Chương 29
– “Sao lại cảm ơn tôi!”
– “Vì cô đã chăm sóc tôi.”
– “Chỉ vì việc ấy mà cô cảm ơn tôi thì thiệt là không đáng.”
Nhìn Lâm Tịnh Y có vẻ đã rất đói, cô mau chóng đi hâm nóng cháo lại.
Trong lúc Lâm Tịnh Y đang ăn, cô mở cửa đi ra ngoài hành lang.
Dương Nhược Hy mở chiếc điện thoại đã cũ của mình ra, bấm một dãy số rồi đưa lên tai gọi.
– “Alo.” – Đầu dây bên kia vang lên giọng nói, một giọng nói khàn đặc.
Nghe thấy giọng nói ấy, Dương Nhược Hy không kìm được mà bật khóc.
– “Mẹ….mẹ à….hức…hức…..”
– “Ồ, là Tiểu Hy đấy à? Sao lại khóc thế.”
– “Mẹ ơi….con nhớ mẹ….nhớ mẹ lắm….”
Đã lâu rồi cô không được nhìn thấy mẹ.
Kể từ khi kí hợp đồng bảo mẫu với Hạ Dực, mẹ cô đã được anh sắp xếp qua thành phố khác để chữa bệnh.
Ở đó, mọi trang thiết bị đều hiện đại, thuận tiện cho việc chữa bệnh hơn.
Nghe thấy tiếng con gái khóc lóc như vậy, khoé mắt Cao Như Bối cũng trực trào nước mắt.
Bà biết rằng con gái vì mình mà phải làm đủ mọi nghề.
Một mình gánh vác mọi thứ, không màng đến sức khỏe.
– “Con à…nếu thấy sống với mẹ khổ quá, thì cứ về với bố. Bố sẽ cho con một cuộc sống đầy đủ hơn.”
– “Không, dù có thế nào con cũng sẽ không bỏ mẹ đâu. Con sẽ không bỏ mẹ…như cái cách ông ta bỏ mẹ đâu.”
Nghe đến đây, bà không cầm được nước mắt mà khóc nấc lên.
Chỉ vì khi trẻ bà quá mù quáng, vì sai lầm ngu dại của bản thân mà làm khổ đến tương lai của con mình.
Bà lấy phải một tên đàn ông tồi, tối ngày chỉ biết gái gú, đánh đập vợ con.
Cuối cùng thì ông ta bỏ rơi hai mẹ con lại trong túp lều tranh xập xệ mà đi theo người đàn bà giàu có tên Lư Mẫn kia.
Bà ta nham hiểm, tàn độc, ra tay đốt cháy túp lều duy nhất của hai mẹ con.
Khiến cho mẹ con bà phải lưu lạc như những kẻ ăn mày đói khát.
Khoảng thời gian ấy tủi nhục làm sao.
Bà làm một lúc sáu công việc để kiếm tiền cho Dương Nhược Hy.
Cảm nhận được sự vất vả của mẹ, học hết lớp chín, cô bỏ học mà đi làm bưng bê.
Và rồi từ năm mười sáu tuổi, cô bước ra đời bươn chải kiếm sống.
Đến năm hai sáu tuổi, cuộc sống chẳng khá hơn là bao.
Nhưng thật may, cô đã gặp được Hạ Dực – vị cứu tinh của cuộc đời cô.
Cao Như Bối dĩ nhiên biết rằng Hạ Dực chính là người đã giúp đỡ Dương Nhược Hy rất nhiều.
Nhưng bà chỉ biết Hạ Dực- một chàng trai ấm áp, tốt bụng, chứ không biết đến một Hạ Dực tổng tài cao cao tại thượng.
Nếu như bà thực sự biết, e rằng món nợ này sẽ dằn vặt bà cả đời.
…
Hai mẹ con họ nói chuyện với nhau cũng một hồi lâu, cô chào tạm biệt mẹ rồi cúp máy.
Cô gục đầu bên cạnh lan can khóc sướt mướt.
Đã hơn hai tháng kể từ khi mẹ cô chuyển đến nơi khác khám bệnh, cô cũng đã không được gặp mẹ trong khoảng thời gian ấy.
Không biết rằng mẹ có sống ổn không, mọi thứ có tốt không?
Không có con bên cạnh, mẹ có thấy cô đơn không?
Mẹ có còn bị đau lưng mỗi khi trời trở gió, hay có còn ho cảm khi uống nhiều nước lạnh nữa không?
Con nhớ mẹ quá!
Con nhớ đôi bàn tay gầy gò của mẹ, đôi bàn tay chai sạn dầm mưa dãi nắng bao ngày.
Con nhớ khuôn mặt hiền từ của mẹ, nhớ nụ cười còn ngọt hơn cả mật ong.
Con thèm cái hơi ấm dễ chịu của mẹ, thèm được ôm mẹ ngủ mỗi ngày đông rét.
Con nhớ mẹ quá, mẹ ơi!