Chương 42
Trực tiếp đối diện gương mặt Tuyết Nhi, Hàn Bạch Phong vô thức cười. Tìm kiếm bao nhiêu lâu cuối cùng cũng gặp lại em, vợ yêu của anh!!!
Lúc này thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng, cả người nóng ran, bước đi cũng loạng choạng. Phương Huyền bèn lo lắng hỏi
– Nhi, chị không sao chứ?
– Chắc là do uống rượu nên hơi chóng mặt. Chị.. chị về trước, em ở lại săp xếp buổi tiệc
Phương Huyền nghe cô dặn dò liền gật đầu, Tuyết Nhi cũng nhanh chóng rời khỏi Cố thị. Bởi vì sợ phóng viên thấy biểu hiện của mình nên Tuyết Nhi chọn đi trong một góc khuất để đi ra cổng lấy xe
Ai ngờ chính bởi vì hành động đó của cô đã tạo cơ hội cho lão Hoàng tiện hành động hơn. Vì cái thuốc quái quỷ đó mà cô phải vịn tay vào vách tường để lấy thăng bằng, bước đi vô cùng chậm
Hoàng tổng từ phía sau tiến tới, ngang nhiên vòng tay qua eo cô rồi bóp mạnh lấy một bên mông giở giọng đê tiện nói
– Cố chủ tịch có cần anh đây giúp gì không?
– Cút, cút..cút đi
Tuyết Nhi dùng hết sức để đẩy ông ta ra nhưng chỉ vô ích, thuốc càng để lâu thì lại càng ngấm tác dụng. Lúc nãy cô đúng là quá bất cẩn rồi
Ông ta dán mắt chăm chú nhìn vào khe ngực mà liếm môi thèm thuồng. Trong đầu lão không ngừng tưởng tưởng lên những hình ảnh đồi trụy
– Bỏ cái tay thối của ông ra khỏi người cô ấy
Giọng nói quen thuộc từ phía sau vọng lên, thanh âm lạnh lùng, băng lãnh đến đáng sợ
Hoàng tổng không biết kẻ nào dám phá chuyện tốt của ông, lão ta còn định xoay người lại mắng hắn một trận
– H…Hàn…tổng
Vừa thấy người trước mặt, ông ta đã như mèo cụp đuôi. Nghĩ tới việc có được mỹ nhân và phải đối đầu với Hàn tổng thì lão Hoàng đã ngoan ngoãn làm theo lời anh bỏ tay ra khỏi người Tuyết Nhi
– Còn không cút?
Đứng trước khí thế của Hàn Bạch Phong, lão Hoàng đổ mồ hôi ướt đẫm cả lưng, mặt cũng xanh lại lập tức rời đi
Biết rõ trước mắt là người mình hận nhưng Tuyết Nhi vẫn vô thức nhào vào lòng anh, hương thơm quen thuộc có phần khiến cô dễ chịu hơn
Hành động của Tuyết Nhi khiến anh hơi bất ngờ, vẻ mặt của cô không ổn Hàn Bạch Phong lo lắng hỏi
– Tuyết Nhi, em có bị làm sao không?
