô nương mảnh khảnh, xinh đẹp, trông khá yếu ớt, bên cạnh cô có hầu nữ đang cố gắng dùng sức đẩy tên đàn ông, là kẻ đang có ý định xấu với tiểu thư khuê các. Y phục của hắn nhìn khá đồng bộ, giống như là đệ tử của một môn phái nào đó. Hắn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô nương, miệng tuôn ra những lời cợt nhả:
– Mĩ nữ. Đi theo bổn công tử ta đây. Ta đảm bảo sẽ cho cô được xung túc. Gia tộc được nở mày nở mặt.
– Thả ra. Tên biến thái. Tiểu thư nhà ta không cần tên bần tiện nhà ngươi.
Những câu từ khó nghe của nữ hầu, làm hắn bực bội. Hắn hất văng hầu nữ:
– Á á….
– Linh Đan (vị tiểu thư thất thanh)
– (Minh Nguyên kịp thời bắt lấy cô) Cô không sao chứ?
– (Hầu nữ bình tĩnh lại) A! Đa tạ công tử.
Không chấp nhận được cách cư xử của hắn ta, Minh Nguyên ra mặt:
– Vị huynh đài đây. Liệu huynh có thể thả cô nương ấy ra? Họ đã đắt tội với huynh đâu? Sao phải cứ làm khó họ?
– (hằn học, thả tay tiểu thư, rồi chỉ thẳng vào Minh Nguyên) Tiểu tử ngươi? Dám xen vào việc tốt của ta. (nhìn kĩ) Nhìn ngươi cũng ra dáng hảo hán. Ngươi từ môn phái nào?
– Ta….
– (Linh Đan núp sau Minh Nguyên, hô to) Công tử. Đừng nhiều lời với tên biến thái này làm gì.
– (chạy tới chỗ chủ tử) Tiểu thư! (đỡ lấy nàng) Người không sao chứ?
– Ta không sao.
Linh Đan giữ chặt lấy tiểu thư, nhìn tên biến thái với cặp mắt viên đạn.
Chuyện tốt không thành, hắn trút bỏ cơn giận dữ của mình lên Minh Nguyên:
– (nắm chặt tay) Tiểu tử ngươi. Phá hoại chuyện tốt của bổn gia.
– (rút kiếm, xông tới tấn công) Nộp mạng đi. Tên khốn.
– (Minh Nguyên lách nhẹ người)
– (đánh hụt, hắn tiếp tục tấn công)
Toàn là những đòn đánh cơ bản, Minh Nguyên cứ né, kiên quyết không đánh lại. Cậu đã hứa với Hồng Ngọc là không được gây chuyện ở đây, nên đành an phận khoanh tay né tránh.
Cứ đánh hụt liên tục, hắn càng ngày càng nổi nóng, cảm thấy đối phương không coi mình ra gì. Hắn khiêu khích:
– Né! Né! Lại né! Ngươi chỉ biết né thôi sao? Bản thân ngươi có lấy một đòn tấn công nào à?
– (chỉ vào thanh kiếm sau lưng cậu mà khiêu khích) Thấy ngươi có kiếm tốt như thế. Cứ tưởng ngươi là một trang hảo hán. Thế mà không biết tấn công. Thật uổng phí cho một thanh kiếm tốt lại rơi vào tay phế nhân như ngươi.
Minh Nguyên không để tâm lời nói của hắn. Cậu có lí do không cất U Minh Huyết Nanh (tên cậu đặt cho thanh kiếm đỏ, thanh kiếm làm từ răng kiếm của U Minh Thú):
– (nhìn thanh kiếm, cậu nghĩ thầm) Thanh kiếm quá to, dễ gây sự chú ý. Ta cũng muốn cất lắm chứ. Nhưng làm cách nào Huyết Nanh cũng không chịu chui vào không gian trữ vật của mình.
Thấy cậu cứ láo lia chỗ khác, không chú ý tới mình, hắn nuốt không nổi cục tức này, lao vào đánh nhau:
– Dám phớt lờ ta. Hôm nay ta thề trước Linh Sơn kiếm phái, chắc chắn phải lấy đầu của ngươi.
