Chương 13
Lâm Đạm Vân cố ý tới sớm một chút nhưng vừa tới nơi cậu đã thấy bóng hình quen thuộc đang đứng ở cửa trung tâm thương mại.
Hạ Tư Hàn hôm nay mặc quần jeans áo thun, rũ bỏ đi hình ảnh nghiêm túc mọi ngày, dáng người hắn cao ráo cùng với khuôn mặt khiến bao cô gái phải say mê nên hiển nhiên Hạ Tư Hàn trở thành trung tâm chú ý của mọi người ở gần đó.
Dường như đã quá quen với những ánh nhìn của những người xung quanh, Hạ Tư Hàn đầu không ngẩng lên, buồn chán lướt điện thoại.
Điện thoại trên tay Lâm Đạm Vân bỗng rung lên. Là âm thanh tin nhắn quen thuộc.
Hạ Tư Hàn: “Còn tính nhìn tớ đến bao giờ thế?”
Lâm Đạm Vân giật mình ngẩng đầu lên nhìn cái người đang đứng ở phía xa kia. Hạ Tư Hàn không biết từ bao giờ đã buông điện thoại xuống, mặt tươi cười nhìn Lâm Đạm Vân, đưa tay lên chào cậu từ xa.
Hai người liền cùng nhau đi vào rạp chiếu phim.
Hiện tại trong rạp toàn là những phim được đánh giá rất dở, chỉ có duy nhất hai phim được mọi người cho là ổn áp nhất, một bộ phim tình cảm và một bộ phim kinh dị.
Lâm Đạm Vân phân vân không biết chọn phim nào, đã tới đây coi phim rồi thì cũng phải lựa bộ nào hay hay một chút, nếu không, cậu sẽ cảm thấy tiếc nuối với số tiền đã bỏ ra để mua vé mất…
Phim tình cảm… Hừm, hai thằng con trai cùng đi xem phim tình cảm… nghe cứ thấy sai sai. Nhưng mà một đứa dễ bị hù dọa như cậu mà chọn phim kinh dị thì hình như cũng không ổn…
Khó lựa chọn quá đi…
“Hạ Tư Hàn, hay là cậu chọn phim đi, tớ không biết phải chọn bộ nào hết.”
“Được thôi. Vậy… chúng ta xem bộ này nha.” Hạ Tư Hàn chỉ tay vào tấm poster phim kinh dị.
Trên poster là hình ảnh của một cô gái với nụ cười quỷ dị, tay cầm một hình nhân bằng rơm, trên người nó bị nhiều cây đinh xỏ xuyên qua, trông rất ghê rợn.
“Sao thế? Nếu cậu không thích thì tớ chọn phim khác nhé.” Hạ Tư Hàn thấy cậu đăm đăm nhìn poster với bộ mặt khó tả, ý cười trong mắt thoáng qua.
“K… không cứ chọn phim này đi.” Bây giờ chọn phim khác, Hạ Tư Hàn sẽ nghĩ cậu là một đứa nhát gan mất!
Lâm Đạm Vân tự nhủ rằng bộ phim này cũng chẳng có gì đáng sợ. Sau khi tự nhủ gần một trăm lần trong lòng, cậu cũng có một tí xíu dũng khí.
Hai người mua vé, bắp rang và nước xong liền đi tới phòng chiếu phim. Vừa ngồi xuống ghế không bao lâu, phim đã bắt đầu chiếu.
Không gian xung quanh trở nên tối sầm lại, chỉ còn lại ánh sáng từ màn hình lớn phía trước, theo sau đó giọng hát của một cô gái cất lên, văng vẳng từ một nơi xa xăm nào đó.
Lâm Đạm Vân rụt người vào ghế, nội tâm cậu run rẩy, chưa gì mà một chút xíu dũng khí của cậu đã mất tiêu rồi.
Chưa đầy 30 phút sau…
“Aaaaaaa!!” Tiếng hét đột ngột phát ra từ dàn loa khiến Lâm Đạm Vân giật mình, cậu sợ hãi chôn mặt vào tay mình, chừa lại một kẽ hở nhỏ xíu để xem tiếp diễn biến đang xảy ra.
