Chương 57 - Lấy công chuộc tội
Chắc ai nghe qua cũng cảm thấy buồn cười, người như Hạ Sở Chi tôi suốt
11 năm học chưa từng làm nên trò trống gì vậy mà bây giờ lại dám mạnh
miệng tuyên bố như vậy.
Thật nực cười nhỉ?
Đến tôi còn
không tin nữa mà, người khác sao dám tin được. Có điều, đó là cách duy
nhất giúp tôi duy trì được mối quan hệ với Giang Lập Thành còn nữa, từ
đây về sau chị hai cũng không cần cố gắng nhiều như thế nữa. Chỉ mong sự nỗ lực này của tôi sẽ không uổng phí.
Thời gian quả thật không
còn nhiều nữa, chỉ tầm hơn một tháng là đến kì thi cuối năm học rồi,
song song với nó thì cuộc thi học sinh giỏi hóa cấp tỉnh cũng diễn ra.
Liệu, chỉ bấy nhiêu thời gian có đủ để tôi làm được những điều bản thân
vừa nói.
Không được cũng phải được, lần này là hết đường lui thật rồi!
– Được! Hạ Sở Chi con nói hay lắm. Nhưng hãy nhớ chịu trách nhiệm với những gì mình nói.
– Mẹ….. Vậy, mẹ tiếp tục cho con đi học thêm hóa nhé?
– Được chứ! Nhưng với điều kiện là học tại đây và phải kết thúc trước 9h
tối. Còn con vẫn với quy định cũ, không được ra khỏi nhà sau khi tan
học!
Từ sau ngày thấy gia đình cãi nhau như vậy, ý chí, nghị lực
trong tôi cũng cao lắm. Ngọn lửa hi vọng được thắp sáng rồi thì khó mà
dập tắt được lắm.
Nghĩ lại thì đúng thật, nếu con người chúng ta không bị dồn vào bước đường cùng thì khó mà nỗ lực hết sức lắm.
– Hạ Sở Chi ơi là Hạ Sở Chi, mấy ngày nay mày bị tẩu hỏa nhập ma hả? Học hành gì mà lắm thế hết chỗ tao ngồi luôn rồi này.
Cũng sau hôm ấy, tôi bắt đầu chú tâm vào việc học mặc dù chưa thấy hiệu quả
lắm nhưng cũng công nhận không đến mức chán nản như trước nữa.
– Bạn mày đã đánh cược một vố lớn đó. Nếu không thắng thì chỉ có nước nghỉ học thôi!
– Đùa hả con kia. Mày cược cái gì với ai mà chơi lớn vậy.
– Với mẹ tao đó!
Nếu tao thua, nó sẽ kinh khủng hơn nhiều chứ không chỉ là việc nghỉ học thôi đâu.
Dương Trúc Huỳnh cũng đâu đến nổi ngốc, dường như nó cũng ngầm hiểu sơ sơ
rồi. Hiếm khi tôi thích thú với chuyện học hành thân là bạn chí cốt nó
cũng không ngồi im một bên được.
Bắt đầu từ mấy tuần sau đó, thứ
mà tôi học yếu kém sẽ hỏi nó và thằng Lâm cứu giúp, không được nữa thì
nhờ Giang Lập Thành giảng lại. Tuy hắn là giáo viên dạy hóa nhưng phải
công nhận, hắn giỏi toàn môn luôn ấy chứ.
Tôi biết thời gian
không còn nhiều nên trên lớp đã tập trung nghe giảng hết mức có thể.
Trước đó tôi đã bỏ lỡ rất nhiều kiến thức nên bây giờ dù cho có học lại
vẫn không theo kịp.
– Đạo hàm của hằng số là gì?
– Hằng số đạo hàm được á?
Tiêu Gia Lâm cũng bó tay với câu hỏi vô tri này của tôi. Nó đã hỏi tôi câu
này mấy lần rồi nhưng câu trả lời vẫn y chang như thế.
– Thế cho f(x) = 2 mày đạo hàm sao?
– Thì f'(x) = 0
– Đấy câu trả lời đó!
Thế á? Não tôi như vừa được khai sáng một kiến thức vậy mặc dù đó là kiến thức cơ bản nhất.
