Chương 67 - Ngoại truyện 2
Ê Chi, tiết sau là tiết tự học kìa, đi ăn không chứ tao đói quá!
Mày đói cũng phải dù sao cũng là buổi chiều tối rồi mà!
Tiêu Gia Lâm quay xuống dùng bộ mặt đói khô đói khan để nài nỉ tôi đi ăn với nó đi. Vì nó biết Hạ Sở Chi của bây giờ chuyện học hành là trên hết…
Nhưng mà mong nó đừng quên rằng, tôi đây cũng là Hạ Sở Chi bạn của chúng nó.
Đi ăn á? Cũng được thôi dù sao cũng là tiết cuối đã vậy là còn tự học, thôi thì chị đây sẽ chiều hai đứa mày nhá!
– Mày tối ngày ăn uống, nghỉ làm gì.
– Thôiiii mà Sở Chi, hôm nay thôi, ngày mai tao học đàng hoàng mà chứ tao đói lắm rồi này.
– Tiểu Kim Chi à tao cũng đói á, hay đi ăn nha.
Tôi biết Dương Trúc Huỳnh chỉ đang nói giúp cho anh chồng nó thôi, nhưng mà có cần như thể van xin tao vậy không. Tao đâu có nói là sẽ không cho
tụi mày ăn đâu.
– Hai mày làm gì thấy ghê dị. Ý tao là nghỉ làm gì mà có mười mấy phút, cúp luôn cho nhanh!
Mặt Dương Trúc Huỳnh và Tiêu Gia Lâm đơ ra tại chỗ, hai đứa nó còn nhìn
nhau xem có phải bản thân đã nghe nhầm rồi không. Nhưng tiếng trống vừa
vang lên thì tôi đã đứng dậy vác cặp lên nhìn hai đứa nó.
– Không đi à? Không đói nữa sao? Thế đổi ý nhá!
– Đi chứ, có ngu mới không đi!
– Hạ Sở Chi mày tuyệt vời nhấtttt!
Khen vừa thôi hồi tao không còn mạng về nhà bây giờ.
Tuy đây là lần đầu tiên tôi dám cúp tiết nhưng bằng khen cũng nhận rồi,
hạnh kiểm cũng đã xét, còn gì để sợ nữa. Trốn một ngày đi giải khuây
chắc không ảnh hưởng gì mấy đâu.
Ba người chúng tôi trốn ra đến cổng sau khi ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy hơi sai.
– Lớp trưởng? Cậu, sao cũng ở đây vậy lớp phó?
– Còn có mấy người các cậu nữa???
Gì vậy nè, định có ba người cúp tiết thôi mà kiểu này thì hết lớp luôn rồi.
– Sở Chi cậu đi một mình như vậy không được đâu, tụi này cũng muốn đi chung nữa.
– Vậy cửa lớp…?
– Cậu yên tâm, chúng tôi đã khóa luôn rồi!
…..Nói gì nữa giờ! Các cậu đã chuẩn bị tới vậy thì chẳng lẽ nhỏ này lại đuổi các cậu lên, tôi đây không ác vậy nhé!
Thế là tôi dẫn đầu còn cả đám người kia theo sau. Chạy muốn hụt hơi ra tới
cổng trước tưởng là an toàn rồi, nào ngờ có ai đó đã đứng đây canh từ
trước. Cả đám người hoảng hốt, lập tức đầu thú.
– Thầy, bọn em sai rồi tha cho bọn em lần này đi, sẽ không có lần sau đâu mà.
– Phải đó, lần đầu cũng như là lần cuối lỡ dại thôi, thầy tha cho chúng em đi nhé.
Mọi người tranh nhau giải thích nhưng chỉ có tôi, Trúc Huỳnh và Tiêu Gia
Lâm là đứng một bên im lặng…. Vì người này quá là quen biết với bọn
tôi rồi!
– Các cậu không cần nói nữa đâu. Để Hạ Sở Chi giải quyết là được!
Lúc này hắn ta mới xoay người lại, nhìn tôi mà mỉm cười hiền lành làm cả đám học sinh bên kia bấy giờ mới tin vào lời đồn đại.
– Sở Chi…. Cậu và thầy Thành…. hai người…?
– Đúng đó, mối quan hệ như các cậu nghĩ. Sao nào bây giờ biết rồi có còn muốn đi chung với tụi này không?
