Chương 13 - Bị nhỏ bạn thân nghi ngờ
Tên anh là Giang Lập Thành, em nhớ đấy!
Giang Lập Thành?
Thầy Giang?
Thì ra tên thầy giáo họ Giang và Giang Lập Thành năm trước là cùng một người. Tức là từ trước đến giờ người mà tôi gặp là cùng một tên và cũng là bạn thân nhất trong đám bạn của chị Sở Ngân.
Ôi trời! Mặt mũi tôi biết giấu vào đâu đây? Tại sao lúc trước bản thân lại can đảm không biết nhục là gì hết vậy nè! Cái hố mà ngày trước từng đào biết làm cách nào đề đắp lại đây. Ngồi đối diện với hắn và nghe chính miệng hắn ta nhắc lại cái hố đó thật sự rất muốn đội quần liền luôn.
Cuộn băng quá khứ lập tức được tua về, hình nhưng tôi nhớ ra thật rồi. Lúc ở sân bay tôi gật đầu lia lịa cho có thôi chứ thật ra tôi có nghe được hắn nói gì đâu. Thảo nào, khi nghe cái tên của hắn ở trưởng tôi đã thấy quen quen tưởng đâu là bà con họ hàng gì xa ít hay lui tới nhà.
Cả đêm hôm đó tôi thức trắng chỉ để khẳng định lại lời hắn ta nói. Biết vậy thà không nhớ ra còn hơn chứ nhớ rồi mất mặt quá.
Nhưng mà, ông trời còn thương xót cho số phận nghiệt ngã này của tôi nên dẫn lối cho chị hai của tôi về nhà sớm. Vừa nghe tiếng cửa dưới nhà mở ra là tôi hoảng hốt nhìn hắn, nhân lúc hắn cũng không đề phòng tôi đẩy mạnh người hắn ra rồi chạy nhanh về phòng.
Tôi cứ nghĩ qua hôm nay là mọi chuyện sẽ yên bình trở lại, tôi sẽ không cần trốn tránh Giang Lập Thành nữa nhưng khônggg! Một điều bất ngờ đã xảy đến với tôi. Khi kim đồng hồ đi qua số 12 của đêm nay là những ngày cuộc sống của tôi sẽ lênh đênh trắc trở hơn nhiều!
– Tiểu Kim Chi, hôm nay mày sao vậy? Mặt mày bơ phờ nhìn như lên cơn nghiện?
– Nghiện? Mày nói bạn mày vậy mà nghe được!
– Tao nói có sai đâu, mặt mày nhìn ghê lắm á.
– Huỳnh yêu tao nói đúng lắm!
Làm sao mà Huỳnh với Lâm có thể hiểu được nỗi lòng của tôi bây giờ chứ. Hôm qua não cá vàng được thất tỉnh, hôm nay lại gặp ngay môn hóa. Biết trước như vậy tôi chẳng chọn ban tự nhiên đâu! Hóa đâu ra mà nhiều dữ vậy không biết!
– Hai đứa bây đừng nó tối ngày vợ tung chồng hứng nữa được không? Thằng Lâm mày quay lên đi, vô tiết hóa rồi kìa.
Tôi vừa nói xong thì Giang Lập Thành cũng vừa đi vào. Biết miệng mình linh thiêng như thế thì tôi đã bảo tiết hóa hôm nay được nghỉ cho rồi… Nhưng mà điều đó là không thể, hắn ta rất tâm huyết với nghề và sáng nay tôi còn thấy hắn ta chạy xe đến trường nữa mà, nghỉ tiết đâu ra. Nằm mơ dám chừng còn chưa thấy được chuyện đó!
– Hôm nay sẽ kiểm tra bài cũ. Ai không thuộc bài thì tốt nhất hãy đứng lên.
Lời nói đanh thép vừa dứt câu thì hơn nữa lớp đã lần lượt đứng dậy.
Chân tôi khẽ giật lên vài cái nhưng tôi vẫn cương quyết không đứng dậy. Tối qua, tôi đúng là không có học bài nhưng hắn ta biết rõ là vì ai nên tôi mới chẳng có thời gian đó. Chả nhẽ, hắn ta là loại người vô nhân tính đến vậy!
