Chương 38 - (Ngoại truyện)
Trình Hạo ở đầu bên kia điện thoại suy nghĩ, vừa lúc mọi người cũng đã lâu không gặp, “Có chứ! Hai người định đi đâu chơi?”
Trương Thiên Sư nói: “Tôi muốn leo núi Phượng Minh, nhưng mà Tiểu Tạ lại không thích. Một hai phải đến công viên giải trí lớn nhất châu Á gì đó…”
“Công viên giải trí…” Trình Hạo suy nghĩ một chút bèn hỏi quân sư quạt mo Trương Thiên Sư, “Anh nói xem đi công viên giải trí có thể dỗ cho người ta vui vẻ hơn không?”
Trương Thiên Sư hiểu ra, cười ác ý: “Sao đấy? Hai người lại cãi nhau à?”
“Cãi nhau cái gì! Chúng tôi chưa từng cãi nhau bao giờ, đây là tình thú!” Trình Hạo tức giận phản bác.
“Được rồi, được rồi, theo lý mà nói cho dù có tức giận đến đâu, một khi đã đến công viên giải trí rồi còn lòng nào để giận nữa? Đi mấy cái tàu lượn siêu tốc gì đó, lúc xuống chắc chắn sẽ nhào vào lòng anh ôm ấp!” Trương Thiên Sư chỉ điểm cho hắn.
“Thật không vậy…” Trình Hạo tưởng tượng đến cảnh Dư Xuyên nhào vào lòng ôm lấy mình, cười nói, “Vậy thì khi nào anh tới?”
“Vé đã đặt, sáng mai sẽ đến sớm!”
“Được, ngày mai tôi lái xe đến sân bay đón anh, đi thẳng đến công viên giải trí!”
“Vậy nhé, gặp lại sau!”
Trình Hạo cúp điện thoại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Dư Xuyên đang tưới hoa dưới hàng rào. Dáng người mảnh mai đứng giữa vườn, nhìn bóng dáng đó khiến lòng Trình Hạo ngứa ngáy. Vì vậy, hắn bước đến bên cửa sổ hô lên, “Dư Xuyên, em có chuyện này muốn với anh!”
Dư Xuyên không ngẩng đầu, “Nói!”
“Anh lên đây đi!”
“Không lên!”
Có vẻ như vẫn chưa nguôi giận nên Trình Hạo đành phải tự mình xuống tìm y.
Hắn kéo người đến bên xích đu ôm vào lòng mình, người nọ bắt đầu giãy dụa, Trình Hạo nhanh chóng chuyển đề tài dời lực chú ý của y, “Ngày mai là ngày gì anh nhớ không?”
Quả nhiên Dư Xuyên bị hắn dời sự chú ý, ngoan ngoãn hỏi: “Ngày gì?”
“Ngày lễ tình nhân Thất Tịch! Anh quên rồi à?” Trình Hạo giả vờ ngạc nhiên, “Ngày này năm ngoái em có tặng quà cho anh đó!”
Nhắc đến món quà, Dư Xuyên lập tức đỏ mặt, “Quà gì chứ! Lưu manh!” Nghĩ đến tiếng thở dốc và động tình vào đêm tối năm ngoái, Dư Xuyên không thể ngồi yên được nữa, “Anh muốn đi tưới hoa!”
“Đừng nhúc nhích,” Trình Hạo ghé vào tai y thì thầm: “Anh còn động đậy là em ăn anh đấy!”
Cảm thấy bàn tay của Trình Hạo không để yên mò mẫm quanh eo mình, Dư Xuyên tức giận nói: “Lưu manh!”
“Được rồi không quậy nữa, em thật sự có chuyện muốn nói với anh,” Trình Hạo xoa xoa lỗ tai y, “Ngày mai Trương Thiên Sư và Tiểu Tạ sẽ đến Thiên Kinh, chúng ta dẫn bọn họ đi chơi, anh thấy thế nào?”
Dư Xuyên cắn môi nói: “Anh không đi, anh không rảnh.”
