Chương 21
Vu Tiểu Anh và Lâm Tịnh Y là chị em họ với nhau.
Nhưng gia cảnh của họ hoàn toàn khác biệt.
Bố của Lâm Tịnh Y là Lâm Cảnh Nhuệ – chủ của một chuỗi quán bar to trong nước, mẹ thì đi theo con đường bất động sản.
Phải nói rằng gia thế của Lâm Tịnh Y cũng rất khủng.
Còn gia đình của Vu Tiểu Anh lại trái ngược hoàn toàn.
Mẹ cô ta là chị ruột của Lâm Cảnh Nhuệ, vì bị lừa mà gả nhầm vào nhà của tên trưởng thôn khi ấy.
Mẹ cô ta bị hành hạ, bị ép ngủ với con trai của trưởng thôn…và rồi có thai.
Vu Tiểu Anh ra đời trong hoàn cảnh hết sức oái oăm như vậy, hai mẹ con cô ta phải bỏ trốn lên núi sống vì không thể chịu nổi cảnh đày đoạ của gia đình trưởng thôn.
Lâm Cảnh Nhuệ khi ấy biết chuyện, đưa hai mẹ con cô ta về cùng chung sống.
Thấy em họ của mình là Lâm Tịnh Y được sống sung sướng, nhà cao cửa rộng. Còn bản thân Vu Tiểu Anh thì phải sống nhục như một con cho’. Quả thật cô ta không nhịn được.
Đã không ít lần Vu Tiểu Anh ra tay bắt nạt và hãm hại cô em họ của mình.
Dĩ nhiên Lâm Tịnh Y biết điều ấy.
Nhưng khi đó cô còn quá nhỏ để có thể phân biệt được đâu là tốt đâu là xấu. Cô chỉ biết rằng cô có một người chị họ có tên Vu Tiểu Anh, và cô buộc phải bảo vệ mẹ con họ như lời cha cô đã căn dặn.
Càng lớn lên, bộ mặt hung ác của cô ta càng được lộ rõ.
Mẹ của Vu Tiểu Anh kết hôn với một người đàn ông khác. Chung sống với nhau một thời gian, hai người họ bị tên đàn ông kia lừa hết sạch tài sản, còn gây ra tổn thất về gia sản của Lâm Cảnh Nhuệ.
Lâm Cảnh Nhuệ phẫn nộ, yêu cầu tên đàn ông kia đền bù tổn thất.
Nhưng mẹ của Vu Tiểu Anh lại đứng ra bênh vực, nói rằng ông ta không có lỗi, lỗi là ở bà ấy.
– “Đến giờ phút này mà chị còn bênh được cái tên nhân cách thối nát kia ư. Vậy được, nếu chị nói người có lỗi là chị, vậy chị mau đền cho tôi đi. Khoản nợ này, tôi sẽ tính sổ từ từ.”
Vu Tiểu Anh thậm chí còn chạy đến cầu xin Lâm Tịnh Y, hy vọng cô có thể khuyên Lâm Cảnh Nhuệ một chút.
Nhưng khoản nợ kia quá lớn, bố cô chắc gì sẽ đồng ý?
Vả lại nhìn họ như vậy, cô mừng còn không hết.
Cuối cùng, Vu Tiểu Anh phải đi làm thuê cho nhà họ Hạ.
Cô ta có tay nghề nấu nướng rất tốt, nhiều lần muốn thử sức làm việc cho các nhà hàng, nhưng cô ta không nỡ rời khỏi Hạ gia…vì ở đây có Hạ Dực.
Về sau, cô ta được điều về làm đầu bếp chính của biệt thự Fovest – biệt thự riêng của Hạ Dực.
Sau khi Dương Nhược Hy xuất hiện, vốn đã biết được cô ta không thể làm được Hạ thiếu phu nhân, cần một người khác phù hợp chúng.
Cô ta nghĩ ngay đến Lâm Tịnh Y.
– “Hôm đó Vu Tiểu Anh đến nhà tôi, gọi cửa ầm ĩ, muốn gặp tôi cho bằng được. Nhìn chị ta nổi điên trước cửa nhà như vậy, tôi chẳng thể chịu được. Chị ta nói huyên thuyên, kể đủ thứ về Hạ Dực, khiến tôi cảm thấy khá có hứng thú vs anh chàng này. Cô biết đấy, tôi năm nay cũng 27 tuổi rồi, tôi cũng đã đến tuổi kết hôn. Nghe thấy cô ta nói rằng Hạ Dực luôn đợi chờ một người con gái, chỉ cần tôi nói tôi là cô ấy, chắc chắn anh ấy sẽ muốn cưới tôi. Tôi cũng làm liều, chấp nhận đề nghị của cô ta. Về sau tôi mới biết được chị ta muốn tôi gả vào Hạ gia như vậy, sẽ là nhờ một tay chị ta đưa tôi đến, món nợ khi xưa cũng sẽ được xoá bỏ. Ha, sao mà tôi lại có thể nghe lời chị ta mà làm những chuyện khốn nạn thế chứ.”
Lâm Tịnh Y kể lại với giọng nói run run đầy căm phẫn.
Dương Nhược Hy biết được sự thật, cô còn chẳng dám tin.
Mọi thứ lại diễn ra giống như một giấc mơ vậy ấy.
– “Vậy những chuyện cô đã từng làm với tôi…không phải là ghét tôi đúng không?” – Dương Nhược Hy với vẻ mặt đầy hoài nghi hỏi lại.
– “Phải! Những chuyện đó đều do một tay cô ra xúi tôi làm. Quả thực khi ấy tôi cũng muốn có được Hạ Dực, vừa muốn nhanh chóng kết hôn nên mới làm liều. Mấy chuyện tôi đã làm với cô, cho tôi xin lỗi cô nhé. Nhất định tôi sẽ đền bù lại cho cô.”
– “A, chuyện đền bù gì đó thì không cần đâu, tôi không để bụng đâu mà. Biết được tâm tư của cô Lâm là tôi vui rồi.”
– “Vậy sao, cảm ơn cô nhé. Nhưng sau này nhất định tôi sẽ mời cô đi ăn.”
….
Hai người trò chuyện với nhau, cũng đã đến công ty của Hạ Dực.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy tập đoàn Hạ thị. Quả đúng như lời đồn – tập đoàn lớn nhất cả nước.
Toà công ty to đến chọc trời, muốn thăm quan hết nơi đây chắc một ngày còn là ít.
– “Woaaa, to thật đấy.”
Dương Nhược Hy thích thú thốt lên. Đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy một công trình nào to và đồ sộ như thế này.
Hai người tiến đến quầy lễ tân, Lâm Tịnh Y hỏi nhân viên lễ tân về phòng của tổng giám đốc.
Cô nhân viên ban đầu từ chối, không muốn cung cấp.
– “Xin lỗi cô, muốn gặp tổng giám đốc phải có lịch hẹn trước. Xin hỏi hai cô có hẹn không?”
– “Chúng tôi không có hẹn, nhưng cô cứ cho chung tôi gặp anh ấy đi.”
– “Thật xin lỗi, tôi e là không được đâu ạ.”
Dương Nhược Hy thấy cô nhân viên đã nói như thế, liền kéo tay Lâm Tịnh Y ra.
– “Hay là chúng ta nhờ cô ấy đưa cho Hạ Dực đi, chúng ta cũng đâu thể làm khó cô ấy được.”
– “Gì chứ? Không được.”
Lâm Tịnh Y sao có thể đồng ý với Dương Nhược Hy được, hôm nay cô đến đây cũng có mục đích mà.