Chương 88: “Em đẹp thế!”
Đặng Minh Duy tắt điện thoại, ánh mắt trầm xuống, thất thần nhìn vào màn hình máy tính trước mặt.
Rốt cuộc từ lúc yêu anh cô đã phải chịu đựng những gì vậy?
Vốn dĩ định nói chuyện cùng cô một lúc rồi livestream, tháng này vừa nghỉ để luyện tập vừa bị chấn thương, hiện tại gần cuối tháng anh vẫn còn thiếu đến 40 tiếng livestream nên dù tay vẫn chưa khỏi hẳn vẫn cố gắng bù.
Lúc này, anh có không đau tay thì cũng chẳng còn tâm trạng nào để livestream.
Anh vẫn còn nhớ, từ lúc mới quen nhau cô đã chẳng ngần ngại nói anh, không thích điều gì đều nói ra, ngay cả lúc mới yêu nhau cô cũng thẳng thắn chia sẻ với anh, không giấu thứ gì. Giờ cô lại có thể tự mình chịu đựng mà không nói với anh một câu, lại tự trách mình khiến anh không hoàn thành được mục tiêu của mình.
Từ trước đến nay, cô không vui cũng đã khiến anh đứng ngồi không yên, muốn dỗ cô vui vẻ. Bây giờ cô khóc đến như thế, anh cũng không làm được gì.
Đặng Minh Duy thực sự không biết phải nên làm như thế nào.
Cứ nghĩ đến việc cô nhận được những tin nhắn chửi bới từ người lạ kia, cả người anh vô cùng khó chịu. Cô có làm gì mà để bị xúc phạm như vậy?
Đã không định livestream nhưng nghĩ ngợi một hồi, anh lại quyết định bật máy.
Vừa mở livestream, sau 1 phút anh còn chưa cài đặt xong đã có đến hơn 5000 người xem. Mọi người đã chờ đợi anh livestream rất lâu rồi nên kênh chat liên tục nhảy và tiếng donate thì tinh tinh không ngớt.
Đặng Minh Duy không có tâm trạng chơi game, anh cũng không định kết nối với máy để chơi game.
Khuôn mặt anh lạnh lùng như mọi lần anh livestream, người xem không có gì bất ngờ.
Anh không nói lời nào, im lặng đọc bình luận của những người donate, những bình luận gì nhiều quá anh chưa đọc kịp đã trôi mất.
Trước giờ anh rất ít khi đọc bình luận, kể cả kênh chat livestream của anh hay dưới bất cứ một bài viết liên quan đến game anh thi đấu, bởi vì bên dưới đều là những bình luận “toxic”, chẳng dại gì đọc rồi thấy khó chịu. Cũng bởi vậy, công chúa nhà anh bị người ta nói đến như thế anh cũng không hay biết.
Lần này Đặng Minh Duy đọc hết, chăm chú đọc, chờ đến những bình luận nào không hay nói về cô, anh thẳng tay cấm luôn khỏi kênh của mình.
Ngồi như thế hết 5 phút, số người xem vẫn không những tăng lên mà bình luận thì mọi người liên tục thắc mắc sao anh lại không nói gì.
Điện thoại bên cạnh reo chuông, Đặng Minh Duy đưa mắt nhìn qua, anh hơi bất ngờ, không nghĩ là cô sẽ gọi.
Không tắt mic livestream, Đặng Minh Duy ấn nghe máy, giọng dịu dàng: “Anh đây.”
Đầu dây bên kia, giọng Ngô Thùy Dương như nghẹt mũi, cố gắng ra vẻ như không có gì, lên tiếng: “Em vừa tắm nên không nghe máy, anh đã uống thuốc chưa?”
Rõ ràng là cô nói dối, nhưng anh không nỡ vạch trần, thở dài một tiếng nói:
“Anh uống rồi.”
“Mai em mời anh ăn cơm bù cho hôm nay nhé, cho anh chọn nhà hàng nào sang sang một chút đấy.”
Mai là 30 tháng 5, kỷ niệm tròn 2 năm yêu nhau.
“Được, anh đang livestream, lát gọi lại cho em nhé.”
“Trời ạ, tay đã khỏi đâu mà anh định chơi game? Đặng Minh Duy, anh muốn chết sao?”
“Anh không chơi game, lên nói chuyện với mọi người một lúc.”
“Vậy được, em đi ngủ dậy, hôm nay đi làm mệt quá. Sáng mai còn phải dậy sớm bố chở đi làm nữa.”
Đặng Minh Duy nói câu chúc ngủ ngon rồi tắt máy.
Tâm trạng anh lại càng khó chịu hơn khi nãy.
Nếu như Tùng Dương không nói, anh vẫn như một kẻ ngốc, không biết cái gì, để cho cô tủi thân đến như thế, khóc đến như vậy cũng không biết gì.