“Đi cùng nhau đi! Họ muốn đi công viên giải trí, vừa hay chúng ta vẫn chưa đến đó cùng nhau, đi chơi cùng họ luôn đi.” Trong lòng Trình Hạo suy luận chỉ cần Dư Xuyên lên tàu lượn siêu tốc, nhất định lúc chơi xong chân y sẽ mềm nhũn, sau đó hắn sẽ ôm y cùng nhau đi vòng đu quay, rồi đến nơi cao nhất sẽ tỏ tình với y… Tuy là rất máu chó, nhưng đối với Dư Xuyên chưa từng bị đầu độc bởi những bộ phim thần tượng, chắc sẽ có tác dụng!
Dư Xuyên nhìn về phía trong vườn, bĩu môi nói: “Được rồi, nhưng mà đây là do anh nể mặt hai người họ, chứ không có đi cùng em!”
“Hiểu rồi!” Trình Hạo cọ cọ phía sau lưng y như chó con.
“Còn định ôm anh bao lâu nữa, anh muốn đi tưới hoa!” Dư Xuyên không thương tiếc đẩy hắn ra.
“Mấy đóa hoa nguyệt quý này so với em còn quan trọng hơn à…” Trình Hạo nhìn bóng lưng của y bất lực lắc đầu, thành công hay thất bại còn phải xem ngày mai thế nào!
Ngày hôm sau, Trình Hạo dựa theo kế hoạch đón hai người lên xe, sau đó cả bốn cùng nhau đến công viên giải trí.
Ở hàng ghế sau, Trương Thiên Sư luôn nắm tay bạn gái Tiểu Tạ, cả hai ngồi dính chặt vào nhau, cùng nhìn ngắm cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa sổ, trò chuyện rất vui vẻ.
Trình Hạo có chút ghen tị, đặc biệt Dư Xuyên ngồi ở ghế phụ phía trước còn đang lơ đãng, hắn muốn tìm chuyện nói: “Dư Xuyên lát nữa chúng ta đi tàu lượn siêu tốc, anh có sợ không?”
Dư Xuyên lắc đầu, “Tàu lượn siêu tốc?”
“Đúng rồi, loại thẳng tiến lên xuống!”
“Anh không sợ.”
Trình Hạo thầm nói trong lòng: bây giờ nói không sợ, đến lúc đó he he he…
Sau khi lái xe trên đường cao tốc hơn một giờ, cuối cùng bọn họ cũng đến công viên giải trí.
Sau khi mua vé đi vào, Tiểu Tạ yêu cầu kế hoạch đầu tiên phải là trải nghiệm tàu lượn siêu tốc.
Cả nhóm xếp hàng đi vào, Trình Hạo cố ý để mình và Dư Xuyên ngồi ở hàng ghế đầu. Khi tàu lượn đang di chuyển chậm rãi, Trình Hạo dành thời gian nhìn thoáng qua Dư Xuyên, vẻ mặt y mới lạ vẫn đang nhìn những đường ray quanh co phía trước, hoàn toàn không lo lắng về trải nghiệm tiếp theo.
“Lạch cạch ——” Sau khi leo lên dốc, tàu lượn bắt đầu giảm nhanh, cảm giác ngứa ran do ly tâm đột nhiên truyền từ lòng bàn chân lên toàn thân, Trình Hạo theo bản năng nắm chặt lấy tay vịn, những hành khách phía sau đều la hét chói tai.
Cuối cùng cũng về điểm đích, vốn dĩ Trình Hạo muốn chơi để xem chân Dư Xuyên mềm nhũn, nhưng không ngờ Dư Xuyên vẫn giữ được bình tĩnh, ngược lại hắn đã quên đây là lần đầu tiên hắn đi tàu lượn siêu tốc. Sau khi xuống xe, Trình Hạo miễn cưỡng mỉm cười, giả vờ đi vệ sinh rồi nôn thốc nôn tháo.
Lúc hắn bước ra phòng vệ sinh, tình cờ gặp Trương Thiên Sư. Trương Thiên Sư dựa vào tường khoanh tay đứng đợi hắn, cằm hướng về phía Dư Xuyên và Tiểu Tạ ở phía xa, “Bọn họ đi mua đồ uống, nói đi, hai người cãi nhau gì đó?”
Trình Hạo thở dài nói: “Không biết có phải anh ấy nhớ người thân hay gì đó không. Khoảng thời gian này, anh ấy học theo cha, muốn tự mình trồng hoa, thỉnh thoảng chạy vào trong vườn.”