– Hạ…dược…tôi bị hạ thuốc rồi…giúp tôi
Cả người cô vô cùng ngứa ngáy, liên tục cọ cọ đầu vào khuôn ngực của Hàn Bạch Phong
– Để anh đưa em về
– Ưm..ưm~
Nói rồi, anh bế xốc cô lên để đi ra xe, Tuyết Nhi quàng hai tay qua cổ anh vô cùng hợp tác
Đặt cô gái nhỏ ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn xong xuôi Hàn Bạch Phong định lái xe đưa cô về biệt thự nhưng tình hình trước mắt có vẻ không ổn, anh bèn lái ô tô đến khách sạn gần Cố thị nhất
…
*Cạch*
Anh đặt Tuyết Nhi xuống giường rồi bỏ đôi cao gót và túi xách sang một bên. Hàn Bạch Phong đang định gọi cho Hạo Vũ bảo cậu ấy gọi bác sĩ đến khám cho Tuyết Nhi
Chưa kịp lấy điện thoại thì cô đã nhướn người ngồi dậy, ôm chặt lấy anh. Hai tay không ngừng sờ soạng phía trước, cách một lớp sơ mi nhưng Tuyết Nhi vẫn cảm nhận được từng múi cơ rắn chắc của anh
– Nóng…giúp..t..tôi
Hàn Bạch Phong vì hạnh động của cô mà bị đứng hình vài giây, anh bỏ điện thoại lên chiếc tủ đầu giường rồi cố gắng tháo hai tay cô ra
– Ráng chịu một chút…anh sẽ gọi bác sĩ đến ngay
Hàn Bạch Phong nắm lấy hai tay cô nói vô cùng chắc nịch. Cô yếu ớt lắc đầu, liên tục vặn vẹo cơ thể
– Ưm…khó..chịu quá
Dù trong phòng đã bật điều hòa nhưng bên trong Tuyết Nhi vẫn vô cùng nóng y như là có lửa đốt
Anh đặt Tuyết Nhi nằm lên gối đầu luôn miệng bảo cô cố chịu một chút, anh sẽ gọi bác sĩ nhưng chỉ cần để lâu hơn năm phút thôi thì cô sẽ chết vì khó chịu mất
Ngay lúc đó tiếng chuông điện thoại bên trong túi xách của cô vang lên, Hàn Bạch Phong nhanh chóng lấy điện thoại ra
– Phương Huyền?
– Đưa…đưa t…tôi
Nghe anh lầm bầm hai từ “Phương Huyền” cô cắn chặt môi dưới để cố lấy lại ý thức, rồi với tay ra lấy điện thoại
– Alo, chị đã về nhà chưa? Sao xe vẫn còn ở Cố thị vậy? Nhi,Nhi
Vừa bắt máy, Phương Huyền lo lắng hỏi dồn, cô chỉ yếu ớt đáp lại
– C…chị…không sao
– Có thật là chị không sao không? Bây giờ chị ở đâu? Chị về đến nhà chưa?
– Chị…k-không sao cả..em đừng…đừng lo…lắng
Dứt lời, Tuyết Nhi lập tức tắt máy rồi để chiếc điện thoại sang một bên. Đầu dây bên kia đã tắt máy, Phương Huyền cũng tự trấn an bản thân
– Chắc là mình lo quá thôi, chị ấy không sao đâu
Tuyết Nhi nằm trên giường nhưng thân thể lại cựa quậy không thôi. Cô với hai tay ra kéo mạnh lấy Hàn Bạch Phong khiến thân thể to lớn của anh nằm lên người Tuyết Nhi
– Giúp…giúp tôi
Lý trí của Tuyết Nhi đã hoàn toàn biến mất, cô vòng hai tay qua cổ kéo mạnh anh xuống rồi rúc đầu vào cổ hít hà lấy mùi hương nam tính trên người Hàn Bạch Phong
– Em biết anh là ai không?
Giọng nói khàn khàn của anh vang bên tai cô. Hàn Bạch Phong đang cố đè nén dục vọng của mình xuống nhưng tiểu yêu tinh dưới thân lại liên tục chiếm tiện nghi
– Hàn….B..Bạch…Phong, giúp…giúp tôi
Giọng nói ngắt quãng của Tuyết Nhi, anh cố khống chế chính mình mà hỏi cô
– Em không hận anh sao?
– Ưm~…nóng lắm..giúp…giúp
Hàn Bạch Phong khó khăn tháo gỡ từng ngón tay thon dài, trắng nõn của cô ra khỏi cổ mình sau đó ngồi dậy nắm lấy hai tay để cô gái nhỏ khỏi phải sờ soạng lung tung
– Lần này là em tự nguyện? Em không hận anh nữa?
