Quyển 3 - Chương 80
“A Thước!!”
Hai người gần như đồng thanh gọi, ánh mắt Bạch Thước tràn đầy kích động, chạy về phía Trọng Chiêu, nhưng Trọng Chiêu lại theo bản năng lui về sau.
Bạch Thước ngẩn ra, sững sờ tại chỗ.
“A Chiêu……”
“Thế mà muội đã tu thành Thượng quân rồi.” Trọng Chiêu né tránh ánh mắt, nặng nề nhíu mày mở miệng: “Vì sao muội lại ở đây?”
Một năm không gặp, Bạch Thước đã nhiều lần tưởng tượng ra cảnh tương phùng giữa nàng và Trọng Chiêu, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới lúc bọn họ gặp lại nhau, Trọng Chiêu lại hỏi một câu như vậy.
Bạch Thước căng thẳng trong bụng, còn chưa kịp nói gì thì Trọng Chiêu lại tiếp tục nhìn chằm chằm tâm bồ đề treo lơ lửng giữa không trung, rồi nhìn về phía Bạch Thước: “Muội tới đây để lấy tâm cây bồ đề cho Hạo Nguyệt điện chủ?”
Lúc trước ở Hỏa Băng đảo, Phạn Việt đột ngột xuất hiện, ắt hẳn là vì tâm bồ đề. Trọng Chiêu phụng lệnh Trấn Vũ tới Uyên Lĩnh Chiểu Trạch, lệnh là kẻ nào lấy vật trong thân cây, giết miễn bàn, cho đến vừa rồi hắn mới biết được bên trong cây là tâm bồ đề, mà người đến lại là Bạch Thước.
Bạch Thước thông minh cỡ nào, nàng buột miệng thốt ra: “Huynh cũng vì tâm bồ đề mà đến?”
Ngay sau đó Bạch Thước chau mày: “Không đúng, là Lãnh Tuyền cung muốn lấy tâm bồ đề.”
Chẳng lẽ Trấn Vũ đã biết bản thể đại yêu quái là bồ đề mộc? Bạch Thước âm thầm hoảng hốt, theo bản năng chắn trước tâm cây.
Trọng Chiêu nhìn Bạch Thước hành động như đó là bản năng, đồng tử hắn hơi co rụt lại khó để nhận ra, Trọng Chiêu của bây giờ không thể biểu lộ chút cảm xúc nào trên mặt.
“Đây không phải nơi muội nên tới, rời khỏi đây đi.”
Bạch Thước biến sắc, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ lắc đầu: “Hôm nay ta nhất định phải mang tâm bồ đề đi. Nếu huynh cản ta, A Chiêu, vậy huynh cứ động thủ đi.”
“Muội!” Thần sắc Trọng Chiêu biến đổi, ánh mắt phẫn nộ.
Bạch Thước quay lưng đi về hướng tâm bồ đề, để lộ tấm lưng không chút phòng vệ trước mặt Trọng Chiêu.
Dù chỉ là vài bước ngắn ngủi, nhưng lưng Bạch Thước đã đổ đầy mồ hôi lạnh, cho đến lúc tay nàng nắm lấy tâm bồ đề, nàng mới lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt lay động.
Cho dù Trọng Chiêu là tiên hay yêu, chính hay tà, tóm lại sẽ không làm tổn thương nàng.
Đùng! Yêu lực đánh úp lại, Bạch Thước bị đẩy ra, linh khí trong ngực ngưng trệ, tâm bồ đề bay lên trời, một nhát loan đao yêu dị lạnh lẽo đáng sợ sượt qua.
Bạch Thước khó tin quay đầu lại, Trọng Chiêu mặt vô cảm xúc.
“Trọng Chiêu!” Bạch Thước phẫn nộ hét lên.
“Mỗi người một chủ*, A Thước, rời khỏi Uyên Lĩnh Chiểu Trạch đi.”
“Muội đã nói, muội nhất định phải mang tâm bồ đề này đi.”
Bạch Thước không nói thêm lời nào, nhảy lên cao chụp lấy tâm bồ đề, yêu đao giữa không trung run lên, phát ra một luồng yêu quang chói mắt, vọt về phía Bạch Thước, đồng tử nàng co rụt lại.
Đúng lúc này, trong nội điện Hạo Nguyệt ngàn dặm xa xôi, đột nhiên Phạn Việt mở bừng mắt.
Dưới đầm lầy, yêu đao bị một đôi tay cản lại ngay trên đỉnh đầu Bạch Thước, đôi tay ấy thon dài trắng ngần, Bạch Thước ngẩng đầu bắt gặp đôi mắt trong vắt như nước hồ thu và gương mặt sáng ngời như ánh trăng rằm.
