Chương 20: Chúc vui
Ngô Thùy Dương không quá lo lắng vì trước đó 1 tháng cô đã có tên trong danh sách tuyển thẳng và được vào đúng ngành đăng ký của một trường kinh tế top đầu cả nước.
Cho nên việc tham gia kỳ thi này với cô cũng không quá quan trọng, chỉ cần có thể đủ điểm đậu tốt nghiệp còn mọi việc khác cũng không đáng lo, dẫu sao kỳ thi này thực chất cũng chỉ là kỳ thi tuyển sinh vào các trường đại học nên mới có sức cạnh tranh lớn.
Nhưng cũng không vì được tuyển thẳng mà cô không quan tâm đến kỳ thi này, hàng ngày Ngô Thùy Dương vẫn luyện đề cùng các bạn, giảng bài cho các bạn và cũng phải tự học.
Cô thực sự muốn thử sức, nếu như không phải được tuyển thẳng thì cô sẽ đạt được mức điểm như thế nào.
Bởi vì chỉ giỏi nhất là môn Toán, những môn còn lại Thùy Dương đều học bình thường nên hầu hết thời gian cô đều tập trung học tiếng Anh và ôn Văn, tất nhiên vẫn là tâm lý thoải mái hơn rất nhiều.
Loading….
Tới gần ngày thi, trên Fanpage của YT Gaming đã đăng tải một chiếc video chúc các sĩ tử thi tốt.
Ngô Thùy Dương tự nhiên lướt trúng rồi ngồi xem hết đoạn video, cô không thể bàn cãi gì hơn về độ nhạt của Gamer Estella.
Trong khi tất cả các thành viên trong team đều nói những câu rất dài, rất có tâm thì một gamer đẹp trai nào đấy nói vỏn vẹn vài từ: “Ừmm chúc mọi người thi tốt!”.
Nếu không phải vì nụ cười sau đó của anh, Ngô Thùy Dương sẽ thấy tức.
Rõ ràng lúc cua gái anh sến súa và văn vở lắm mà?
“Em bảo anh nhạt có sai đâu:)”
Thùy Dương vừa gửi tin nhắn xong thì bạn gamer nào đó nhanh chóng trả lời, được cái ít khi cô nhắn tin trước cho anh, nhưng lần nào vừa nhắn xong cũng đều được trả lời rất nhanh.
“Ơ gì? Anh nhạt bao giờ?”
“Anh chúc người ta thi tốt, em nghe xong hết muốn thi tốt luôn á:)”
“Người ta có bao gồm em đâu, ai cho xem rồi chê anh?”
“Thôi kệ anh đấy, đợi 2 ngày thi xong em đi lập group anti Estella cho xem.”
“Anh cũng định lập group anti Estella lâu lắm rồi nhưng mà lười, tiện thể lập rồi cho anh vào xem ké với.”
“Không, chặn anh đầu tiên.”
“Ừmm, tệ thế mai thi phải được 10 điểm hoi.”
“Em 11 điểm:)”
Ngô Thùy Dương ấn gửi xong liền tắt điện thoại để đi ôn thêm một chút Ngữ Văn cho buổi sáng ngày hôm sau.
Mặc dù đối với Ngô Thùy Dương kỳ thi này không quá lo lắng hay hồi hộp, cô đi thi với tâm lý thoải mái nhất, thế nhưng là một học sinh cuối cấp, cũng như các bạn bằng tuổi tham dự kỳ thi tốt nghiệp Trung học phổ thông được cả nước quan tâm, Ngô Thùy Dương vẫn muốn nhận được những lời chúc tốt đẹp từ tất cả mọi người.
Tuy nhiên cho đến lúc cô đi ngủ để chuẩn bị cho một buổi sáng với môn thi đầu tiên được tốt nhất thì vẫn chưa nhận được lời chúc của một vài người, tiêu biểu nhất vẫn là Đặng Minh Duy.
Loading….
Vừa ngồi ăn sáng Ngô Thùy Dương vừa vui vẻ xem Tik Tok thì có cuộc gọi đến, là một dãy số lạ.
