Chương 41
Từ hôm thứ hai, Tuyết Nhi đã sai người mang thiệp mời đến biệt thự Cố gia như một cách để chọc tức. Cầm tấm thiệp trên tay, Anh Thư lại nãy sinh ra một ý tưởng
Trưa hôm ấy, cô ta đã sửa soạng quần áo rồi đến Hoàng thị
– Hoàng tổng, có một cô gái đang đứng ở sảnh chính, cô ấy nhất quyết đòi gặp ngài
– Vậy cho cô ta vào đi
Cậu nhân viên cúi người rôi ra khỏi phòng làm việc của lão ta. Ông ta cứ nghĩ người đó là Tuyết Nhi, cô đến tìm ông vì chuyện hôm ở nhà hàng
Chưa đầy mười phút, Anh Thư đi theo người nhân viên lên phòng chủ tịch. Vừa bước vào đã thấy Hoàng tổng ngôi chễm chệ ở chiếc ghế xoay bên bàn làm việc
– Rất vui được gặp ngài, Hoàng tổng
– Cô là….?
Anh Thư nhìn ông ta cười rồi đáp
– À, tôi là Cố Anh Thư
– Cố tiểu thư, thì ra là con của Cố tổng. Ngồi đi
Cô ta từ từ lại bên ghế sô pha, lão Hoàng tổng cũng tiến lại ngồi xuống vắt chéo chân sau đó rót ra một tách trà đưa cho Anh Thư
– Không biết Cố tiểu thư gặp tôi đây là có chuyện gì?
Lão Hoàng tổng nhìn Anh Thư đầy nghi hoặc, cô ta uống lấy một ngụm trà rồi cười nói
– Đương nhiên là có chuyện mới gặp ngài rồi
– Chắc ngài cũng có thiệp mời của Cố thị chứ nhỉ?
Ông ta gật đầu, đưa mắt nhìn Anh Thư ý chỉ cô ta tiếp lời
– Chắc ngài cũng muốn…cô gái ở nhà hàng BH?
– Cô muốn ám chỉ điều gì thì cứ nói thẳng
– Tôi muốn giúp Hoàng tổng đây thôi
Lão đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Anh Thư
– Giúp?
– Đương nhiên rồi
Nhìn biểu hiện của Hoàng tổng, xem ra vẫn còn nghi ngờ cô ta bèn nói thêm
– Đến ngày hôm đó, tôi sẽ chuốc thuốc khiến ả ta trở thành của ngài
– Không phải giao dịch chứ? Cô muốn tôi làm gì cho cô
Ả Anh Thư nhếch môi rồi nói tiếp
– Chỉ cần ngài chơi con điếm đó đến chết cho tôi…sau đó quay phim lại khiến ả nhục nhã
– Xem ra cô ta đã đắc tội gì đó với Cố tiểu thư đây rồi
– Đắc tội gì chứ? Chẳng qua tôi đang muốn giúp ngài thôi mà
Hoàng tổng suy nghĩ một lúc rồi nhớ đến dáng vẻ hôm ấy của Tuyết Nhi sau đó lại nghĩ ngay đến cảnh tượng cô rên rỉ dưới thân ông ta mà liếm mép
– Được, hợp tác vui vẻ
Biết rằng đã đươc ý muốn, Anh Thư hả hê rời khỏi Hoàng thị mà ả không hề biết rằng chính hành động vừa rồi đã khiến ngày tàn của mình đến nhanh hơn
– ——–
Trước giờ diễn ra buổi tiệc hơn hai tiếng, Phương Huyền đã chuẩn bị cho Tuyết Nhi hai bộ đầm dự tiệc một xanh và một đen
Phương Huyền là người thay thế cho Hoàng Nam vì cậu ấy phải quản lí công ty ở bên Anh
Hai chiếc váy đều được thiết kế ôm sát người tay dài. Cổ chữ V được đính một hàng pha lê, khoe khéo xương quai xanh cùng rãnh ngực mê người. Tuy có hơi đơn giản nhưng lại vô cùng tinh tế, sang trọng