Cả đám trầm trồ một lúc, sau đó liền bật cười.
– Thật không tin được, Hạ Sở Chi cậu ngầu lắm luôn đó, cưa đổ được cả thầy Thành!!!
– Em ấy không cần cưa, là tự tôi đổ!
Nói rồi hắn ta nắm lấy tay kéo tôi chạy đi một mạch. Đám người kia không
những đàm tiếu mà còn thấy ghen tị đuổi theo tôi và hắn. Vào chính
khoảng khắc này tôi tự thấy bản thân thật may mắn vì có một đồng phạm
đẹp trai như vậy!
Đến siêu thị cách đó không xa, mọi người thi
nhau mua đồ ăn uống, chỉ riêng tôi với Giang Lập Thành là loanh quanh
ngoài đường lộ. Chợt, đi ngang một cửa tiệm áo cưới, tôi bị chiếc váy
màu trắng tinh đính ngọc thu hút. Tôi dừng chân lại, nhìn vào đó và thấy được bản thân của 10 năm sau này, nói không chừng khi ấy tôi đã là một
người mẹ rồi cũng nên!
– Thích không?
– Hả? Thích cái gì?
Giang Lập Thành đi đến không nhìn vào tôi mà cũng nhìn đến chiếc váy cưới đó. Tôi bất giác giật mình nhìn hắn, cảm giác lúc này tự nhiên khẽ loạn,
dưới ánh nhìn này sao hắn ta vẫn có thể đẹp không tì vết như thế.
– Thích chứ!
– Vậy đợi khi nào em lớn anh sẽ mang chiếc váy cưới xinh nhất đến nhà hỏi cưới em.
– Vậy nếu em muốn ngay bây giờ thì sao? Anh có đồng ý kết hôn với em không?
Tôi biết ý nghĩa mà Giang Lập Thành nói chứ, đợi tôi lớn là khi đủ ngày
tháng để làm giấy đăng kí kết hôn thì hắn sẽ nhất định đến hỏi xin cưới
tôi.
Nhưng tôi vốn là đang thích làm khó hắn, giả sử, nếu thôi,
tôi muốn ngay bây giờ thì hắn có đồng ý không? Tôi cũng muốn chính là
nhìn thấy bộ dạng khó xử của hắn vì tôi mà trở nên ngại ngùng.
Chắc là sắp rồi đấyyyy!
– Anh…..
– Anh làm sao?
Vẻ mặt tôi hơi đắc ý nhìn hắn mà cười tủm tỉm. Đến khi cảm thấy thỏa mãn
rồi thì tôi sẽ nói “không trêu anh nữa”….Nhưng mà hình như hiện thực
không giống với những gì tôi nghĩ lắm thì phải.
Giang Lập Thành
khẽ để lộ nụ cười, sau đó hắn ta chăm chú nhìn tôi rồi hắn lùi về sau
hai bước nhẹ kéo ống quần và một tư thế huyền thoại xuất hiện trước mặt
tôi!
Phải! Chính là nó! Hắn ta đang cúi người khụy một gối trước mặt của tôi và từ trong túi quần lấy ra một chiếc hộp đen nhỏ gọn.
Cảnh tượng này tôi nhìn thấy cả ngàn lần trên những bộ phim, truyện tranh
rồi đến cả những con chữ bay lượn của các tác phẩm tiểu thuyết. Cứ tưởng là nhiều kinh nghiệm rồi chứ, ấy vậy mà khi tận mắt nhìn thấy Giang Lập Thành cầu hôn mình, cảm xúc trong tôi không lời tả nổi. Rất bất ngờ và
cảm động!
– Hạ Sở Chi, anh đợi câu nói này của em gần suốt 9 năm
rồi. Cứ tưởng là sẽ không chờ được….Anh, anh vui lắm! Sở Chi, em đồng ý kết hôn với anh nhé?!
Dứt lời, Giang Lập Thành mở chiếc hộp nhỏ
trên tay ra là một chiếc nhẫn trắng tinh đính trên đó là hình ngôi sao
gắn kim cương lắp lánh.
Tôi nhìn chiếc nhẫn và nhìn Giang Lập
Thành mà rưng rưng nước mắt. Khi nãy cũng chỉ là câu nói đùa, vậy mà lại thành thật. Quả thật, nếu là ngày ấy hay bây giờ thì vẫn thế!
– Em đồng ý!