Vừa ấn nghe máy, chưa kịp nói gì đã nghe đầu dây bên kia nói bằng cái giọng chưa tỉnh ngủ: “Bắt máy nhanh thế?”
“Ai vậy ạ?”
“Hả? Không lưu số anh luôn à?”
Ngô Thùy Dương bỏ đũa xuống, dùng hết khả năng ghi nhớ siêu phàm của mình ra để nhớ lại xem ai cho số mà cô thèm lưu, lại còn nói chuyện nghe có vẻ thân thiết lắm.
“Đừng bảo là nghe giọng cũng không nhận ra anh luôn?”
À… hóa ra là gamer vạn người mê, Đặng Minh Duy.
Ban đầu rất ngạc nhiên, cô còn chẳng nghĩ ra là anh, không nghĩ là anh thức dậy giờ này để gọi cho cô, hơn nữa, cô còn đang thắc mắc bằng cách nào anh lại có số điện thoại của cô thì nhớ ra lần đến dự đêm chung kết cô đã gửi số điện thoại cho anh để nếu như có gì có thể gọi cho cô.
Ừmmm…
Cô mỉm cười, tâm trạng có chút vui vẻ trả lời:
“Em giả vờ đấy!”
“Em đang làm gì?”
“Em đang ăn sáng và chill trước giờ đi thi ạ.”
Thùy Dương nói rồi đưa tay lấy nước uống, có biết cô giả vờ lo lắng hay hồi trước khi thi để giống các bạn có phải hơn không?
Biết thừa anh gọi làm gì, Ngô Thùy Dương vẫn cố tình hỏi tiếp:
“Rồi mới sáng sớm, anh có thể nhắn tin mà, sao tự nhiên lại gọi cho em làm gì thế ạ? Nghe giọng anh đúng kiểu đang ngủ xong bị bắt gọi dậy vậy?”
“Gọi chúc em thi tốt á. Anh cố tình gọi giờ này để không giống ai, chứ không phải anh quên đâu.”
Ngô Thùy Dương vừa nghe điện thoại vừa chống tay cười ngây người.
Một vài giây sau mới nhớ ra, mẹ đang ngồi ở phía đối diện, và chắc chắn mẹ thấy được biểu cảm cười cười khi nói chuyện với “trai” vừa nãy của cô.
Mẹ còn đang nghĩ cô đang nói chuyện với anh họ, thế nhưng
“Nhưng anh đã chúc em thi tốt đâu?”
“Ừmm… anh đang định nói mà. Chúc em đậu tốt nghiệp á.”
Cũng may cô không uống nước, không thì sẽ bị sặc nước.
Cái gì mà chúc đậu tốt nghiệp?
“Thì em có xét điểm đại học nữa đâu, với lại không đậu tốt nghiệp thì dở lắm, anh nuôi em không nổi đâu.”
Ai bắt anh nuôi mà nhận?
“Oke Đặng Minh Duy, chúc anh vui!”
“Anh đùa đấy! Đã xinh lại còn điểm cao quá trong khi được tuyển thẳng rồi thì có phải quá xuất sắc không? Lúc đấy nhiều anh thích quá anh lại không có cửa thì sao?”
Giờ anh cũng đâu có cửa đâu…
Ngô Thùy Dương nghĩ ngợi vài giây định nói ra nhưng lại thôi.
Rõ ràng vừa được khen nhưng cô nhận ra lời khen này cứ sao sao, cứ như kiểu anh vẫn bảo là cô chỉ nên đủ điểm đậu tốt nghiệp thôi.
“Tóm lại là anh vẫn giữ vững lời chúc em đậu tốt nghiệp thôi chứ gì?”
“Ừmm, chúc em vui!”
Đi thi chúc vui?
Cô định chửi gì đấy, nhưng nhớ ra là anh hơn tuổi cô, chứ không phải là bạn nên lại thôi.
Đợi thi xong nhất định cô sẽ nói chuyện nghiêm túc với anh.