Chương 2
Anh không ăn bữa sáng cô nấu mà đi thẳng lên lầu chắc là thay đồ rồi đến công ty TK thế lại bỏ bữa nữa rồi
TK là tập đoàn thuộc sở hữu của Hàn gia, mười tám tuổi Bạch Phong đã lên chức chủ tịch đến nay chắc cũng đã mười năm rồi.
Sau khi rửa bát đũa, vừa tháo tạp dề ra thì Lâm quản gia bước vào
– Thiếu gia dặn tôi đưa mấy bộ quần áo này cho cô
Cô ngạc nhiên hỏi lại
– Để làm gì chứ?
Anh từ phòng khách hai tay bỏ vào túi quần bước vào lạnh nhạt nói
– Tôi cho cô mười phút để thay quần áo rồi theo tôi về nhà chính
– Tôi biết rồi
Tuyết Nhi cầm lấy bộ quần áo rồi đáp lại anh
Cô biết cô không thể từ chối bởi vì hắn là Hàn Bạch Phong- một người có sức ảnh hưởng, cao cao tại thượng ở thành phố B này nên chỉ đành thuận theo hắn
– —————
Mười phút sau
*Cạch*
Cô mở cửa phòng bước ra, bộ trang phục anh chuẩn bị cho cô cũng thật đẹp. Đó là một bộ đầm đen dài tay, đơn giản nhưng nó giúp cô khoe khéo được chiếc eo nhỏ nhắn. Bộ trang phục khi kết hợp với mái tóc bạch kim cũng thật hài hòa
Mái tóc của Tuyết Nhi rất đặc biệt, từ nhỏ sinh ra cô đã có mái tóc bạch kim đó hay nói chính xác hơn đó là màu xanh bạch kim. Một màu tóc mà không thể lẫn đi đâu được
Dù cho cô có cố nhuộm đen bao nhiêu lần thì qua một thời gian nó vẫn về màu tóc ban đầu
Bạch Phong nhìn cô vẫn là cái vẻ mặt lạnh lùng đó
– Cô định ngủ trong đó luôn hay gì?
– Xin lỗi
Ngoài hai từ “Xin lỗi” thì cô đâu biết phải nói gì với hắn, ai biểu cô yếu thế hơn hắn về mọi thứ: quyền lực, thân phận ngay cả sự tôn trọng từ người khác…nên chỉ đành thuận theo người đàn ông đó thôi
Cô cũng thật ganh tỵ với Bạch Phong, hắn có trong tay tất cả còn cô thì… Haizz ông trời quả thật bất công mà
– Cô còn đứng ngay ra đó làm gì hay tưởng mình là phu nhân Hàn rồi muốn tôi bế xuống à?
Anh nổi cáu lên bởi vì Tuyết Nhi từ nãy đến giờ cứ đứng như chết ở đó nhưng anh đâu biết cô đang nghĩ tại sao anh có tất cả còn mình thì chẳng có gì. Đúng là cuộc đời này thật trớ trêu
Cô vội bước đi sau anh xuống lầu rồi ra xe. Anh lái xe còn cô thì ngồi ở hàng ghế phía sau
– Đến đó, tôi làm gì cô làm nấy đừng khiến tôi mất mặt
Anh nhắc nhở nói đúng hơn là ra lệnh cho cô
– Tôi biết rồi
Nói rồi chẳng ai nói với ai thêm câu nào, im lặng cho đến khi về đến nhà chính
– —————
Tám giờ sáng
Từ biệt thự đến nhà chính Hàn gia mất khoảng ba mươi phút
Nhà chính Hàn gia cũng chỉ có ba người là Nhã Kì Anh-bà nội, Hàn Phong Thần- ba anh và cô em gái đang du học ở Anh của Bạch Phong-Hàn Thiên Anh, anh vô cùng yêu thuơng đứa em gái này vì từ lúc sinh ra Thiên Anh đã thiếu thốn tình cảm từ mẹ. Còn mẹ anh-Bạch Uyển Nhi lúc sinh ra cô em gái của anh thì bà mất, sau cái chết của bà ấy, anh đã trở thành một người có tính cách như ngày hôm nay
Vừa thắng xe lại, Tuyết Nhi định bước xuống xe thì anh đã nhẹ nhàng mở cửa rồi nở một nụ cười trìu mến với cô, dìu cô xuống xe. Suýt chút nữa cô đã tưởng là thật rồi
Anh và cô bước vào nhà thì thấy mọi người đã có mặt đông đủ ở sofa. Cô cố gắng giữ bình tĩnh
– Bà nội, ba
Bạch Phong cười nói
– Nào cháu dâu lại đây bà xem thử nào
– Con dâu của ba nhìn đẹp thật
Cô mỉm cười rồi chào hai người, nội Phong nhìn hiền từ vô cùng còn ba anh là một người đàn ông đã ngoài năm mươi lăm nhưng trông cũng phong độ lắm
Tuyết Nhi không hiểu sao nội và ba anh lại tốt với cô như vậy, dù là thương hại hay đồng cảm thì cô cũng rất cảm ơn bởi vì họ là một trong số ít những người đối xử tốt với cô
– Con đưa Tuyết Nhi đến thăm mộ ông và mẹ con đi Phong à
Bà nói với anh
Anh ngạc nhiên hỏi lại
– Dạ sao ạ??
– Dù sao cũng là người một nhà đưa vợ con đến thăm mộ để ông ấy và Uyển Nhi còn biết mặt Tuyết Nhi nữa chứ
Hàn Bạch Phong có chết cũng không muốn dắt cô đi thăm mộ ông và mẹ anh vì người như cô không xứng nhưng anh lấy lại thái độ vui vẻ rồi đáp bà nội
– Vâng vậy con xin phép đưa Tuyết Nhi đến thăm mộ
– Vậy con xin phép
Cô cúi người chào nội và ba rồi cùng anh quay người bước đi
Khi cô và anh đã đi xa hẳn thì Hàn Phong Thần nói với nội Phong
– Mẹ không định nói cho Tuyết Nhi biết sao
– Không vội, ta tin Bạch Phong có thể bảo vệ tốt cho con bé, đến lúc đó nói vẫn không muộn
Đúng như vậy, ngay từ đầu bà đã biết hai người đang diễn như cũng thuận để diễn theo. Một chút chiêu trò của anh và cô làm sao qua mắt của nội được. Đúng thật là Gừng càng già càng cay mà
Quay về phần anh và cô, từ khi bước lên xe anh đã quay về dang vẻ lạnh lùng trước đó, cô ngây thơ hỏi anh
– Anh chở tôi đi thăm mộ ông và mẹ thật sao?
– Từ khi nào người nhà tôi lại thành người nhà cô vậy?
Anh chán ghét hỏi
– Nhưng lúc nãy anh đã…..
– Chỉ là diễn thôi bộ cô nghĩ tôi chở cô đến mộ ông tôi à? Người như cô nửa bước cũng không xứng
Cô nghe rõ từng câu từng chữ anh nói mà chua xót chỉ vì cái mác “Con riêng nhà họ Cố” mà anh xem thường cô
Cô không nói mà nhìn ra bầu trời ngoài cửa kính xe mà nói vừa đủ nghe
– Chỉ là diễn thôi tất cả chỉ là diễn thôi