“Nếu anh ấy muốn trồng thì anh cứ để anh ấy trồng.”
“Anh ấy trồng mấy cây hoa nguyệt quý, toàn là gai. Lúc trở về bàn tay toàn vết rộp máu. Tôi muốn giúp anh ấy, nhưng anh ấy lại không cho… Mấy ngày trước tôi nói có một câu với anh ấy, vậy mà anh ấy không thèm để ý tới tôi nữa.”
“Anh cũng vì muốn tốt cho anh ấy, tính tình Dư Xuyên đúng thật…”
“Nói ai đó!” Trình Hạo lập tức không vui, “Anh xem anh ấy đối với người ngoài đều là khách sáo, ngoại trừ tôi, biết vì sao không? Bởi vì anh ấy không xem tôi như người ngoài!”
“Đúng, đúng, anh là anh chồng hèn, chúng tôi không thể so sánh với anh.” Trương Thiên Sư trêu chọc, “Tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Trình Hạo liếc mắt một cái, cười nói: “Còn không phải có đu quay à! Tôi không tin anh ấy không động lòng!”
Dư Xuyên mua nước xong quay trở lại, đưa cho Trương Thiên Sư một ly cà phê đá, nhưng lại đưa cho Trình Hạo một chai nước suối nhiệt độ thường.
“Cảm ơn, vẫn là Dư Xuyên tri kỷ, một ngày nóng nực như vậy có một ly nước đá lạnh uống giảm nhiệt!” Trương Thiên Sư cố ý nói.
“Anh thì biết cái gì, trời nóng như vậy đột nhiên uống đồ lạnh rất có hại cho dạ dày!” Trình Hạo mở nắp, uống một hơi gần hết chai.
“Chúng ta đi đu quay thôi!” Tiểu Tạ nhận thấy bầu không khí không ổn, muốn để lại chút riêng tư cho hai người họ, cô kéo tay Trương Thiên Sư chạy đến vòng đu quay.
“Vậy chúng ta cũng đi thôi!” Trình Hạo thử nắm lấy tay Dư Xuyên, chuẩn bị tinh thần bị y ném ra, nhưng Dư Xuyên lại để cho y nắm lấy.
“Anh không thích công viên giải trí à?” Trình Hạo thận trọng hỏi.
“Không có.” Dư Xuyên đảo mắt.
“Vậy sao hôm nay em cảm thấy anh không được vui lắm?”
“Anh… anh rất vui!” Dư Xuyên nói, “Tàu lượn chơi rất vui!” Sau đó y lẩm bẩm, “Nhưng lần sau em không cần chơi nữa đâu…”
“Cái gì?” Trình Hạo không nghe rõ.
“Sau này em đừng chơi tàu lượn nữa!”
“Tại sao?”
“Vừa nãy em mới nôn hẳn là rất khó chịu…”
“Làm sao, làm sao anh biết?” Trình Hạo nghẹn họng.
“Em không soi gương sao? Mặt em còn trắng hơn bột.”
“Được rồi…” Trình Hạo gãi gãi đầu, “Sau này không ngồi nữa!”
Hai người tay trong tay chậm rãi đi vào thùng xe đu quay, Trình Hạo nhìn Dư Xuyên nói: “Lát nữa em muốn nói cho anh một bí mật.”
“Bí mật gì?”
“Phải đợi lên chỗ cao nhất mới nói được.”
Khi vòng đu quay dừng lại ở điểm cao nhất, tim Trình Hạo đập thình thịch, dù hai người đã xác định mối quan hệ được gần hai năm nhưng mỗi khi Dư Xuyên chăm chú nhìn hắn, hắn luôn cảm thấy bồn chồn, tay chân tê dại.
“Dư Xuyên, em thích anh.”
“A… anh biết.” Dư Xuyên dường như không ngờ đến lời tỏ tình đột ngột này, đáp lại một cách khô khan.
“Người ta nói những đôi tình nhân tỏ tình trên đỉnh đu quay đều sẽ hạnh phúc.” Trình Hạo vừa giải thích vừa mong chờ phản ứng của Dư Xuyên.
“Ừm… như vậy à.” Dư Xuyên không biết làm sao đành né tránh ánh mắt của hắn.