– Giúp…giúp
Anh đã từ từ nới lỏng cổ tay Tuyết Nhi, tóm được cơ hội cô nhoài người một lần nữa ôm lấy anh
Chiếc áo vest anh đã bỏ sang một bên nên cũng dễ dàng tạo cơ hội cho Tuyết Nhi. Cô gái nhỏ nghịch ngợm cởi từng chiếc cúc trên áo sơ mi, ngang nhiên đặt tay lên ngực trần
Anh như bị kích thích vòng một tay qua eo nhỏ, nếu cứ tiếp tục e rằng anh sẽ không nhịn nổi mất
– Muốn…muốn ưm..ưm~
Da thịt mát lạnh chạm vào tay làm cô đôi ba phần dễ chịu hơn. Xem ra Anh Thư hạ dược cô với liều lượng không phải là ít
Như có luồn điện chạy trong người, Hàn Bạch Phong lập tức đem cô gái khóa trụ dưới thân. Anh thật sự không thể kìm nén được nữa rồi
– Đây là do em cố ý
Dứt lời, áo sơ mi nhanh chóng đã bị vứt xuống sàn, anh toang định xé bộ váy dự tiệc cô đang mặc thì liền bị Tuyết Nhi ngăn cản
– Tên k-khốn…không…không được…xé
Cô gái này dù bị hạ dược đến mức này mà vẫn có thể chửi Hàn Bạch Phong được xem ra là ghét anh nhiều lắm
– Được rồi, anh không xé. Nghe theo em tất
Dứt lời, anh đặt lên trán cô một nụ hôn vô cùng ôn nhu sau đó lần mò tìm đến khóa kéo, cởi chiếc váy đen vứt sang một bên
Nhìn ngắm cơ thể của cô, Hàn Bạch Phong khẽ nuốt nước bọt. Ba năm gặp lại mà thân hình của cô vẫn hoàn hảo như vậy, vòng nào ra vòng nấy thực sự quá đổi mê người
Anh nhanh tay tháo nốt luôn chiếc bra đen và quần lót còn sót lại trên người Tuyết Nhi để tiện việc “hành sự”
Anh áp môi mình lên môi cô, bàn tay phạm thượng đặt lên ngực cô xoa xoa bóp bóp
Tiếng rên nhè nhẹ, kiều diễm của Tuyết Nhi như đang cổ vũ cho anh tiếp tục. Hàn Bạch Phong cũng đã nhanh chóng cởi bỏ chiếc quần vướng víu trên người mình
Anh nhẹ nhàng tách hai đùi cô vòng qua hông mình, từ từ tiến vào bên trong *** *****. Cô luồn tay vào trong tóc anh từ từ cảm nhận khoái cảm
Hai cơ thể cứ thế quấn lấy nhau, ân ân ái ái không rời. Cả căn phòng bây giờ chỉ còn lại tiếng thở hổn hển chàng trai và tiếng rên rỉ the thé của cô gái
…
Sáng hôm sau
Tuyết Nhi là người thức dậy trước, vừa mở mắt đã thấy gương mặt của Hàn Bạch Phong thì vô cùng chán ghét. Ấy thế mà tay của anh ta còn ôm chặt lấy eo cô, cảnh tượng trong vô cùng hạnh phúc
Cô từ từ tách ra khỏi người anh với lấy chiếc khăn tắm che đi cơ thể, cố nhịn cơn đau mà nhặt lại hết quần áo sau đó đi vào nhà tắm
Mười lăm phút sau, Tuyết Nhi bước ra thì vừa hay Hàn Bạch Phong cũng đã tỉnh ngủ. Gương mặt quá đổi anh tuấn, ngũ quan vô cùng hoàn hảo khiến ai cũng phải mê mệt nhưng Tuyết Nhi thì không
Cô chán ghét gương mặt đó, chán ghét con người đó. Chán ghét vô cùng!!!
Mặc kệ ánh mắt của Hàn Bạch Phong đang nhìn mình, cô cứ đi đến bên tủ đầu giường lấy điện thoại và túi xách rời đi
Vừa bước ra cửa thì cô xoay người bước lại gần chân giường, mở túi xách lấy ra một tấm thẻ ném lên giường, lạnh lùng nói
– Quên ngày hôm qua đi, tạm biệt
Nói rồi, Tuyết Nhi liền lập tức rời khỏi. Anh cầm lấy tấm thẻ tín dụng mà siết chặt lại
Anh vậy mà bị cô xem trai bao sao?