Đột nhiên cảm nhận được có thứ gì đang sờ đầu cậu, Lâm Đạm Vân giật nảy người, vội vàng tránh đi, bỗng bên tai cậu vang lên một tiếng cười trầm thấp, hơi thở ấm áp của Hạ Tư Hàn phả vào tai cậu.
“Tớ đáng sợ đến vậy sao?” Hạ Tư Hàn hạ nhỏ giọng trêu đùa bên tai cậu.
Lâm Đạm Vân hoàn hồn trở lại, cậu dùng tay đẩy mặt Hạ Tư Hàn ra, cứu lấy cái tai đang có dấu hiệu ửng đỏ của mình, giận dỗi đáp “Cậu tính hù chết tớ hả?!”
Hạ Tư Hàn bị đẩy ra cũng không tức giận, hắn nắm lấy bàn tay đang chạm vào mặt mình, nhẹ nhàng đặt xuống tay ghế, mặt dày đặt tay mình lên.
Lâm Đạm Vân ngạc nhiên, cậu thử kéo tay mình ra nhưng Hạ Tư Hàn nắm quá chặt, tay cậu một chút cũng không nhúc nhích được.
“Cậu làm gì vậy hả? Mau buông tay tớ ra.” Lâm Đạm Vân quay sang nhìn Hạ Tư Hàn, nhỏ giọng nói.
“Không buông đâu. Phim này đáng sợ quá à, cho tớ nắm tay cậu cho bớt sợ nha.” Hạ Tư Hàn tỏ vẻ bị con ma nữ trong phim dọa cho sợ hãi.
Lâm Đạm Vân bán tín bán nghi trước những gì Hạ Tư Hàn nói, cậu quan sát khuôn mặt hắn trong bóng tối, trên khuôn mặt điển trai của Hạ Tư Hàn lóe lên một tia sợ hãi, đôi mắt cứ liếc ngang liếc dọc, không nhìn thẳng vào màn hình phía trước.
Cậu ấy sợ thật hả? Lâm Đạm Vân quả thật không ngờ một người to xác như Hạ Tư Hàn cũng sợ mấy chuyện ma quỷ này.
Phù… Hóa ra không phải chỉ có một mình cậu thấy sợ…
“Cậu muốn nắm thì cứ nắm đi.” Cảm thông cho người có cùng cảnh ngộ với mình, Lâm Đạm Vân không chút keo kiệt, cho Hạ Tư Hàn mượn tay của cậu.
Đạt được mục đích của mình, Hạ Tư Hàn cũng không kiêng nể gì nữa, thầm huýt sáo trong lòng, vui vẻ đan tay mình vào tay cậu, mười ngón giao nhau. Lâm Đạm Vân có chút không tự nhiên muốn rút tay ra nhưng rồi lại nhịn xuống.
Xem ra Hạ Tư Hàn còn nhát gan hơn cả cậu nữa… Được rồi. Nể tình hôm nay tôi phát hiện được một bí mật động trời của cậu, cái tay này… cậu muốn nắm, muốn sờ gì thì tùy ý.
Trong suốt quá trình xem phim, tay hai người vẫn luôn nắm chặt lấy nhau. Không biết là do phát hiện Hạ Tư Hàn cũng sợ giống cậu hay là do cảm giác an toàn truyền từ bàn tay to lớn đang nắm lấy tay cậu kia mà Lâm Đạm Vân lại cảm thấy không còn quá sợ đến độ phải che tịt mắt lại nữa, quả như mọi người đánh giá, bộ phim kinh dị này thực sự rất cuốn, tuy rằng cậu sợ gần chết nhưng mà mắt cậu vẫn luôn tập trung hướng về màn hình, theo dõi mọi tình tiết đang diễn ra.
Do vậy, Lâm Đạm Vân cũng không hề hay biết là luôn có một ánh mắt dõi theo cậu, khắc ghi từng cử chỉ, biểu cảm đáng yêu của cậu vào ký ức của mình. Trong đêm tối, Hạ Tư Hàn không che giấu tâm tư của mình nữa, tham lam ngắm nhìn từng chi tiết trên khuôn mặt cậu, và hiện diện trong đôi mắt đang bập bùng ngọn lửa đó, chỉ có duy nhất bóng hình của cậu…
Phim vừa kết thúc, đèn cũng được bật lên, Hạ Tư Hàn giấu nhẹm đi những tâm tư xấu xa của mình, hắn có chút luyến tiếc mà buông tay cậu ra.
