Chương 33: Nữa bát canh gừng
Sau đó giúp Dao Dao chống cần câu, lại mở cần câu ra, lên mồi câu, cánh tay vung lên ném dây câu xuống hồ, đặt cần câu lên trên giá cần câu.
Thiên Qúy cũng làm xong của mình, sau đó ngồi xuống, quay đầu nói với Dao Dao: “Giáo sư nếu không chúng ta so sánh? Xem ai câu được nhiều cá hơn trong chốc lát? ”
Nhớ lúc trước tôi chính là tiểu năng thủ câu cá nổi danh ở mười dặm tám thôn, thủ pháp câu cá xuất thần nhập hóa, quỷ thần khó lường.
“Được.” Dao Dao giọng nói bình thản trả lời.
Giọng điệu bình thản này làm cho Thiên Qúy cảm thấy mình bị khinh thường.
Vì thế chuẩn bị xuất ra lực lượng chín thành công để dạy cho cô gái bên cạnh một bài học.
Mười phút sau, có cá cắn câu, Dao Dao thập phần thuần thục thu cá, một con cá chép nhỏ chừng mười cm.
Năm phút sau, Dao Dao lại một lần nữa nâng cần lên, con cá chép nhỏ mười mấy cm.
Nửa tiếng nữa.
Dao Dao đã liên tiếp câu được bảy tám con cá, mà Thiên Qúy nơi này vẫn chưa khai trương.
“Cái kia… Giáo sư, chúng ta có thể thay đổi vị trí không? Thiên Qúy quay đầu nói với Dao Dao.
Tất cả đều có trang bị giống nhau, trình độ kỹ thuật cũng… Gần như, vì vậy nó chắc chắn là một vấn đề phong thủy.
“Được.” Dao Dao vẫn bình thản trả lời một tiếng.
Hai người đổi vị trí, tiếp tục khai chiến.
Nửa giờ sau, Dao Dao câu cá càng ngày càng nhiều, mà Thiên Qúy lại chỉ muốn tìm một khe hở chui vào.
Anh ta thậm chí còn không nhìn thấy một cái đuôi cá.
Ngay khi Thiên Qúy muốn tiếp tục tìm lý do gì đó để giải thoát kỹ thuật câu cá của mình.
Đột nhiên cái phao của anh chìm mất hút, không có dấu vết.
Thiên Qúy nhất thời mừng rỡ quá đỗi, vừa nhìn đã biết là một đại gia hỏa a.
Cái này gọi là ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm, một cái so với mười cái mạnh hơn.
“Giáo sư, cô xem tôi câu cho cô một con lớn.” Nói xong Thiên Qúy nắm chặt cần câu, cánh tay hung hăng dùng sức…
Một sinh vật bốn chân, với một vỏ màu xanh lá cây nổi lên, bay về phía Thiên Qúy,! Tôi đến đây!
Thiên Qúy nhìn kỹ.
Cái này? Thần thú Huyền Vũ?
“……”
Thiên Qúy một bộ biểu tình bất lực tiếp nhận thần thú bay tới, tháo móc câu xuống, không chút suy nghĩ, trực tiếp hung hăng ném, đem thần thú đưa về hồ.
“Cái kia… Giáo sư, cô cứ câu trước, tôi sẽ đi vệ sinh. ” Thiên Qúy phải bình tĩnh một chút, sau đó suy nghĩ thật kỹ, vì sao ông trời lại tàn nhẫn với cậu ấy như vậy.
Anh vẫn còn là một đứa trẻ.
Dao Dao nhìn bóng lưng Thiên Qúy chạy trốn, đứng dậy, đem toàn bộ cá trong thùng đổ về hồ.
Mười mấy phút sau, Thiên Qúy cảm giác mình đã đạt tới cảnh giới tâm như chỉ thủy.
Một lần nữa trở lại bên hồ, vẻ mặt nhẹ nhàng ngồi xuống, phảng phất vừa rồi hết thảy đều chưa từng xảy ra.
Chỉ cần lão tử quên đủ nhanh, xấu hổ vĩnh viễn không đuổi kịp ta.