Bạch Thước sửng sốt, còn chưa kịp hoàn hồn đã được người ta kéo từ dưới đất dậy, đứng ra sau lưng.
“Kẻ nào dám xông vào Uyên Lĩnh Chiểu Trạch của ta?” Bạch Thước còn chưa kịp nói gì thì một giọng nữ lạnh lùng trong trẻo vang lên, một thiếu nữ mặc bạch y đi chân trần trên đất đột nhiên hiện ra, mắt cá chân của nàng vậy mà lại có vết bớt hình các vì sao, yên tĩnh mà lộng lẫy.
Thiếu nữ lẳng lặng nhìn chằm chằm Trọng Chiêu, cau mày.
“Từ khi hỏa long ba đầu biến mất, Uyên Lĩnh Chiểu Trạch không có chủ đã nghìn năm, ngươi là ai?” Trọng Chiêu hờ hững đáp lời.
“Ta là ai không tới lượt ngươi hỏi.”
“Nếu không nói, vậy kẻ động vào tâm bồ đề, phải chết!” Lệ khí lóe lên trong mắt Trọng Chiêu, hắn đột ngột nhảy lên, cầm yêu đao nhắm thẳng vào thiếu nữ.
Thiếu nữ hừ nhẹ một tiếng, hàng vạn vì sao tuôn ra từ tay hóa thành tinh trận tiếp chiêu.
“Sức mạnh Tinh Tú**?”
Bạch Thước sửng sốt, từ khi nữ thần Tinh Nguyệt Nguyệt Di mất, thế gian đã không còn sức mạnh Tinh Tú, nhưng sức mạnh Tinh Tú mà cô gái này sử dụng không có thần quang cuồn cuộn, cùng lắm chỉ đến mức Thượng quân, vậy rốt cuộc cô ấy là ai?
“Giả thần giả quỷ.” Trọng Chiêu không chút dao động vì linh lực mà thiếu nữ đang dùng, chẳng mảy may giảm bớt sát chiêu của yêu đao.
Yêu lực của Trọng Chiêu bá đạo quỷ quyệt, tinh trận bị phá, Bạch Thước biến sắc, nháy mắt nhảy lên, chắn trước mặt cô gái.
Khoảnh khắc yêu đao sắp chém vào hai người, Trọng Chiêu thấy Bạch Thước đột nhiên ra tay, tức thì thay đổi sắc mặt, nhưng lại không kịp thu hồi yêu lực. Cô gái kia vừa thấy Bạch Thước hỗ trợ liền chuyển mình, kéo Bạch Thước ra sau lần nữa, lấy thân mình chống lại yêu lực của Trọng Chiêu.
Sắc mặt thiếu nữ tái nhợt, yêu đao tiếp tục hạ xuống.
“Cẩn thận!” Bạch Thước kinh hô.
Thời khắc yêu đao sắp chém vào giữa trán thiếu nữ, một luồng yêu lực lao đến từ chân trời, vang lên ầm ầm, yêu đao bị đánh rơi thật mạnh, mà bóng người chắn phía trước hai người lại là Phạn Việt.
Nhìn hình bóng quen thuộc ấy, chóp mũi Bạch Thước cay cay.
“Đại yêu quái!”
Trọng Chiêu bị đẩy lui mấy bước, phun ra một ngụm máu, khi nhìn thấy người tới là ai, ánh mắt hắn liền trở nên thâm sâu, rồi lại nhìn thấy ánh mắt vui mừng của Bạch Thước, sự lạnh lẽo trong mắt lại càng đậm, hắn tụ sẵn yêu lực trong tay, quyết không bỏ qua.
Phạn Việt hừ lạnh một cái, lòng bàn tay vừa động thì đúng lúc này, một mũi tên lửa tràn đầy linh lực lao tới từ phương xa, Phạn Việt hơi lui bước, Phục Linh liền xuất hiện trước mặt Trọng Chiêu.
“Đi!” Nàng kéo Trọng Chiêu, muốn dẫn hắn đi.
“A Chiêu!”
Bạch Thước cất tiếng gọi, Trọng Chiêu quay đầu nhìn lại, thấy Bạch Thước sốt ruột nhìn hắn.
Cách đó không xa, ánh mắt Phạn Việt trầm xuống, lạnh mặt, đột nhiên ánh mắt lay động giống như bị dọa sợ, bình tĩnh nhìn sang bên cạnh Bạch Thước.
