Chương 1
Có hàng tá câu hỏi nảy lên trong tiềm thức của chúng ta khi nhắc đến hai chữ “Định mệnh”.
Và đối với Dương Nhược Hy cũng vậy. Cô luôn muốn tìm kiếm “định mệnh” của cuộc đời mình, một bạch mã hoàng tử giống như trong truyện cổ tích.
Nhưng sẽ chẳng có một chàng hoàng tử nào sẽ phải lòng một cô dân thường nhỏ bé cả. Giống như một câu nói “Hoàng hậu chỉ đi với vua thôi.”
*Dương Nhược Hy – 26 tuổi, là một nhân viên bán thời gian tại một tiệm thức ăn nhanh nhỏ. Tiệm của cô nằm đối diện với ga xe lửa, một vị trí đắc địa được khá nhiều người quan tâm đến.
Gia đình cô khó khăn. Cha cô bỏ đi theo người khác từ khi cô còn nhỏ, mẹ thì bị bệnh nặng, vì thế nên mọi việc trong nhà đều phụ thuộc vào đôi vai nhỏ bé của cô. Với trình độ học vấn thấp, rất khó để xin việc vào các công ty, chỉ có thể làm việc bán thời gian hoặc tạp vụ.
Thế mà, cô lại luôn mơ mộng về một chàng hoàng tử cưỡi bạch mã đến rước cô về dinh. Một chàng hoàng tử liệu có thích một cô bé lọ lem không? Liệu đó có phải là định mệnh không?
Cô đã tin hơn vào hai chữ “định mệnh” ấy khi cô gặp chàng trai mặc bộ âu phục trắng.
Cô gặp anh vào một buổi chiều thu đầy gió, những chiếc lá vàng rơi xào xạc, để lại trong ta nhiều cảm xúc bồi hồi, lưu luyến. Cô gặp anh – một chàng trai có dáng người bảnh bao, khoác trên mình một bộ âu phục trắng. Nhìn anh….giống như hoàng tử vậy….chàng hoàng tử mà cô vẫn hằng mơ.
…
– “Cảm ơn quý khách, hẹn gặp lại!”
Đó vẫn là câu chào tạm biệt quen thuộc mỗi khi một vị khách nào đó rời đi. Dương Nhược Hy chắc mẩm đó là vị khách cuối cùng rồi, vì bây giờ cũng đã là 23h2p tối.
Cô chuẩn bị đóng cửa cửa hàng, thì lại có thêm khách. Bình thường mọi ngày, cứ hễ đến khi đóng cửa khách mới đến khiến cô có đôi chút khó chịu, nhưng lần này thì khác.
Người bước vào cửa lại chính là chàng trai ngày hôm qua.
Trái tim cô đập loạn nhịp, không sao có thể ngừng được. Anh đến quầy thanh toán, muốn mua một thanh socola hạnh nhân.
“Anh ấy thích ăn socola hạnh nhân à? Trùng hợp vậy sao, mình cũng thích socola hạnh nhân. Phải chăng đó là định mệnh.”
Cô mừng thầm trong lòng, thật muốn xin tên của anh.
“Run quá, có nên xin anh ấy cách thức liên lạc không.”
Cô mải suy nghĩ, tập trung đến mức không nghe thấy giọng anh đang gọi bên cạnh.
– “Cô ơi.”
– “Cô thu ngân ơi.”
– “Cô gì đó ơi.”
– “Cô kia ơi.”
Cho đến khi anh vỗ vào vai cô, cô mới giật mình đáp lại.
– “Xin lỗi quý khách, tôi thanh toán đây ạ.”
– “Của anh hết 13 tệ, đây là hoá đơn.”
Dương Nhược Hy gửi cho chàng trai kia tờ hoá đơn, rồi đợi anh trả tiền. Nhưng cô cứ thấy anh lục hết túi áo này đến túi áo kia, rồi lại lấy điện thoại ra bấm bấm.
– “Xin lỗi, tôi quên ví mất rồi, tài khoản tôi cũng hết tiền.”
Cô vẫn niềm nở đáp lại, ngỏ ý sẽ mời anh thanh socola và xin cách thức liên lạc.
– “Không sao hết thưa anh, tôi có thể mời anh…”
– “Cô add wechat tôi đi, về tới công ty tôi sẽ chuyển lại tiền cho cô.”
– “Được.”
Tự dưng được trai đẹp xin add wechat, ai mà chịu cho nổi chứ.
Add wechat xong, chàng trai kia cũng rời đi, còn cô thì vẫn đag ngắm nhìn tấm ảnh đại diện có mặt anh ở trong wechat.
Khi lướt xuống dưới tiểu sử của anh ấy, lại có một dòng “Gió Thu, tôi vẫn đợi em.”