“Giáo sư, cá trong thùng đâu?” Thiên Qúy nhìn thùng nhỏ màu đỏ trống rỗng bên cạnh Dao Dao, trong mắt hiện ra một tia nghi hoặc.
“Chạy rồi.”
Chạy mất à? Thật không dễ dàng, giáo sư cư nhiên cũng học được nói đùa.
“Chạy đâu rồi?”
“Đuổi theo con rùa của ngươi.”
Thiên Qúy: “…”
Anh cảm thấy giáo sư dường như đã học được.
…………
Lúc 3 giờ chiều, mọi người đang chơi trò chơi xung quanh hồ.
Một trò chơi rất thích hợp cho các sinh viên lớn tuổi, ném khăn tay.
Ném a ném a ném khăn tay~
(Tại sao bạn có thể gửi giọng nói.) )
Điều đáng nói là, giáo sư cư nhiên cũng tham gia, mặc dù là bị cố vấn Chu đại ép buộc.
Nhưng xin vui lòng không quan tâm đến quá trình, kết quả là quan trọng nhất.
Sau đó vô cùng may mắn, Thiên Qúy học sinh đạt được tư cách ném khăn tay.
Thiên Qúy đi tới phía sau Dao Dao, vẻ mặt không có ý tốt đang chuẩn bị ném khăn tay sau lưng Dao Dao.
Đột nhiên, bầu trời vừa mới vạn dặm không mây đột nhiên mây đen dày đặc, mưa to thoáng chốc trút xuống.
“Mọi người mau chạy tới nhà hàng.” Chu Tử Kỳ lớn tiếng nói, mọi người nhao nhao đứng lên chạy về phía nhà hàng.
Thiên Qúy nhìn Dao Dao vừa mới đứng lên, đã bị nước mưa trong nháy mắt ướt đẫm áo thun trắng, trực tiếp cởi áo thun màu đen trên người mình ra.
Sau đó bắt được bàn tay nhỏ bé của Dao Dao, kéo cô đến trước mặt mình.
“Quần áo mặc vào, sẽ hết.” Thiên Qúy không đợi Dao Dao trả lời, trực tiếp khoác quần áo lên đầu Dao Dao.
Dao Dao nhìn thân trên trần trụi của Thiên Qúy, tùy ý Thiên Qúy mặc quần áo lên người mình, sau đó hai người đuổi theo các bạn học phía trước.
Trong phòng ăn, Thiên Qúy trần thân, vô cùng thu hút sự chú ý của mọi người.
” Thiên Qúy anh mặc quần còn áo đâu?” Ánh mắt Chu Tử Kỳ có chút nghi hoặc nhìn Thiên Qúy.
“Cái kia… Tôi thấy quần áo của giáo sư bị nước mưa làm ướt, mà giáo sư đang mặt đồ trắng nên tôi đưa cho giáo sư mặc rồi. ”
“Nhìn không ra a, còn rất cẩn thận mà, tiểu tử.”
“Ha ha.” Bạn học Thiên Qúy cười “nhút nhát” hai tiếng.
“Được, tiểu tử đáng khen ngợi.” Chu Tử Kỳ biểu tình tôi rất thưởng thức anh.
Mười phút sau, mưa lớn đột nhiên dừng lại, bầu trời trong nháy mắt khôi phục lại bầu trời trong vắt.
Tám phần trăm chỉ là ông trời hắt hơi.
“Mọi người về phòng thay quần áo trước, sau đó chờ thông báo.” Chu Tử Kỳ lớn tiếng nói với các bạn cùng lớp.
Mọi người bắt đầu trở về phòng riêng của họ.
Thiên Qúy và Dao Dao cùng nhau trở về phòng, vừa rồi cậu trở về quan sát một chút.
Hẳn là chỉ có phòng của anh và Dao Dao là ở hàng thứ năm, phòng của những người khác trên cơ bản đều ở ba hàng đầu.
Xem ra đây hẳn là ông trời đã an bài xong.
Thiên Qúy tự động bỏ qua phòng của cậu là từ trong tay bạn học Hàn Phong cướp được.