Trọng Chiêu lảng tránh ánh mắt Bạch Thước, quay lưng cùng Phục Linh biến mất tại chỗ.
Đôi mắt Bạch Thước ngập tràn thất vọng: “Đại yêu quái……” Bạch Thước quay đầu, vừa định chạy về phía Phạn Việt thì thấy Phạn Việt đang ngơ ngẩn nhìn về hướng của mình, chỉ là ánh mắt ấy không phải đang nhìn mình.
Bạch Thước nương theo ánh mắt hắn, dừng lại trên người thiếu nữ bên cạnh mình.
“Ngươi…… Các ngươi……” Bạch Thước vừa định nói gì đó thì cô gái bên cạnh đột ngột chạy tới chỗ Phạn Việt, ôm chặt lấy hắn.
“Cuối cùng chàng cũng tới rồi.” Thiếu nữ ngước nhìn Phạn Việt, trong mắt tràn đầy vui sướng và nhớ mong, dường như chất chứa muôn vàn tình yêu và nỗi nhớ nhung vô tận.
Phạn Việt theo bản năng muốn đẩy nàng ra, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt sáng như sao trời ấy thì dừng lại.
Bạch Thước bối rối đứng ở một bên, định mở miệng nhưng lại không biết nói gì, nàng nhìn chằm chằm Phạn Việt, tựa hồ cũng đang đợi Phạn Việt đẩy thiếu nữ này ra.
Nhưng Phạn Việt lại không làm vậy, lòng Bạch Thước dần dần chùng xuống.
“Cô là ai?” Một lúc lâu sau, Phạn Việt cuối cùng cũng mở miệng.
“Chàng không quen ta sao?” Đôi mắt thiếu nữ lộ vẻ mờ mịt, nàng đưa tay vuốt ve gương mặt Phạn Việt, khóe miệng hơi hơi cong lên: “Không sao, ta nhớ chàng là được.”
Thiếu nữ cười cười, đột nhiên phun ra một ngụm máu, ngã vào lòng Phạn Việt.
Phạn Việt biến sắc ôm lấy cô, hắn cùng Bạch Thước đồng thời ngơ ngẩn, còn thiếu nữ lại cười cười.
“Chàng xem, cho dù chàng không nhớ ta, nhưng cũng sẽ không đẩy ta ra.” Thiếu nữ cong cong khóe miệng, chậm rãi nhắm mắt lại.
Dưới cây bồ đề, Phạn Việt nhìn Bạch Thước, môi mấp máy định nói gì đó, Bạch Thước bỗng quay qua lấy tâm bồ đề, đưa tới trước mặt Phạn Việt.
“Điện chủ, người đang bị thương, chúng ta về Hạo Nguyệt điện trước đi.” Nàng giống như là đang trốn tránh cái gì, nhanh chóng lui qua một bên, cúi đầu không nhìn Phạn Việt.
Ánh mắt Phạn Việt nặng nề, tiếp nhận tâm bồ đề, vung tay lên, ba người biến mất tại chỗ.
Trong đại điện Lãnh Tuyền cung, Trấn Vũ nửa dựa vào vương tọa, Trọng Chiêu quỳ dưới điện.
“Cung chủ, Trọng Chiêu không thể hoàn thành mệnh lệnh của cung chủ, nguyện thỉnh tội.”
Trấn Vũ nhướng mày, lời nói đầy ẩn ý: “Thỉnh tội? Ngươi muốn nói đến tội không lấy được tâm bồ đề hay là tội thủ hạ lưu tình, không giết người đoạt tâm bồ đề?”
Trọng Chiêu trầm mặc, Trấn Vũ cười lạnh: “Trọng Chiêu, đừng quên lý do ngươi phản bội tiên môn.”
Trọng Chiêu rũ mắt: “Trọng Chiêu chưa bao giờ quên.”
“Ngươi không hiếu kỳ sao? Vì sao bản tôn kêu ngươi đi lấy tâm bồ đề, còn Phạn Việt vì sao vẫn luôn tìm kiếm tâm bồ đề?”
“Mạng của Trọng Chiêu là do cung chủ cứu, chỉ cần cung chủ ra lệnh, Trọng Chiêu không cần biết lý do.”
Trấn Vũ cười rộ lên: “Giờ ngươi đã là người của Lãnh Tuyền cung ta, tất nhiên bản tôn tin tưởng ngươi. Có một số việc lúc làm ngươi cũng biết, người đời chỉ biết lai lịch của Hạo Nguyệt điện chủ bất minh, lại không ai biết bản thể của hắn chính là bồ đề thần mộc.”