Tôi rất sợ sẽ bị gọi tên nhưng vẫn đinh ninh mà ngồi đó. Dương Trúc Huỳnh ngạc nhiên khẽ liếc nhìn tôi vì nó biết tên thầy giáo kia có tha cho tôi tiết nào bao giờ đâu. Hơn nữa, nó cũng quá hiểu tôi về nhà làm gì có bao giờ chịu học bài môn hóa mà bữa nay lại dám ngồi dửng dưng ở đây. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. 1001 Phương Pháp Nghịch Tập Của Vương Phi Bá Đạo
2. Yêu Em, Anh Trở Nên Tốt Hơn
3. Hàng Xóm Đào Hoa
4. Bước Ra Bóng Tối Để Yêu Anh
=====================================
Mặc kệ, tôi vẫn ngồi lì ở ghế mắt dán không rời vào từng hành động cử chỉ của người đang đứng trên bàn giáo viên kia. Hắn ta bắt đầu gọi tên lên bảng để trả bài.
Tôi cắn chặt môi, nghiến chặt răng, cố gắng mở to mắt để nhìn xem hắn đang tia tới tên ai rồi. Theo như trực giác thì hình như là tới tên tôi rồi thì phải. Và quả nhiên không sai, dù bị loạn thị nhưng tôi vẫn thấy môi hắn đang nhếch lên kìa. Trong lòng tôi bắt đầu như lửa đốt, nóng lên hừng hực. Vài giây sau đó, tôi thấy hắn nhìn xuống chỗ tôi đang ngồi. Cơ hội hiếm gặp đó tôi liền tận dụng không bỏ sót, tôi đưa đôi mắt ấm ức lên nhìn hắn, đầu khẽ lắc nhẹ bút xếp hình chữ X. Tuy không rõ ràng nhưng tôi dám chắc hắn đủ hiểu lời thỉnh cầu của tôi lúc này.
Thấy những điều đó thật vô nghĩa nhưng lại rất hữu dụng. Giang Lập Thành phì cười nhanh chóng đưa tay lên che lại. Cả lớp ngạc nhiên mồm chữ O nhìn hắn. Bão giông gì sắp đến rồi đây? Mong rằng sẽ không gây tổn thất nhiều!
Cho đến khi hắn gọi tên người khác thì tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Cửa ải ngày hôm nay xem như đã qua được.
Nhưng có thật là vậy? Chưa đâu!
Hóa học vừa xong, ra chơi vừa đến. Dương Trúc Huỳnh chưa gì đã giữ tôi lại, gương mặt dè dặt hỏi.
– Con Sở Chi kia, ngươi mau khai báo thành thật để hoàng thượng đây còn giảm nhẹ tội.
– Lại chuyện gì nữa đây?
– Có phải ngươi với thái giám Giang công công có tình ý rồi không?
What? Thái giám Giang công công? Mày đúng là gan lớn thật đó Hoàng Thượng, nếu mà Lập Thành không may biết được thì Hoàng Thượng nhà mày sẽ bị tru di tam tộc đấy chứ đùa.
Bình thường, giữa tôi và nó có chuyện gì cần giải quyết với nhau hay nghi ngờ một trong hai có bí mật thì sẽ vào những vai giống thế. Lúc thì làm bề trên chức cao quyền rộng, nhưng đôi khi lại là tiểu nô tì hay thái giám nhỏ bé để bị xử tội dễ dàng.
Mọi khi thì nhiều lắm chỉ có ba người chúng tôi là được phân vai, nhưng hôm nay con Huỳnh đột nhiên thêm thầy Giang vào mà chưa bị đã cho người ta làm thái giám công công trong triều rồi. Tôi phải nhịn cười lắm mới có thể hiểu ra được câu hỏi của nó.
– Mày nói gì vậy? Tao với thầy ấy thì có gì mà đáng phải nghi ngờ!
– Hỗn xược! Ngươi dám nói chuyện với trẫm như vậy à?
– Hoàng thượng, những gì nô tì nói là thật lòng. Nô tì với tên thái giám Giang công công đó chẳng có ý gì với nhau cả!
– Phải như vậy chứ! Nếu có chuyện gì mà giấu tao đi rồi mày sẽ biết tay!
Hết nói nổi mà, phải vào đúng vai như vậy nó mới chịu nghe nữa chứ.