Chương 8
Pate: Bánh Xốp
Tạ Mạch hừ một tiếng rồi buông tay ra, Trình Vũ Duy xoa cổ tay xoay người trừng mắt hắn, tuy lần này hắn không dùng sức quá lớn nhưng bản thân vẫn không giãy ra nổi khiến cậu cảm thấy mất mặt.
Hai người tức giận nhìn nhau một lúc, Tạ Mạch đột nhiên cười, nói: “Cho bà tôi bồi bổ sức khỏe đúng không, được, vậy coi như tôi nợ cậu một ân tình, đổi lại, cậu tới làm sủi cảo với tôi đi.”
“Làm…… Cái gì?” Rốt cuộc Trình Vũ Duy cũng hét lên, “Cậu rủ tôi đến ăn sủi cảo mà tới giờ còn chưa gói á?”
“Tôi rủ cậu tới để gói chung mà.” Tạ Mạch không hề cảm thấy đuối lý mà nói.
“Cậu……” Trình Vũ Duy đang định nói tiếp, lại nghe thấy giọng bà Tạ từ phòng khách truyền tới, “Ầy hai đứa không cần làm đâu, để bà làm cho, mì với nước hầm sắp xong rồi, bà gói sủi cảo nhanh lắm.”
Trình Vũ Duy quay đầu nhìn thấy bà Tạ đang run rẩy đi về phía phòng bếp, vội vàng đi qua đỡ bà trở về: “Aiya bà ơi cứ để bọn cháu làm, bà nghỉ ngơi đi, lúc nãy cháu đùa với cậu ấy thôi ạ.”
“Con vất vả rồi.” Bà lão vỗ vỗ tay Trình Vũ Duy, vẻ mặt đau lòng.
Trình Vũ Duy quay lại phòng bếp, nhìn người đang khoanh tay bình tĩnh đứng nhìn mình, cậu lạnh lùng bước tới, nắm cổ áo hắn, thấp giọng nói: “Oắt con, cậu cố ý chơi tôi?”
Tạ Mạch vươn tay, bắt lấy tay cậu vô cùng dễ dàng: “Ai chơi cậu, tôi vốn muốn rủ cậu đến cùng nhau gói mà.”
“Thế mà cũng gọi là báo đáp à?”
“Đương nhiên” Tạ Mạch không biết xấu hổ nói, “Quá trình làm sủi cảo là thú vị nhất, tôi cố ý giữ lại cho cậu, như thế còn chưa đủ thành ý sao?”
Trình Vũ Duy nhìn lên trần nhà, coi những câu nói đó như gió thoảng bên tai.
Trình Vũ Duy chưa ăn sủi cảo bao giờ, đương nhiên cũng không biết làm sủi cảo, Tạ Mạch lấy hai hộp nhân sủi cảo từ trong tủ lạnh ra đưa cho cậu xem: “Cái này, màu xanh đậm hơn là rau hẹ, trong này còn cho một ít tôm bóc vỏ sẵn, còn cái màu nhạt hơn là rau cần, bên trong có thịt heo. Trong đó nhân rau hẹ là để luộc, rau cần là để hấp, cậu thích ăn cái nào……” Bỗng nhiên, hắn liếc mắt một cái, “À, coi như tôi chưa hỏi gì đi.”
Trình Vũ Duy nhìn hai cái hộp, rồi lại nhìn hắn nhưng không trả lời.
Tạ Mạch đặt hai cái hộp lên bàn, sau đó lấy bột làm sủi cảo từ một cái hộp khác ra, Trình Vũ Duy nhìn hắn cắt đôi hai cục bột, lấy một cục xoa nhẹ vài cái, nó dần dần biến thành một dải dài, sau đó dùng dao cắt thành nhiều miếng hình tròn.
“Cái này là bột mì,” Tạ Mạch chỉ vào những viên tròn nhỏ trên đó, lại lấy ra một ống trụ bằng gỗ, “Cái này là chày cán bột.”