Hắn ta nhảy lên cao, xuất kiếm của bổn tông, chém hướng xuống người cậu:
– Linh Nguyệt Trảm.
Minh Nguyên tránh sang một bên, đường kiếm đi qua cậu. Cậu chớp lấy thời cơ, nhanh tay tát vào mặt hắn ta, nhưng có hơi quá tay, cậu lỡ hất bay hắn vào bãi đỗ rác.
Mọi người nhìn hắn thê thảm như thế, không nhịn được cười, hầu nữ Linh Đan cười to, cố lấy tay che lại:
– Há há há! Đáng đời mặt hắn. Rác phải đổ chung với bãi rác mà.
– (vị tiểu thư thấy tội nghiệp) Như vậy… Có hơi quá đáng quá không.
Minh Nguyên lo lắng vì lỡ tay làm quá chuyện lên. Cậu nhóc cố gắng bỏ chạy.
Tên biến thái thê thảm bước ra khỏi bãi rác. Người hắn nồng nàn mùi hôi thối, trên má còn hằn đỏ vết tát.
Hắn oán trách:
– Đứng lại! Ngươi đừng hòng trốn!
– Dám làm bổn gia ta thê thảm.
Người hắn bốc mùi nồng nặc, người xem bịt mũi tránh né, khinh thường.
Minh Nguyên đáp trả:
– Ta nhẹ tay lắm rồi đó. Ta không biết là ngươi yếu đến mức thế.
– Yếu? Ta? Ngươi dám…..
Hắn định đánh thêm nữa. Một tiếng nói từ trong đám đông đã ngăn hắn lại:
– Dừng ngay!
Mọi người liền tập trung vào tiếng kêu. Là của một vị cô nương khác. Khá xinh xắn, tay cầm kiếm, kiếm và y phục khá giống với tên biến thái, chắc cùng một tông môn, người dân tránh đường cho cô tới chỗ của cậu.
Cô hiên ngang đi tới trước hắn:
– Ô Mốc. Xin lỗi người ta ngay.
– Sư tỷ…. Đệ…..
– XIN LỖI NGAY.
Hắn ta ấm ức:
– Ta không xin lỗi đấy!
Nói xong, hắn bỏ đi, cùng với mùi “thơm”
Nàng ta bất lực trước sự ương ngạnh của Ô Mốc sư đệ. Cô đành thay mặt xin lỗi:
– Ta tên Nguyệt La. Đệ tử của Linh Sơn kiếm phái. Thay mặt sư đệ mình xin lỗi công tử.
– Ta tên Nhiếp Minh Nguyên. Trong chuyện này ta cũng có lỗi. Nguyệt cô nương không cần khách khí.
– Đa tạ Nhiếp công tử đã bỏ qua. Tại hạ còn có việc, xin phép đi trước.
– Nguyệt cô nương thong thả.
Nguyệt La bỏ đi. Minh Nguyên giải tán đám đông. Vị tiểu thư bước đến gần cậu:
– Nhiếp công tử. Đa tạ đã ra tay nghĩa hiệp.
– Cô nương đừng như vậy. Ta chỉ đi ngang thôi.
Cô lấy ra tấm lệnh bài, đưa cho Minh Nguyên:
– Tôi tên Vũ Nhu, tiểu thư nhà Vũ Gia.
– Tôi là Linh Đan
– (Cô đưa lệnh bài cho cậu) Công tử cầm lấy nó. Gặp khó khăn gì cứ lấy nó ra.
– Ê khoan. Tôi….
Thế rồi họ bỏ đi thật nhanh.
Minh Nguyên khó xử, nhưng cũng không làm gì được. Cậu tiếp tục công việc của mình.
Cậu không biết. Mình bị người khác theo dõi. Kẻ đó đứng trên mái nhà, nơi mà tưởng chừng như rất dễ chú ý nếu có ai đó ở trên. Nhưng không ai hay biết hắn.
Hắn nhìn Minh Nguyên bước đi, miệng mỉm môi.