– Bộ màu xanh này mặc vào buổi tối nhất định là rất đẹp…hay là chị mặc bộ này đi
Phương Huyền cầm bộ váy màu xanh lên nhìn ngắm rồi đưa cho Tuyết Nhi. Cô nhận lấy chiếc váy sau đó lại đặt nó xuống
– Chị thấy bộ đen vẫn đẹp hơn cơ
Cô cầm lấy chiếc váy rồi đi vào phòng. Phương Huyền nhìn theo cô lắc đầu, nhìn sơ qua thì bộ màu xanh vẫn đẹp hơn nhưng Phương Huyền hiểu vì sao cô lại chọn bộ dự tiệc đen
Bởi vì Tuyết Nhi vẫn chưa quên được cái đêm kinh hoàng đó, cô vẫn chưa buông bỏ được quá khứ. Mà cũng đúng thôi, ngày nào chưa trả thù tên Hàn Bạch Phong thì ngày đó Tuyết Nhi vẫn nhớ, vẫn nhớ rất kĩ về ba năm trước
Chiếc ô tô đắt tiền dừng lại trước cổng Cố thị, Tuyết Nhi từ từ đặt chân xuống, đi theo sau là Phương Huyền
Bữa tiệc cũng sắp bắt đầu, phía trong đã có vài vị khách, ai ai cũng diện trang phục đắt tiền. Giới truyền thông, phóng viên cũng đều có mặt đầy đủ nhưng bọn họ đều không biết mục đích của bữa tiệc này là gì
Gần hai mươi phút sau, quan khách cũng đã đến đông đủ, họ luôn lấy làm thắc mắc vì sao lại không thấy Quốc Đạt đâu, thân làm chủ tịch thì ông ta phải đi mời rượu chứ?
Tiếng giày cao gót từ từ bước lên sân khấu, đồng thời ánh đèn đột nhiên sáng lên, ai nấy đều quay sang nhìn
Tuyết Nhi mỉm cười, rồi đi lại chiếc micro đứng, giọng nói cứ phát ra êm tai người nghe
– Xin chào tất cả các vị quan khách, lời đầu tiên cho tôi xin cảm ơn các vị đã đến dự buổi tiệc hôm nay của Cố thị. Công ty của chúng tôi cũng có vài việc để thông báo đến mọi người
Cô dừng lại hít một hơi sâu rồi nói tiếp
– Kể từ hôm nay Cố thị chính thức đổi chủ tịch và vị chủ tịch mới chính là tôi…Cố Tuyết Nhi, rất vui được gặp mọi người
Mọi người đều kinh ngạc, cái tên này nghe quen quá? Không phải là vị tiểu thư của Cố gia gả cho Hàn tổng vào ba năm trước sao?
Hàn Bạch Phong đứng ở phía xa, nhàm chán uống lấy một ngụm rượu. Khi nghe đến tên của chủ tịch, anh mới đặt ly rượu xuống chiếc bàn bên cạnh rồi đưa mắt lên sân khấu
Dưới ánh sáng mờ mờ của chiếc đèn cộng thêm việc Hàn Bạch Phong đứng từ xa nên không tài nào có thể nhìn rõ nhưng anh chắc chắn mình không nghe nhầm, bóng dáng quen thuộc ấy chính là Tuyết Nhi
– Đúng là em thật rồi, Tuyết Nhi
Sở dĩ anh vẫn chưa biết cô quay về bởi vì Hàn gia đã giấu anh chuyện này, mọi người sợ khi biết thì Hàn Bạch Phong lại lao đầu vào rượu, điều đó không tốt cho sức khỏe của anh
Sau vài lời phát biểu của Tuyết Nhi thì buổi tiệc chính thức bắt đầu, biết cô là chủ tịch nên các quan khách chủ động đến để mời rượu xem như chúc mừng
Nhận đươc thiệp mời, Anh Thư thay Cố gia đến dự tiệc, cô ta đứng bên cạnh lão Hoàng tổng, nhìn Tuyết Nhi mà tức điên
– Này, tôi tưởng cô ta là thư kí nhưng..