“…… Được rồi.” Trình Vũ Duy đột nhiên cảm thấy mình cái gì cũng phải để người ta nói mới biết nhìn thật ngốc quá.
Tạ Mạch lấy một cục bột mì và cán mỏng nó trong chớp mắt, và chỉ mất tầm ba giây nữa để cán xong cái tiếp theo, sau đó hắn lấy hai đôi đũa và đưa cho Trình Vũ Duy một đôi: “Đi, tôi dạy cậu làm sủi cảo.”
Trình Vũ Duy cầm một miếng bột tròn và mỏng đặt lên tay, Tạ Mạch gói mẫu một cái, nói: “Nhất định phải gói vừa đủ, không được quá nhiều cũng không được quá ít, nếu cậu đem hấp thì không yêu cầu quá cao, nhưng nếu để luộc thì nếu không gói cẩn thận lúc chín sẽ nát hết ”
Trình Vũ Duy nhìn hắn gói mẫu, cẩn thận gấp vài lần cho đến khi đạt tới trình độ “vừa phải”, Tạ Mạch hài lòng gật đầu, tiếp tục động tác trên tay: “Sau đó cậu hãy đem phần giữa của hai bên gói vào với nhau trước, sau đó lại gấp hai bên thêm mấy lần nữa, cuối cùng miết vài đường cho đẹp.”
Tạ Mạch nói xong liền đặt chiếc sủi cảo trong tay lên một đầu thớt, Trình Vũ Duy đang vội cũng nhìn sang một cái, cậu cảm thấy cái sủi cảo này rất đẹp, còn đẹp hơn tất cả những thứ cậu đã từng gặp qua, cậu tiếp tục miết cái của mình, thầm nghĩ có thể gói tất cả các góc lại là tốt lắm rồi, còn tạo hình hay gì đó cậu căn bản làm không được.
Vật lộn một hồi cũng không thể khiến sủi cảo trở nên đẹp hơn một chút, Trình Vũ Duy bỏ cuộc, đặt sủi cảo vào đĩa của Tạ Mạch. Thật sự chênh lệch quá khủng khiếp, sủi cảo của người ta đầy đủ nhân thịt mà vẫn tròn trịa đầy đặn, còn phồng ra bên ngoài, còn của mình thì mềm nhũn nằm trên mặt đất, nghiêng ngả vặn vẹo.
Tạ Mạch cười cười, nói: “Không tệ, lần đầu đã có thể gói kín lại đã là rất tốt rồi, tiếp tục đi.”
Hắn tiếp tục cán bột với tốc độ như cũ, chẳng mấy chốc đã đầy thớt, Trình Vũ Duy sợ gói hỏng nên tiếp tục cẩn thận mà gói tới gói lui. Càng lúc những chiếc sủi cảo mềm oặt trên thớt càng nhiều lên, cậu cảm thấy dù mình đã gói đến cái thứ mười nhưng cũng chẳng khác gì cái đầu, đương nhiên không thể so sánh với người đứng bên cạnh.
Tạ Mạch cán bột xong liền tới gói cùng cậu, gói xong rau hẹ tiếp tục tới rau cần, tốc độ của hắn nhanh hơn Trình Vũ Duy gấp năm lần, sủi cảo của Trình Vũ Duy xếp thành ba hàng thẳng tắp, nhưng không đến được hàng thứ tư.
Đến cuối cùng còn thừa một ít vỏ, Tạ Mạch nói cái này có thể cho vào nấu chung với sủi cảo.
Hắn đã đặt sẵn hai cái nồi lên bếp từ trước, bây giờ chỉ cần đổ đầy nước và bật bếp là được, hắn quay lại nói với Trình Vũ Duy: “Việc còn lại tôi sẽ làm, hôm nay cậu đã vất vả rồi, vào phòng khách đợi ăn cơm đi.”
Trình Vũ Duy từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nghiêm túc làm một chuyện, bây giờ làm xong mới cảm thấy bản thân đã mồ hôi đầy đầu mỏi mệt không chịu nổi, cậu xua tay nói: “Vậy đành nhờ cậu rồi.”