Trình Hạo chán nản bước xuống thùng xe đu quay. Ngay sau đó Trương Thiên Sư và Tiểu Tạ cũng bước xuống, nhìn đôi môi đỏ bừng của họ, dùng đầu ngón chân cũng biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Trương Thiên Sư nói, “Hai người chậm quá đi. Chúng tôi đi được hai vòng rồi hai người mới đến nơi.”
“Anh gấp cái gì, người ta còn có chuyện muốn nói!” Tiểu Tạ trừng mắt nhìn hắn ta.
“Em là bà chủ, em sắp xếp, tiếp theo em muốn chơi gì?”
“Đi nhà ma, thế nào?”
“Ha ha ha, em rủ hai vị thiên sư đi nhà ma? Không sợ anh với Trình Hạo biểu diễn diệt ma tại chỗ hả!”
Tiểu Tạ nũng nịu nói, “Nhưng mà em muốn đi!”
“Được được, đi thôi!”
Sau một ngày chơi điên cuồng, Trương Thiên Sư và Tiểu Tạ mệt mỏi không chịu nổi nữa, trở về biệt thự Đạp Tuyết, ăn tối xong họ trở về phòng sống trong thế giới hai người.
Lúc ra khỏi nhà bếp, trong nháy mắt không thấy bóng dáng của Dư Xuyên đâu, Trình Hạo tìm khắp biệt thự, hỏi thăm tất cả các dì giúp việc nhưng họ đều nói không thấy.
Trình Hạo cầm chiếc nhẫn trong túi, thất thần ngồi trước khung cửa sổ sát đất, chờ từ lúc chạng vạng đến tối hẳn.
“Cạch!” Mãi gần đến nửa đêm, ánh đèn ấm áp trong phòng được bật lên, mới thấy Dư Xuyên hưng phấn xông vào, hai bàn tay giấu ở phía sau.
“Anh đã ở đâu vậy?” Trình Hạo nhìn mái tóc lộn xộn của y, ở trên cổ còn bị muỗi đốt vài chỗ, vừa tức vừa đau lòng nhéo nhéo mặt y.
“Anh có quà cho em!” Đôi mắt Dư Xuyên sáng ngời nhìn hắn.
“Cái gì?”
Dư Xuyên đưa tay ra, cầm trên tay một đóa hoa hồng vừa chớm nở, tuy chưa nở rộ nhưng sắc đỏ rực rỡ ấm áp đã đủ bắt mắt rồi.
“Anh đã đợi rất lâu, không ngờ thực sự lại nở rộ!”
“Mấy ngày nay anh trồng hoa hồng này?” Trình Hạo nhận lấy, kinh ngạc nói.
“Ừ! Anh nói với em là hoa nguyệt quý, nhưng không nghĩ tới lại là hoa hồng đúng không, ngạc nhiên chưa!”
Trình Hạo cầm lấy hoa hồng, hôn lên cánh hoa, “Cảm ơn anh.”
“Quà của anh đâu!” Dư Xuyên không khách khí đưa tay ra.
Trình Hạo xoay người cắm hoa hồng vào bình, khóe miệng nở nụ cười nói: “Món quà em tặng anh… chính là em!”
“Không cần…” Dư Xuyên bất mãn bĩu môi, “Mỗi năm đều như thế, em có thể đổi mới một chút không!”
“Sai rồi, em là hàng tặng kèm, đây mới là quà.” Trình Hạo lấy hộp nhẫn nhung trong túi ra, chậm rãi mở ra.
Một cặp nhẫn kim cương đính những ngôi sao sáng lấp lánh xuất hiện trước mặt Dư Xuyên.
Ánh mắt y dừng vào bên trong chiếc hộp đặt làm riêng có in dòng chữ mạ vàng nhỏ: Tặng tình yêu của em, Dư Xuyên.
Dư Xuyên đỏ mặt nhìn hắn đeo nhẫn vào ngón áp út cho mình, nói nhỏ: “Anh nhận quà rồi, quà tặng kèm… không cần đâu!”
“Không được, làm sao chỉ có thể nhận một nửa món quà?” Trình Hạo cúi đầu hôn lên đôi môi không thành thật kia.