Chương 15 - Không cần dùng kính ngữ
Tay tôi gửi tin nhắn đó đi nhưng trong lòng không thấy nôn nao hay thấp thỏm lo lắng gì cả. Cho dù là trước giờ tôi chưa bao giờ chủ động nhắn tin cho anh Quang lần nào, đến cả tin nhắn xem xong đôi khi còn chẳng còn đáp lại. Ấy vậy mà, tin kia tôi vừa chuyển đi xong đã thấy anh ta rất nhanh đã trả lời qua.
Câu trả lời dĩ nhiên là chấp thuận rồi, anh Quang thích tôi đến mức tôi còn có thể cảm được mà. Đôi lúc tôi cũng bị thứ tình cảm đó làm cho siêu lòng. Con người tôi thờ ơ, lạnh nhạt với ảnh như vậy nhưng không hiểu sao ảnh vẫn thích tôi được nhỉ? Gặp tôi là anh ấy chắc chắn sẽ tìm người khác tốt hơn gấp trăm lần mới xứng đáng với người như Hàn Anh Quang.
Nhưng nói gì nữa bây giờ…. Giờ thì hai người bọn tôi đã chính thức là người yêu của nhau rồi. Tôi đã đặt dấu chấm hết ế mòn ế mỏi cho bản thân tại đây rồi, từ giờ trở đi con Trúc Huỳnh sẽ không còn kiếm người mai mốt hay chọc tức tôi được nữa. Cơ mà, thế rồi là vui chưa? Tôi có người yêu đó!
Thật sự chưa thể tin được!
– Điện thoại sắp bị em nhìn đến hỏng rồi kìa.
– Giang Lập Thành? Ai cho thầy vào phòng em đã vậy còn không gõ cửa trước, thầy có biết lịch sự không v…vậy…
Tôi hoảng hốt không biết hắn ta đã vào đây từ khi nào nữa, có đọc được tin nhắn tôi nãy giờ không?
Chưa mắng hắn đã mồm nữa thì miệng đã bị hắn ta bóp lại không nói được câu nữa.
– Em mắng người đủ chưa? Làm gì mờ ám mà sợ tôi phát hiện đến vậy?
Nhắc đến hai chữ “mờ ám” tôi chột dạ thật. Chuyện quen trai có chết cũng tuyệt đối không thể để người nhà biết được. Tuổi của chị hai tôi, ba mẹ còn ép gả chứ tuổi này của tôi thì có nước ra ngoài đường mà ở. 17 tuổi được xác định ế trong mắt của đám bạn tôi thôi chứ để ông Hạ bà Sở mà biết được đừng hỏi mày là con gái gì trong nhà, ông ba cũng sẽ đuổi thẳng căng thẳng. Nghĩ thôi đã thấy da gà da vịt nổi lên hết rồi, chỉ mong Giang Lập thật sự chưa nhìn thấy gì hết!
Lòng đầy lo lắng nhưng vẫn mạnh dạn gạt tay hắn ta mạnh miệng đáp trả.
– Thầy mới mờ ám. Vào phòng con gái mà không biết gõ cửa.
Đang đứng tựa cửa, khoanh vùng, nghiêng lưng trước cửa phòng hắn ta nghe tôi nói thế mà nét mặt trở nên kì quặc. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi khiến tôi cảm thấy ngại, vậy đó mà chưa chịu dừng lại. Hắn ta còn bước gần gần về phía tôi hơn, tay vẫn khoanh trước ngực nhưng ánh mắt lại nhìn vào chỗ khác. Nghe qua thì có vẻ thành thật hỏi nhưng hiểu cỡ nào cũng thấy không giống loại người đàng hoàng.
– Con gái? Em có chỗ nào giống con gái?
Đến giờ thì tôi mới biết được hai con mắt hắn ta đang nhìn ở đâu. Chính là ngực của tôi đó!
Giang Lập Thành, thầy có còn là đàn ông không vậy? Ơ…không đúng, hắn ta là đàn ông nên hỏi vậy là đúng rồi.
– Giang Lập Thành, thầy biến thái vừa thôi.