Bỗng nhiên anh cảm thấy, mình cũng chẳng khác mấy tên đàn ông tồi là bao nhiêu.
Có một người donate khen anh nói chuyện với bạn gái giọng ngọt thế.
Đúng lúc Đặng Minh Duy đọc được, anh không nghĩ ngợi gì nói:
“Bạn gái mình rất trẻ con, rất dễ tủi thân, một câu to tiếng mình cũng không nỡ nói với em ấy. Mỗi lần em ấy không vui mình đều luống cuống tìm cách dỗ em ấy vui vẻ, không nỡ để em ấy buồn một chút nào cả. Trước lúc yêu mình, bạn gái mình là người khiến người khác nhìn vào liền cảm thấy vui vẻ, em ấy luôn mang lại năng lượng tích cực cho tất cả mọi người, lúc nào cũng cười rất nhiều, còn có thể nói nhảm cả ngày, có chuyện gì không vui cũng đều thể hiện rõ trên mặt, yêu ghét rõ ràng, rất đáng yêu. Mình đã dành cả một năm trời để theo đuổi em ấy mới đồng ý làm bạn gái của mình. Thế nhưng từ lúc yêu mình, ngay cả việc muốn đăng ảnh cùng với bạn trai như những người khác em ấy cũng không dám, chỉ sợ mọi người nói ra nói vào. Từ lúc yêu mình, bạn gái mình cũng không còn thoải mái làm bất cứ điều gì trên mạng xã hội, cũng vì sợ làm ảnh hưởng đến mình.”
Đặng Minh Duy dừng lại, kênh chat mọi người vẫn liên tục bình luận, mọi người đều rất bất ngờ, lần đầu tiên Đặng Minh Duy nói nhiều như thế, cũng là lần đầu tiên anh nhắc đến chuyện tình cảm của mình trước rất nhiều người đang xem như thế.
“Ngay cả việc bạn gái mình phải nhận những lời chỉ trích rất vô lý từ các bạn, em ấy cũng không nói với mình một lời, sợ mình áy náy. Bình thường chỉ lớn tiếng một chút cũng tủi thân nhưng lại cố gắng chịu đựng để bị mọi người chửi trong khi không làm gì sai. Mình có như thế nào, thi đấu ra sao cũng là việc của mình, chẳng liên quan gì đến bạn gái của mình cả, thế nhưng tại sao cứ thua thì mọi người lại tràn vào chửi? Mình thực sự không hiểu, bạn gái mình mình còn không nỡ nói nặng, mấy bạn có quyền gì mà chửi bới người ta thế?” Giọng anh thể hiện rõ sự không hài lòng.
Từ trước đến nay, Đặng Minh Duy là người vốn không đem chuyện cá nhân thể hiện trên mạng xã hội, càng không để ý đến những lời bình luận hay những tin nhắn tiêu cực kia. Nhưng lần này anh lại lên tiếng bảo vệ bạn gái mình, mọi người thực sự rất bất ngờ.
Trên kênh chat, những bình luận nói rằng anh đừng để ý đến những bình luận đó, cũng có người an ủi anh, nhưng Đặng Minh Duy cũng chẳng thế dễ chịu hơn một chút nào.
Vốn định nói thêm mấy câu, nhưng suy cho cùng anh cũng không muốn nói nhiều lời với những người cố gắng không hiểu, rất mất thời gian.
Điều anh lo nghĩ nhiều nhất lúc này, làm thế nào để dỗ được bạn gái anh.
– —
Bình thường 8 giờ vào làm, tới 7 giờ Ngô Thùy Dương mới ngủ dậy nhưng lúc này đang ở nhà, cách công ty tận 37km, cô phải dậy từ 6 giờ để bố chở đi làm.
Suốt cả một đêm khóc rất nhiều, tỉnh dậy hai mắt sưng húp, đầu đau rất khó chịu.
Khoảnh khắc tỉnh dậy, Ngô Thùy Dương đã muốn nhắn tin xin nghỉ làm, cô thực sự không biết phải mang bộ dạng này đi làm như thế nào, chưa nói đến việc lát xuống nhà bố mẹ thấy cũng rất khó nói.
Nhưng đã nghĩ cả một tối, Ngô Thùy Dương vẫn quyết định đi làm, dù sao kỷ niệm 2 năm yêu nhau, cô cũng không thể không gặp anh.
Tâm trạng không tốt, trạng thái làm việc cũng không hề hiệu quả, Ngô Thùy Dương cả buổi không thể nào tập trung được cho công việc.
Cuối cùng làm hết buổi sáng cô cũng xin về vì lý do bị mệt, mà sếp của cô thì nhìn bộ dạng không được ổn cho lắm của cô cũng không nỡ không đồng ý.
Về đến phòng, Ngô Thùy Dương quyết định ngủ một giấc, đến tận 5 giờ chiều mới tỉnh dậy.
