Chương 96 - Linh Tông học viện tỏa sáng
- Trang Chủ
- Băng Liên Vạn Năm,Thiên Hậu Của Thần Giới - Soc 2k
- Chương 96 - Linh Tông học viện tỏa sáng
“Thật sự là đan dược cấp chín ư,trời ơi lần đầu tiên trong đời ta có thể tận tay cầm được viên đan dược này,ta có chết cũng không uổng mà “.
Rồi ông quay sang ôm lấy lục trưởng lão khóc nức nở,chỉ có ai là luyện đan sư mới hiểu được tâm trạng của hai người lúc này.
Còn các vị còn lại khi nghe thấy được tăng một cấp ai cũng xúc động,phải biết đạt đến cấp bậc thánh sư trung kỳ họ đã phải cố gắng biết bao nhiêu những tưởng họ chỉ mãi mãi có thể dừng lại ở đó mà nay họ lại nhận được kỳ tích ai nấy đều xúc động.
Trong đây chỉ có hiệu trưởng đã là thánh sư cao kỳ vậy bây giờ tăng một cấp chẳng phải là bán thần sao,mọi người đều hoảng sợ.
Đại lục Thiên Huyền cả mấy trăm năm qua chỉ có ba vị bán thần tọa trấn,bây giờ Linh Tông học viện bọn họ cũng có rồi sao.
Mọi người đều xúc động cảm ơn Nguyệt Lan rối rít,mọi người đều nhanh chóng về khu vực của mình để thử đan dược,họ nóng lòng không thể chờ đợi một phút giây nào nữa.
Nguyệt Lan mỉm cười và từ từ trở về phòng,khi nàng lấy lại được toàn bộ sức mạnh của mình thì cũng là lúc tầng bảy của Tử Nguyệt Tháp được mở ra.
Trong đó gồm rất nhiều loại đan dược cấp chín được nàng cất giữ từ một nghìn năm trước đều là do nàng luyện chế thời gian dài mới có.
Nguyệt Cầm thắc mắc hỏi nàng:
“Chủ nhân đan dược cấp chín vô giá như thế tại sao người lại đem tặng cho tất cả trưởng lão vậy,ta thật sự cảm thấy tiếc mà “.
Nguyệt Lan mỉm cười nói:
“Đó là thu phục nhân tâm,sắp tới sẽ có một trận đánh ác liệt diễn ra,ta muốn có sự hỗ trợ của mọi người vì vậy ta muốn để Linh Tông học viện sẽ là nơi chống lưng cho ta ngươi hiểu không “.
Lúc này Nguyệt Cầm mới hiểu ra,Nguyệt Lan từ từ nói:
“Thật ra ta chỉ tính một bước nhỏ thôi,nếu tranh chấp có thể sử lý ổn thỏa thì tốt,ta cũng không muốn đổ máu,ta muốn đích thân sử lý bọn chúng không muốn liên lụy đến bất kỳ ai,để cho bọn chúng cảm nhận được nỗi khổ chia ly mà ta và chàng đã phải chịu trong thời gian qua “.
Tối hôm đấy là một truyền thuyết về Linh Tông học viện,được truyền lại đến cả trăm năm sau.
Lôi kiếp chưa bao giờ xuất hiện nhiều đến thế,cả một bầu trời tối đen,âm u mây mù che phủ.Lôi kiếp cứ vừa đến rồi lại đi liên tục cho đến tận rạng sáng hôm sau mới hết.
Các đệ tử trong Linh Tông học viện không dám bước ra ngoài vì khiếp sợ.
Sáng hôm sau Hiên Viên Thác đã có mặt từ sớm để trở về Hiên Viên Gia,Nguyệt Lan mỉm cười rồi nói:
“Huynh đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”.
Hiên Viên Thác tự tin nói:
“Muội yên tâm ngày này ta đã chờ từ lâu lắm rồi”.
Lâm Thanh,Nguyệt Cầm,Chu Tước sẽ đồng hành lần này,mọi người chuẩn bị đi thì Mộ Dung Phi Yến vội vàng chạy theo nói:
“Mọi người quên ta à,đánh nhau sao có thể thiếu mặt ta chứ,giờ ta là người không có nhà rồi muội phải che chở cho ta,ta không biết đâu,giờ muội đi đâu ta đi đó,sư phụ bảo ta đi theo muội để học hỏi kinh nghiệm “.
Nguyệt Lan mỉm cười đồng ý,đối với vị sư tỷ này nàng vừa thương vừa quý vì sự nhiệt tình của nàng ấy.
Tất cả cùng nhau lên đường,trước khi đi hiệu trưởng có chạy ra tiễn ông xúc động nói:
“Linh Tông học viện sẽ là nhà và cũng là hậu thuẫn vững chắc của mọi người,nếu có gì bất trắc hãy gửi thư về mọi người sẽ lên đường giúp đỡ.”
Nguyệt Lan gật đầu rồi cũng mọi người bay đi,dẫn đầu là Chu Tước,Hỏa Phụng,Huyễn Điểu và Kim Ưng cả một đoàn linh thú kim quang tỏa ra bốn phía.
Khi Thượng Quan Hạ Vũ nhìn thấy Chu Tước ông hoảng hồn cảm thán nói:
“Dẫn đầu không phải là Chu Tước một trong bốn đại thần thú hay sao?”.
Càng ngày ông càng tò mò về Nguyệt Lan,mỗi lần gặp lại ông đều không thể nhìn thấu tu vi của nàng mặc dù bây giờ ông đã là bán thần.
Cả đoàn người bay chỉ gần hai canh giờ là đến nơi,một hiện tượng xuất hiện trên bầu trời,tất cả chim muông bay giáo giác vì bọn chúng cảm nhận được luồng uy áp kinh khủng.
Toàn bộ Đế Lâm quốc một phen hoảng loạn không biết là địch hay bạn,tất cả mọi người đều chạy ra ngó nghiêng.
Ngay lúc này phủ Hiên Viên đang tổ chức hỷ sự cho Hiên Viên Kỳ và Nhị công chúa Băng Hạ Tuyết của Đế Lâm Quốc.
Kèn trống diễn ra trong inh ỏi,lúc này Băng Hạ Tuyết đang bị trói dẫn đến lễ đường,nàng bị hạ một loại thuốc dẫn đến không nói được,lúc này nước mắt nàng tuôn rơi.
Hiên Viên gia vô liêm sỉ vì mở rộng gia tộc nên đã liên hôn với hoàng cung để tăng thêm một phần sức mạnh,nàng không chịu nhưng phụ hoàng một phần muốn củng cố và giữ ngôi vị của mình nên đã nhẫn tâm trói nàng gả cho hắn,người mà nàng vô cùng căm gét.
“