Tôi xấu hổ vội dùng hai tay che ngực mình lại đứng dậy hét lớn vào mặt tên xấu xa kia. Tưởng đâu hắn sẽ dừng lại thấy cái sai của mình và sẽ nhận lỗi. Nhưng không! Một hối hận cũng không có, hắn ta vẫn cư nhiên mà lại gần tôi rồi tiếp tục nói.
– Ba lần bảy lượt em đều bảo tôi biến thái, nhưng tôi đã làm gì em chưa? Chỉ mới chạm vào vòng eo 58 này thôi mà!
– Thầy… Thầy không biết xấu hổ, chuyện như vậy mà cũng nói được.
– Tôi nói sai sao? Vòng eo của em không phải 58 à?
Tức chết tôi rồi! Hắn ta ăn thứ gì mà lì đòn dữ vậy, tôi đã nói đến thế nhưng vẫn không là gì đối với hắn! Mặt dầy cấp độ thượng thừa luôn rồi!
Tôi nghĩ cứ để yên cho thầy ấy mãi nhất định sau này sẽ gặp phiền phức nhiều hơn nữa. Thế là tôi tức đến nói bừa mà còn chẳng hay.
– Đúng 58! Nhưng phần trên của em có chỗ nào không giống con gái?
– Ngực của em bao nhiêu?
Đầu óc của tôi nổ tung ngay lập tức khi nghe hắn ta hỏi em câu đó nữa. Tại sao tôi phải ở đây bàn bạc vấn đề số đo ba vòng của mình với hắn cơ chứ. Mà cũng không đúng, đây là nhà tôi mà, nếu có đi thì tên thầy giáo nhà hắn mới đúng.
– Giang Lập Thành, thầy cút ra ngoài cho tôi!
Mỗi khi nóng giận là tôi lại thích dùng bạo lực, dù biết Hạ Sở Chi này không phải đối thủ với hắn nhưng tôi giận quá nên phải liều.
Cú đấm tôi vừa đưa ra thì đã bị Giang Lập Thành bắt được. Bàn tay hắn to đến mức có thể bao trọn lấy nắm đấm của tôi ban đến. Thừa cơ hội đó tuy hắn không phản công nhưng một tay kéo mạnh tôi dính sát vào người hắn.
– Ai dạy em đánh nhau vậy? Sức yếu như vậy thì đánh thắng ai?
Tôi lúc này chính là không cam tâm, ngoan cố ngước mặt lên cãi lại với hắn.
– Hạ Sở Chi tôi đánh thắng rất nhiều người, không đến lượt tên biến thái như thầy quản.
– Bé con em cũng mạnh miệng lắm. Coi chừng tôi dùng biện pháp bịt miệng em lại đấy.
Đáng lẽ ra tôi còn lớn họng thêm vài câu nữa nhưng với khoảng cách gần như vậy tôi nhận ra mắt hắn đang đặt ở vị nào nên ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Hắn ta đang dùng ánh mắt đầy mê luyến mà nhìn vào đôi môi tôi đó, ai mà có gan nói thêm tiếng nữa!
Tôi bặm chặt môi lại, nóng giận quay mặt đi nơi khác. Bỗng nhiên, bên tai nghe thấy có giọng nói rất gần cất lên cùng hơi men nồng ấm.
– Sau này nói chuyện với tôi không cần dùng kính ngữ. Tôi cho phép tôi gọi bằng tên hay anh tùy thích!
– Tôi đách có thèm!
– Hửm? Nói lại lần nữa thử xem?
Nhìn hắn ta nghiêng đầu gằn giọng, tôi giật mình lắc đầu che miệng lại.
Thầy ấy nhìn tôi trong vài giây như vậy thì trở nên bật cười. Trước đây, chắc là vì tôi không nhìn rõ được còn bây giờ tận mắt thấy rồi thì mới biết tên biến thái thầy ấy cười lên trông còn đẹp hơn bình thường rất nhiều.
Chờ đã! Không được khen hắn ta lộ liễu thế chứ!
– Không trêu em nữa. Bác trai bảo xuống nhà ăn cơm.
Chuyện là có vậy á hả? Chời! Muốn chửi thề ghê!