Chương 66 - Ngoại truyện 1
Kể từ sau khi xác định rõ ràng mối quan hệ giữa tôi và Giang Lập Thành
thì mọi chuyện bắt đầu tốt đẹp hơn. Bấy giờ tôi cũng chợt nhận ra, mùa
hè đó đã là kì nghỉ cuối cùng của thời học sinh rồi, nghĩ lại thì chợt
thấy luyến tiếc hẳn ra.
Còn nhớ ngày nào có cô gái Hạ Sở Chi từng ghét cay ghét đắng môn hóa và mạnh dạn nói rằng chẳng thể nào chung
sống nổi với nó và kể cả người dạy luôn cũng nên.
Nhưng giờ thì sao đây?
Thi hóa có giải!
Hòa thuận được với nó!
Rồi hốt luôn người dạy nó luôn rồi!
Tự vả chưa Hạ Sở Chi!
Mỗi năm học cấp ba là cả thời kì giúp con người chúng ta ngày một phát
triển. Chẳng hạn như tôi nhé, lớp 10 là thời gian chạy trốn với hiện
thực sợ thầy cô biết đến, lớp 11 thì bắt đầu cảm nhận được hương vị cuộc đời và năm cuối cấp giúp tôi trưởng thành hơn rất nhiều.
– Em xem mãi không thấy chán à?
– Không chán!
– Ngày mai là lễ trưởng thành rồi đi ngủ sớm đi chị ba.
Hạ Sở Ngân à chị nỡ lòng nào đuổi cô em gái đáng yêu dễ thương xinh đẹp này đi vậy sao.
Dạo này tôi rất hay ở phòng chị ấy, chắc do thiếu ai đó nên tôi cũng chẳng
thích ở phòng mình nữa. Qua đây dù sao cũng có người nói chuyện, thủ thỉ đỡ buồn.
Mà công nhận nhanh thật đấy, mới đó mà ngày mai tôi phải rời xa ngôi trường này thật rồi. Thời học sinh cũng sắp kết thúc rồi!
– Vậy em về phòng đấy, ngày mai chị và anh rể nhất định phải đến đấy.
– Biết rồi. Nhóc Chi, ngủ ngon.
– Chị ngủ ngon.
Thật mong chờ vào ngày mai thật đấy!
Quả là không uổng công mong đợi, ngày hôm sau trời trong xanh rất đẹp. Giang Lập Thành chạy chiếc xe quen thuộc đến nhà đón tôi.
Bây giờ tôi có thể tự làm đẹp cho mình mà không cần nhờ đến Dương Trúc Huỳnh rồi nhá, lớn rồi cũng phải tiến bộ chứ.
– Lập Thành hôm nay em đẹp không?
– Em hỏi thừa, có hôm nào mà em chẳng đẹp!
Nói rồi hai chúng tôi đều nhìn nhau cười và cũng nhanh chóng đến trường sau đó kẻo trễ thì mệt lắm.
Đã là lễ trưởng thành thì đa phần đều là học sinh 12 nhưng vẫn có mấy em lớp dưới vì dù sao càng đông thì càng vui mà.
Tôi vừa bước xuống xe thì Trúc Huỳnh và Gia Lâm đã đi đến. Bên cạnh hai đứa nó thì còn có hai người khác nhưng không lạ lắm…..
– Sở Chi, mày đoán xem ai này.
– Là Anh Quang và…. chị hoa khôi cùng lớp!
Thảo nào trông rất quen mắt, Hàn Anh Quang thì tôi chắc chắn rồi nhưng chị
gái bên cạnh đã làm tôi phân vân. Nhưng khi nghe tôi nói xong thì anh
Quang liền đưa tay lên gãi đầu, đỏ mặt giới thiệu.
– Lâu rồi không gặp Sở Chi, em nhớ hay thật đấy. Cô ấy là Hà Khánh Linh, người yêu của anh!
– Chào chị ạ. Hai người rất xứng đôi đấy!
– Em và người bên cạnh cũng không kém!
Màn chào hỏi ngày càng nhộn nhịp, tốt thật đấy giờ ai cũng có đôi có cặp
rồi. Xem như nỗi vương vấn trong lòng tôi giờ đã hoàn toàn được gỡ
xuống.