“Giáo sư về phòng tắm nước nóng trước, sau đó thay quần áo, ngàn vạn lần đừng để bị cảm lạnh.” Trong ánh mắt Thiên Qúy tràn đầy quan tâm nhìn Dao Dao.
“Ừm.” Dao Dao đáp lại một tiếng, lấy chìa khóa ra, mở cửa phòng, đi vào trong phòng.
Thiên Qúy lặng lẽ nhìn thoáng qua đường cong ma quỷ hiện ra sau khi Dao Dao bị nước mưa làm ướt.
Dáng người này quả thật là có chút phạm quy a.
Thiên Qúy trong nháy mắt cảm giác có chút miệng khô lưỡi khô, mở cửa phòng mình, đi vào trong phòng, lấy lấy một chai nước tinh khiết, tấn tấn rót lên.
Hô… Chịu không nổi, chịu không nổi.
Cái này còn mặc quần áo đâu, nếu sau này thẳng thắn gặp nhau…
Rít… Tôi không thể nghĩ về nó.
Suy nghĩ đi cũng chỉ có thể nhặt lên nghề thủ công truyền thống đã ấp ủ nhiều năm.
Uống nước xong Thiên Qúy chạy vào phòng tắm, nhanh chóng tắm rửa, sau đó thay quần áo chạy về phòng ăn, tìm được quản lý nhà hàng.
Quản lý nhà hàng nhìn thấy Thiên Qúy, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười sáng lạn.
Đây là thần tài.
“Tiểu ca lại tới a, lúc này có chuyện gì sao.”
“Phiền nấu một chén canh gừng đưa đến 505, lại bỏ một chén đường phèn cùng đưa qua, tìm một nữ phục vụ.” Thiên Qúy nói lấy tiền từ trong túi nhét vào tay quản lý nhà hàng.
“Không cần, chút chuyện nhỏ này tiểu ca ngươi nói một câu là được.” Nói xong quản lý muốn nhét tiền về Thiên Qúy.
“Cầm đi, trong chốc lát không chừng còn muốn phiền toái ngài.” Thiên Qúy không đợi quản lý nhà hàng trả lời, trực tiếp xoay người bước nhanh ra khỏi phòng ăn.
…………
Cốc cốc.
“Vị nào.”
“Xin chào, nhân viên phục vụ, mang canh gừng cho ngài.”
Súp gừng? Trong ánh mắt Dao Dao hiện lên một tia nghi hoặc.
Sau đó đi tới trước cửa phòng, thông qua mắt mèo nhìn một chút, mở cửa phòng.
“Xin chào, tôi để vào phòng cho ngài nhé?”
– Được, cám ơn, xin hỏi canh gừng này là ai bảo đưa tới đây?
“Quản lý phân phó.”
Người quản lý? Dao Dao đột nhiên nhớ tới mấy món ăn mà quản lý nhà hàng đưa tới khi ăn cơm trưa.
…………
Cốc cốc.
“Ai.” Thiên Qúy đang nằm trên giường tự hỏi rốt cuộc có muốn tìm đại tỷ tỷ nói chuyện một chút hay không thì bị tiếng gõ cửa bất thình lút hoảng sợ, trực tiếp ngồi dậy trên giường.
“Mở cửa ra.” Một giọng nói lạnh lẽo truyền đến.
Giáo sư Dao Dao? Trong ánh mắt Thiên Qúy hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó vội vàng xuống giường, chạy đến cửa, mở cửa phòng.
“Giáo sư cô tìm tôi chuyện gì vậy.”
“Canh gừng uống.” Dao Dao đưa khay trong tay cho Thiên Qúy, xoay người trở về phòng mình.
Thiên Qúy nhìn bóng lưng Dao Dao, cúi đầu nhìn nửa chén canh gừng trên khay, ngẩn người.
Đưa nó cho tôi? Nửa bát? cô đã uống một nửa chưa? Hôn gián tiếp?
Thiên Qúy ngẩng đầu nhìn thoáng qua trước cửa phòng trống rỗng của Dao Dao, xoay người trở về phòng.
Đặt khay lên bàn, Thiên Qúy ngồi xuống ghế, bưng canh gừng lên, uống một ngụm.
Canh gừng này, hơi ngọt.