Đặng Minh Duy có gửi cho cô mấy tin nhắn, hỏi mấy giờ cô tan làm anh sẽ đi đón.
Tính cả thời gian đi tắm, gội đầu và makeup, Ngô Thùy Dương hẹn anh 18h30 đợi ở cổng chung cư.
Mắt không còn sưng như hồi sáng, tuy nhiên thì cả người trông chẳng có chút năng lượng nào cả.
Ngô Thùy Dương đứng trước gương tập cười, sao cho không bị gượng trước mặt bạn trai.
Cũng không phải buổi đầu hẹn hò nhưng Ngô Thùy Dương vẫn chuẩn bị chỉn chu mọi thứ, makeup xinh đẹp, cũng mặc một chiếc váy mới mua và dành 20 phút chỉ để uốn tóc.
Trước khi đi xuống dưới, Ngô Thùy Dương còn gửi cho bạn trai một tin nhắn: “Công chúa của anh đang đi xuống dưới rồi nè.”
“Nhanh nhanh không bạn trai em sắp bị Bạch Cốt Tinh bắt đi rồi đây này.”
Ngô Thùy Dương xem xong tin nhắn liền bật cười.
“Bạch Cốt Tinh muốn bắt Đường Tăng để ăn thịt chứ bắt anh để làm cái gì?”
“Anh đẹp trai, người ta đổi ý, muốn bắt anh.”
Cô thật lòng muốn chụp màn hình bóc phốt idol đẹp trai vạn người mê Estella của các bạn.
Ngô Thùy Dương đi xuống sảnh đã trông thấy bạn trai cô đang đứng dựa vào cửa xe xem điện thoại, bộ dạng đẹp trai kia đã làm tan biến hết những suy nghĩ cả đêm qua, cô thật lòng không nỡ, không nỡ để anh là của người khác được.
Hít một hơi thật sâu, Ngô Thùy Dương cố gắng mỉm cười vui vẻ đi lại chỗ anh, không quên trêu: “May quá, bạn trai em vẫn chưa bị bắt đi này.”
Đặng Minh Duy ngẩng mặt thấy cô, bỏ điện thoại vào túi quần, kéo tay cô lại ôm một cái, giọng trầm ấm dịu dàng bên tai cô: “Em đẹp thế!”
Đi cùng anh, rất ít khi Ngô Thùy Dương trang điểm vì anh thích cô để mặt mộc hơn. Thế nhưng mỗi lần cô trang điểm xinh đẹp, Đặng Minh Duy đều nhìn say đắm.
Yêu nhau 2 năm, anh rất thường xuyên khen cô xinh đẹp, xem như đã là một thói quen, nhưng lần này tim lại bỗng đập thình thịch, như là hồi mới quen nhau anh khen cô vậy.
Đặng Minh Duy mở cửa xe cho cô, vừa ngồi vào Ngô Thùy Dương đã để ý thấy bó hoa hồng Juliet đắt đỏ để ngay ngắn ghế sau xe.
Đặng Minh Duy mở cửa xe sau lấy bó hoa rồi mới vòng lên ghế lái ngồi vào.
“Tặng em.”
Ngô Thùy Dương mỉm cười nhận lấy.
“Em cảm ơn.”
Anh xích người qua, thắt dây an toàn cho cô, vừa cúi xuống muốn hôn, Ngô Thùy Dương liền né, cô quay mặt đi chỗ khác.
Đặng Minh Duy sững người vài giây, không phải anh không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng vừa rồi thấy cô vui vẻ như vậy, anh vẫn nghĩ mọi chuyện đã tốt lên một chút, nhưng lúc này cô lại tránh né anh hôn.
Anh không nói gì, có chút hụt hẫng, cũng có chút buồn.
Anh ngồi ngay ngắn lại ghế lái, khởi động xe.
Ngô Thùy Dương cũng không rõ vì sao vừa rồi cô lại né đi, bầu không khí lãng mạn vừa rồi nhanh chóng tan hết, lúc này lại có vẻ rất ngượng ngùng.
“Vừa nãy đi em quên bỏ son vào túi.”
Chỉ có lý do này mới hợp lý để giải thích cho hành động vừa rồi của cô, hôm nay cô trang điểm xinh đẹp, lát nữa còn đi ăn, nếu không có son để trang điểm lại thì trông rất buồn cười.
“Anh xin lỗi. Anh quên mất.”
Ngô Thùy Dương nghĩ ra câu chuyện gì đó để nói để cho vui vẻ, cô không hiểu sao chỉ vì hành động né đi vừa rồi của cô khiến cả hai trở nên có chút khoảng cách, không còn như lúc vừa gặp nhau.
Thực ra mọi lần cô trang điểm xinh đẹp, cũng đều né tránh anh hôn, nhưng mọi lần Đặng Minh Duy còn cố tình trêu lại cô, nhưng lần này không giống như thế, Ngô Thùy Dương cũng không rõ là tại sao.