– Sinx đạo hàm thì bằng?
– Cosx!
– Thế ngược lại?
– Cosx đạo hàm thì bằng -sinx.
– Khá lắm có tiến bộ!
Mặc dù bị tôi hành lên hành xuống nhưng khi nghe tôi trả lời đúng mấy cái
cơ bản đó thằng Lâm và con Huỳnh rất mừng còn tán dương khen thưởng.
Ở lớp thì có hai người bọn nó, về nhà thì tôi lên mạng học. Bây giờ tôi
chỉ học những kiến thức trọng tâm để vượt qua kì thi này. Cấu trúc đề đã có rồi tôi chỉ cần phân tích và bám sát vào để ôn, hi vọng sẽ làm được.
– Hạ Sở Chi em tắm chưa? Xuống ăn tối này!
– Giang Lập Thành đến chưa vậy chị?
– Chưa được 19h mà. Em tắm rồi ăn tối cái đã. Con bé này học vừa thôi,
cảm thấy mệt hay học không vô thì đừng có ép bản thân nó không hiệu quả
đâu.
– Em biết rồi. Em đi tắm đây.
Lời chị Sở Ngân nói
không sai, học mà cứ nhồi nhét thì cũng bằng không. Thôi thì cũng còn
sớm, đi tắm ăn xong rồi nghỉ ngơi trước đã.
Định sẽ như vậy đấy nhưng vừa tắm ra thì đã thấy Giang Lập Thành trong phòng tôi rồi.
– Thầy sao lại đến sớm như vậy?
– Tôi nhớ em rồi nên đến sớm không được à!
Tôi lườm hắn vài phát rồi ngồi xuống lau khô tóc mình. Cũng may ba mẹ chưa về đó, mà giờ này chưa về thi chắc tăng ca rồi.
– Qua đây, tôi lau tóc cho em.
– Không đấy, sao thầy không tự mình qua đây đi!
Giang Lập Thành nghe xong thì bất lực, chẳng biết nói gì ngoài nở ra nụ cười rồi cũng đành lòng đi đến chỗ tôi đang ngồi.
Hắn ta cầm lấy khăn rồi nhẹ nhàng lau tóc cho tôi, cảm giác lúc này cũng không đến mực tệ.
– Em học nhiều như vậy rồi, hay hôm nay nghỉ một buổi nhé?
– Không được!
Hắn nói xong thì tôi liền quay phắt người lại. Một buổi là cả một kiến thức đó, huống hồ tôi đã không biết nhiều về hóa rồi. Không được, tuyệt đối
phải học.
– Em không mệt à, nếu bị phản lực lại em sẽ càng mất nhiều hơn đó.
– Nếu bảo không mệt là điêu đó. Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến việc có thể được gặp thầy thì em hết mệt rồi!
Giang Lập Thành nhìn tôi âu yếm rồi bất chợt thở dài ngầm đồng ý với việc tiếp tục học chứ không nghỉ.
Tôi biết hắn đang lo cho sức khỏe của mình. Mà bản thân tôi cũng nể chính
mình ấy. Từ trước đến giờ có mấy lần tôi chịu ngồi học đàng hoàng đâu
chứ. Nhiều lắm thì cũng vài tiếng đồng hồ, sau đó thì lăn ra ngủ và sau
đó nữa là cất luôn chuyện học hành vào. Vậy mà bây giờ cũng hơn một tuần mấy rồi, tuy chưa lâu nhưng tôi đã vượt qua giới hạn của bản thân rồi.
Ngày thi càng tới gần, tôi sợ lắm chứ nhưng thứ sợ hơn nữa mà mất hắn. Nói
gì thì nói, hắn ta giỏi như vậy tương lai tôi cũng đâu thể suốt ngày dựa vào hắn được. Để khiến bản thân tốt hơn, xứng đôi với hắn chút mệt nhọc này đáng gì đâu chứ.
Nhìn gương mặt thanh thoát trước mắt mình, phút chốc tôi kiềm lòng không được mà đã rướn người lên hôn nhẹ vào môi hắn.
– Đừng lo, em không sao đâu. Em biết bản thân còn gắng gượng được hay không mà.