Khi biết Tuyết Nhi là chủ tịch mới nhận chức, Hoàng tổng hơi do dự về kế hoạch hợp tác với Anh Thư
– Chẳng qua cũng chỉ là một con đàn bà thôi ông sợ gì chứ
Ả uống lấy một ngụm rượu rồi nói tiếp
– Ông quay phim lại rồi tung đoạn video đó lên xem nó còn ngốc đầu mà vênh váo được hay không?
Nghe lời Anh Thư nói, lão Hoàng gật gù đồng ý rồi lẩm bẩm suy nghĩ
– Đúng rồi, chẳng qua cũng chỉ là một con đàn bà thôi, ghê gớm gì chứ
Cô ta đi đến bên cạnh Tuyết Nhi, giả vờ hối lỗi nói
– Nhi, chị xin lỗi em vì thời gian qua đã….
Nghe tiếng Anh Thư, cô quay sang thì thấy ả đang lấy tay chậm chậm nước mắt. Nhìn gương mặt của cô ta, Tuyết Nhi đặt ly rượu xuống, khoanh hai tay trước ngực khẽ nhíu mày nhìn ả
– Chị xin lỗi em nhiều lắm, hy vọng em tha lỗi cho chị, Nhi Nhi~
Thấy thái độ của em gái, Anh Thư bèn níu lấy tay áo của cô tha thiết cầu xin
– Ừm, mà tôi với chị không thân tới mức đó đâu
Tuyết Nhi không tiện nói nhiều, chỉ thờ ơ trả lời. Cùng lúc đó Hoàng tổng bước đến ngay ở phía sau để phân tán sự chú ý của cô
– Cô Cố à, chuyện lần trước ở nhà hàng tôi thật sự rất xin lỗi mong…mong Cố chủ tịch đây bỏ qua
Nghe có người gọi mình, cô mặc kệ Anh Thư mà quay lại đằng sau, nhìn người trước mặt Tuyết Nhi mở giọng hơi khinh thường
– Ồ thì ra là Hoàng tổng
Nhận thấy cô không chú ý, Anh Thư liền nhanh chóng lấy gói thuốc nhỏ đổ vào ly rượu vang của Tuyết Nhi đang đặt trên bàn, sau đó lắc lắc để thuốc hòa vào rượu rồi đặt lại vị trí cũ, mọi thao tác đều vô cùng nhanh nhẹn
– Cố chủ tịch, nếu vậy tôi và cô cùng uống ly rượu coi như bỏ qua chuyện cũ được không?
Tuyết Nhi gật đầu, cười cười theo phép lịch sự, xoay qua để lấy ly rượu thì thấy Anh Thư đã biến mất từ lúc nào
Trong lòng cô dấy lên nghi ngờ, hai người này không phải là đang hợp tác với nhau chứ?
Cô lấy ly rượu lên được ra phía trước, Hoàng tổng cũng đưa ly rượu vang của lão lên, tiếng thủy tinh cứ thế va vào nhau. Cô sợ có sự cố nên chỉ đặt ly rượu trước môi, lão ta thấy vậy bèn lên tiếng
– Cố chủ tịch hẹp hòi đến nổi không chịu uống ít rượu với tôi đây sao?
Trùng hợp lúc đó máy quay lại lia đến trước mặt cô, sợ phóng viên lại viết mấy cái không hay nên Tuyết Nhi đành nhắm mắt uống lấy một ngụm nhỏ, cô nghĩ uống một ngụm như vậy chắc cũng không sao
Hoàng tổng thấy cô uống lấy ly vang đỏ thì vẻ mặt vô cùng hài lòng, lão ta buôn thêm đôi ba câu thì cũng rời đi
Tuyết Nhi đứng ở đó thêm gần mười phút nhưng vẫn chưa có chuyện gì, chắc là nghĩ ngợi nhiều quá thôi nhưng Tuyết Nhi luôn cảm thấy dường như có ai đó luôn nhìn mình
Tuyết Nhi nhìn xung quanh thì lại vô tình bắt gặp ánh mắt của Hàn Bạch Phong. Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô
Xem ra anh ta không hề thay đổi, dáng vẻ cao lãnh, lạnh lùng vẫn như ngày nào. Ba năm trước, cũng chính nó đã từng khiến trái tim Tuyết Nhi xao động