Nói xong cậu muốn đi vào phòng khách, nhưng sau lưng lại truyền đến tiếng cười của Tạ Mạch: “Tiểu Duy, cậu cảm thấy làm sủi cảo thú vị không?”
Trình Vũ Duy dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn: “Rất thú vị.”
Nụ cười của Tạ Mạch càng sâu hơn: “Vậy từ nay về sau mỗi lần nhà tôi làm sủi cảo đều nhờ vào cậu nhé, thế nào?”
“……” Trình Vũ Duy hít sâu một hơi, “Được.”
Trước kia Trình Vũ Duy chủ yếu ăn sủi cảo ở nhà bạn bè, bố mẹ cậu bận công việc, không có thời gian chăm sóc nên làm qua qua một ít để đánh lừa cậu, lúc đó cậu cũng không quan tâm lắm mà trực tiếp ăn luôn nên không hề biết sủi cảo lại hấp dẫn như vậy, có thể làm cho cậu chìm vào giấc ngủ mơ màng.
*Đoạn này chắc tác giả quên tại chương trước mới kêu là cháu Duy chưa ăn sủi cảo bao giờ:))))))))))
Bà lão thấy cậu có vẻ làm việc quá sức nên cũng không nói chuyện làm phiền cậu mà để cậu nằm trên ghế sofa nghỉ ngơi, một lúc sau liền vỗ nhẹ cánh tay cậu nói: “Tiểu Duy tỉnh tỉnh, dậy ăn sủi cảo nào.”
Trình Vũ Duy lộn mình theo kiểu cá chép trực tiếp đứng trên mặt đất, lúc này mới nhìn thấy Tạ Mạch đã bưng ra hai đĩa sủi cảo lớn đặt trên bàn ăn, cậu phóng như một mũi tên chạy ra chỗ bàn, lúc này mới phát hiện chính mình thế mà đã đói đến mức bụng dán vào lưng.
*Cá chép giật là một loại động tác, tức là người nằm trên mặt đất nhấc chân lên, dùng sức của bàn chân và thắt lưng làm cho cả người bật lên, cuối cùng đứng vững trên mặt đất.
Tạ Mạch cầm bát đũa, nước tương và dấm đưa cho Trình Vũ Duy: “Nếm thử đi, cái này là hấp, cái này là luộc, nước tương và dấm thì cậu tự thêm.” Nói xong liền đi đến đỡ bà.
Trình Vũ Duy đổ một ít dấm và nước tương vào bát, gắp một miếng sủi cảo hấp chấm vào, cắn một miếng rồi lập tức cảm thán: “Tôi nói chứ miếng sủi cảo này…… Ăn ngon thật đó!”
Bà lão ngồi xuống bên cạnh, gắp thêm mấy cái sủi cảo vào bát cho cậu: “Nếu ngon thì ăn nhiều một chút.”
Tạ Mạch không ngồi xuống mà đứng bên cạnh bà lão nói: “Đúng vậy, ăn nhiều một chút. Tiểu Duy, hôm nay cậu muốn uống rượu như hôm nọ không? Vẫn bốn chai nhé?”
“Thằng bé này,” bà lão vỗ nhẹ vào cánh tay hắn, “Uống ít đi.”
Trình Vũ Duy không trả lời ngay, cậu còn nhớ rõ hôm kia say rượu bị người trước mặt cõng về, điều này chắc khiến hắn cảm thấy tửu lượng của mình còn hơi kém.
“Vậy uống đi.” Trình Vũ Duy nhìn Tạ Mạch nói.
Nhưng mà đêm nay Trình Vũ Duy còn không uống tới nửa chai rượu, bởi vì cậu chỉ lo ăn sủi cảo nên không rảnh làm việc khác, một mình Tạ Mạch nhàn nhã uống hết hai chai, mãi cho đến khi Trình Vũ Duy ăn không nổi nữa mới cùng hắn uống một ly.