“Thế nào? Phim hay chứ?”
“Ừm. Nội dung phim khá mới lạ, diễn viên đóng ma nữ đó diễn cũng đạt nữa.” Lâm Đạm Vân nói.
“Xem ra cậu thích bộ phim này nhỉ. Chẳng bù cho tớ… sợ quá nên không tập trung theo dõi được.” Hạ Tư Hàn giả vờ đáng thương nói.
Lâm Đạm Vân phụt cười, vỗ vai an ủi Hạ Tư Hàn nhưng vẫn không quên trêu chọc “Thế mà cậu còn chọn phim kinh dị.”
“Tớ sợ đến nỗi giờ bụng đói meo rồi. Chúng ta đi ăn trưa đi.” Hạ Tư Hàn nói.
Xem xong bộ phim thì cũng đã đến giờ trưa nên Lâm Đạm Vân cũng đồng ý. Hai người chọn một tiệm ở gần đó để giải quyết bữa trưa cho mình. Vừa bước vào tiệm, Lâm Đạm Vân đã thấy một bóng hình quen thuộc, Chu Vệ thấy Lâm Đạm Vân và Hạ Tư Hàn liền vui vẻ bước tới chào hỏi “Ủa? Không phải Vân Vân và người bạn học bá đây sao?! Bất ngờ thật đấy, thật không ngờ vào cuối tuần có thể gặp cậu ở đây, cứ tưởng cuối tuần cậu chỉ muốn lao vào với mấy em bài tập yêu dấu của cậu thôi chứ! Lần nào muốn rủ cậu đi chơi cũng khó như hái sao trên trời.”
“Vậy là hôm nay tớ vừa hái được một ngôi sao lớn nên mới mời được cậu ấy rồi.” Hạ Tư Hàn cười đáp lại lời Chu Vệ.
“Chứ sao!” Chu Vệ gật đầu đồng tình.
Lâm Đạm Vân dở khóc dở cười trước màn đối thoại của hai người bọn họ “Hai người cũng hợp nhau thật đấy.”
Ăn uống no nê xong, Lâm Đạm Vân còn dự định rủ Hạ Tư Hàn đi nhà sách tìm một vài sách ôn thi với mình, Hạ Tư Hàn thì miễn sao là được đi cùng với bạn nhỏ thì hắn sao cũng được… Tuy rằng bây giờ có thêm một cái đuôi có hơi bất tiện một chút…
Chu Vệ nghe vậy thì la toáng lên “Không! Vân Vân à, cậu quên hôm nay là buổi đi chơi hả? Sao lại đến cái nơi đó để làm một việc nhàm chán như vậy?! Đi đi! Tớ dẫn hai người đến chỗ thú vị hơn, chỗ này cũng ở gần đây thôi.” Chu Vệ cười hì hì dụ dỗ.
Lâm Đạm Vân suy nghĩ thì cũng thấy hình như hơi nhàm chán thật, nên cậu để Chu Vệ dẫn cả đám đi đến chỗ thú vị mà cậu ta nói, Hạ Tư Hàn cũng không có ý kiến gì.
Khi thấy Chu Vệ dẫn hai người vào một con hẻm nhỏ ít người qua lại, Lâm Đạm Vân chần chừ hỏi “Này Chu Vệ, cậu không có dẫn bọn tớ tới chỗ nào bậy bạ đó chứ?”
Chu Vệ nhìn cậu với ánh mắt không thể tin được, hai tay ôm lấy ngực, tỏ vẻ đau thương nói “Bạn cậu là một đứa con ngoan trò giỏi đó! Sao có thể dẫn mấy cậu đến những nơi đó chứ.”
“Thế chúng ta đi đâu vậy?” Lâm Đạm Vân hỏi.
Chu Vệ lại nở nụ cười ranh mãnh “Bí mật. Tớ chắc chắn với cậu nơi này rất là tuyệt vời.”
Đi được một khúc, Chu Vệ dừng lại chỉ vào một cửa tiệm “Tới nơi rồi.”
Lâm Đạm Vân nhìn bảng hiệu sáng đèn “Tiệm Net số 1 thành phố.” mà rơi vào trầm tư.
Bây giờ quay ngược thời gian về thời điểm cậu nói lời đồng ý với đề nghị của Chu Vệ được không?…