Hôm nay, nhất định phải chụp thật nhiều ảnh mới được. Vì
đây là những giây phút đáng nhớ và đáng lưu giữ còn gì hạnh phúc bằng
khi một tay tôi là bằng khen thưởng loại xuất sắc, tay còn lại là những
đốt xương thon gọn của Giang Lập Thành!
– Nào nào, ra đây chụp hình chụp hình này!
– Chờ chút đã được không?
Thằng Lâm giờ đã ra dáng người trưởng thành lắm, nó chuẩn bị đầy đủ đồ nghề
khỏi phải bàn luôn…. Nhưng mà chờ chút đã đừng gấp gáp như vậy chứ.
– Sao đó mày không tin vào tay nghề tao à.
– Thằng hâm! Anh mày và chị tao còn chưa đến đây này!
Tôi nói xong thì thằng Lâm mới nhớ đến là nó còn một người anh trai và sắp
có thêm chị dâu tài giỏi. Nó nhìn láo liên rồi cuối cùng cũng như tôi
nhịn không được lấy điện thoại ra điện xem thử, nhưng đầu dây bên kia
vốn là không điện được.
– Hay để anh về nhà xem thử.
Giang Lập Thành thấy tôi sốt ruột thì liền lên tiếng chuẩn bị về nhà. Nhưng
cũng may là không cần nữa vì người cần đến cuối đời cũng xuất hiện rồi.
– Không cần, không cần đâu bọn tao đến rồi!
– Chị, lề mề thật đó làm tụi em lo gần chết à.
– Được rồi. Giờ đại gia đình chúng ta chụp hình nhé!
Tám người chúng tôi chụp muốn nát cả máy, nào là chụp chung từng cặp rồi
chụp chung từng nhà….Rồi đến cả giáo viên cũng không tha vì dù sao Hạ
Sở Ngân, Tiêu Gia Huân, Hàn Anh Quang và chị hoa khôi cũng là cựu học
sinh của trường mà.
Nhảy chạy, nô đùa cả ngày trời tối về tôi bắt Giang Lập Thành bóp chân cho tôi mà mồm còn không ngừng than thở
– Không ngờ là nó mỏi vậy luôn á.
– Anh bảo rồi nhưng em đâu chịu nghe.
– Mà thôi kệ đi, dù sao về có người chăm sóc cũng không thấy mệt nữa.
Giang Lập Thành không nói gì nữa nhưng tôi thấy được nụ cười nguyện ý của hắn. Dù không chịu nhưng cũng phải chịu chính là đây.
Phải dị chứ!
Mặc dù là làm lễ xong xuôi hết rồi nhưng khối 12 vẫn phải đến trường đều
đều vì vẫn còn một ngày nữa được gọi là cánh cửa sinh tử, thời khắc
quyết định số phận. Đó chính là ngày thi đại học.
Nghĩ đến đây lòng tôi lại cồn cào bắt đầu có câu hỏi linh tinh hiện lên.
– Giang Lập Thành này, nếu sau khi em ra trường rồi thì thầy và em vẫn còn thời gian gặp nhau chứ?
– Tại sao lại không?
Hắn ta ngưng bóp chân lại mà thay vào đó là ngồi vào ghế nói chuyện đàng hoàng với cô gái hay nghĩ nhiều này.
– Thì sau này em sẽ đi đại học tới 4-5 lận. Còn thầy thì bận dạy học còn
gì, em nghe nói năm sau thầy sẽ là giáo viên chính thức nhỉ?
– Bé con sao em vẫn ngốc quá vậy! Anh đã từng nói rồi mà! Làm thầy giáo chỉ là phụ, làm chồng em mới là chính!
Tôi đột nhiên ngộ ra điều gì đó. Vừa bất ngờ nhưng cũng vừa vui thầm tự hỏi “Thật á” một lần nữa. Thật không ngờ, chỉ để gặp lại tôi mà hắn tốn
công sức nhưng vậy, nhưng mà chẳng lẽ giờ đến cả nghề nghiệp cũng không
cần à? Tuyệt đối không được nhá!
– Vậy thầy định làm gì? Không được vì em mà trở nên thất nghiệp đâu!
– Theo em, chẳng phải em định học nghiên cứu à? Anh theo em là được!
Giang Lập Thành, anh biết không thích thầy là điều em chưa từng thấy hối hận đó!