Ăn cơm xong, bà lão trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, Trình Vũ Duy cũng không vội vã rời đi mà ở lại giúp Tạ Mạch dọn dẹp bàn ăn, người kia cảm khái mà nói, khó có lần gói sủi cảo mà không thừa, hoàn toàn hết sạch.
Trình Vũ Duy chớp mắt, muộn màng nói: “Tôi ăn nhiều quá à?”
Tất nhiên khi nãy ăn cậu không rảnh để đi đếm số sủi cảo đã vào bụng, bây giờ nghĩ lại, nhất định cũng phải ăn hơn hai mươi cái, chẳng trách hiện tại bụng căng đến độ không đi nổi.
Tạ Mạch cười: “Không có đâu, cậu ăn ngon là được.” Hắn đem toàn bộ bát đũa bỏ vào chậu, mở vòi nước, sau đó cho nước rửa bát vào.
Trình Vũ Duy đứng một bên nhìn hắn cầm miếng giẻ thuần thục bắt đầu rửa chén, nhịn không được nói: “Tôi phát hiện ra cậu rất giỏi đó, có thể xào rau, làm sủi cảo, còn biết rửa bát nữa.”
Tạ Mạch quay đầu nhìn cậu: “Nếu cậu là tôi thì cậu cũng làm được thôi, không thể để một mình bà làm tất cả những việc này.”
Trình Vũ Duy nghĩ nghĩ rồi nói: “Hay là để tôi giúp cậu nhé?”
“Không cần, cậu nghỉ ngơi đi, đại thiếu gia.” Tạ Mạch tiếp tục động tác trên tay.
Tốc độ rửa bát của hắn cũng như làm sủi cảo vậy, vô cùng nhanh, chỉ trong chốc lát đã rửa xong hết, Tạ Mạch lấy khăn vải lau tay rồi hỏi Trình Vũ Duy: “Cậu muốn về ký túc xá luôn không hay là chờ một lát?”
“Chờ một lát đi” Trình Vũ Duy nói, “Đúng rồi Tiểu Mạch, cậu còn giữ số liệu của những dự án trước kia không? Tôi có thể xem một chút chứ?”
Tạ Mạch chớp chớp mắt: “Sao cậu lại hứng thú với chuyện này? Về mặt lý thuyết, toàn bộ số liệu của chúng tôi đều phải được giữ bí mật, trừ phi cậu bỏ tiền ra mua mới có thể xem.”
“……” Trình Vũ Duy cảm thấy mình và người này không thể tử tế nói chuyện với nhau dù chỉ là mấy câu, “Tôi chỉ muốn nhìn xem lúc cậu lập trình sẽ có dáng vẻ thế nào mà thôi, hoặc là bây giờ cậu viết thử một chút cũng được.”
Tạ Mạch suy nghĩ một chút liền nói: “Được.”
Kể từ khi Trình Vũ Duy nghe nói chương trình của hắn tốt đến mức đã có thể đi làm chính thức ở công ty liền có hứng thú tìm những quyển sách liên quan để đọc, mặc dù cơ bản là cậu chả hiểu gì. Tạ Mạch dẫn cậu vào phòng ngủ của mình, bật máy tính lên, chọn một chương trình cho cậu: “Cậu xem đi.”
Trình Vũ Duy nhìn thoáng qua đã muốn tắt, chỉ cần kéo xuống là có thể kéo ra mấy chục dòng, toàn bộ đều là những chữ tiếng Anh mà cậu không hiểu được.
“Tất cả đều là cậu tự gõ à?” Trình Vũ Duy trợn mắt há hốc mồm.
“Chứ không lẽ lên mạng copy sao? Thật ra lập trình cũng không khó như cậu tưởng, nhưng đây không phải chuyên ngành của cậu, nên tôi sẽ không nói chi tiết với cậu đâu.” Tạ Mạch nói.
Khi Trình Vũ Duy trở lại ký túc, Lâm Nhiên vẫn chưa quay về, cậu ngồi trên ghế, cảm thấy trong bụng vẫn khó chịu nên đành đứng dậy đi bộ vài vòng cho tiêu cơm.