Trọng Chiêu kinh ngạc ngẩng đầu.
“Ngươi ngạc nhiên lắm đúng không? Đã là thần mộc, vì sao vẫn là yêu?”
Trọng Chiêu gật đầu.
“Bản tôn cũng rất tò mò, có điều bản tôn cũng không quan tâm, cho dù bản thể của hắn là cái gì, chỉ cần kẻ nào dám cản đường bản tôn làm vua thì nhất định phải chết. Tâm bồ đề này mất cũng đã mất rồi, thần lực của hắn phân tán trong tam giới, chỉ cần một ngày không gom đủ tâm bồ đề, hắn vĩnh viễn sẽ không thể thành thần, bản tôn đã tìm được chỗ của quả tim bồ đề khác rồi. Chẳng qua, chỗ này có chút khó giải quyết.”
“Nơi cung chủ nói chính là……”
“Tĩnh U sơn.”
Đột nhiên Trấn Vũ đánh một luồng yêu lực vào giữa trán Trọng Chiêu, Trọng Chiêu không né cũng không tránh. Yêu lực vừa vào người, thương thế trên người hắn liền khôi phục, còn cảm giác linh lực đã tăng lên rất nhiều.
“Đa tạ cung chủ.”
Trấn Vũ cực kỳ hài lòng với sự vâng lời của Trọng Chiêu.
“Sớm muộn gì Phạn Việt cũng sẽ vào Tĩnh U sơn, nhớ kỹ, trước trận chiến tranh đoạt vị trí Yêu Hoàng, tuyệt đối không để hắn gom đủ cây bồ đề.”
“Vâng.”
“Lui xuống đi.”
Trấn Vũ xua tay, Trọng Chiêu đứng dậy lui ra.
Trăng sáng sao thưa, Trọng Chiêu đi ra từ trong điện, Phục Linh vẫn luôn đợi bên ngoài.
“Thương thế của huynh đã đỡ hơn chưa?” Phục Linh kinh ngạc, dù sao Phạn Việt cũng là bán thần, một kích của hắn rõ ràng đã chấn động đến linh mạch Trọng Chiêu, nhưng chỉ trong chốc lát, Trọng Chiêu không chỉ khỏi hẳn, mà yêu lực cũng trở nên mạnh hơn.
“Là cung chủ giúp huynh trị hết thương tích?”
Trọng Chiêu gật đầu.
“Nhưng……”
“Vì sao cô đột nhiên đến Uyên Lĩnh Chiểu Trạch?” Phục Linh còn muốn hỏi nữa nhưng Trọng Chiêu lại ngắt lời nàng, nặng nề mở miệng.
Phục Linh khựng lại, trầm mặc đi.
“Nếu huynh cũng có việc không thể nói, thì có một số việc cũng đừng hỏi ta.”
Chỉ có Trấn Vũ mới biết hắn đi Uyên Lĩnh Chiểu Trạch, vậy người kêu Phục Linh đến, không cần nói cũng biết là ai.
Trọng Chiêu liếc nàng một cái, quay lưng bỏ đi.
Ánh mắt Phục Linh buồn bã, vừa quay đầu đã thấy Trấn Vũ đứng ở phía sau.
“Cung chủ.”
“Chung quy lòng hắn vẫn không đủ kiên định.” Giọng Trấn Vũ lạnh lẽo: “Không chỉ không muốn đả thương Bạch Thước, ngay cả người có được sức mạnh Tinh Tú ở Uyên Lĩnh Chiểu Trạch hắn cũng không bẩm báo bản tôn.”
“Cung chủ, Trọng Chiêu chỉ là……”
“Ngươi muốn nói hắn chỉ là một lòng muốn báo thù, không thèm để ý đến chuyện bên lề?” Trấn Vũ bình thản vạch trần.
Phục Linh ngậm miệng.
“Chỉ cần hắn còn nhớ nhung Bạch Thước thì vĩnh viễn sẽ không thể chân chính làm việc cho Lãnh Tuyền cung ta. Bản tôn chưa bao giờ cần thứ phế vật như vậy.”
Mặt Phục Linh trắng bệch, vừa định mở miệng, Trấn Vũ lại cười cười.
“Có điều bản tôn rất có kiên nhẫn với hắn. Sức mạnh Tinh Tú hiện thế lần nữa, thú vị đây.”
“Cung chủ, cô ta đã bị mang về Hạo Nguyệt điện, có cần ta lẻn vào Hạo Nguyệt điện điều tra không?”
“Không cần. Nếu cô ta là thần thì không ai giết được, bản tôn có chuyện khác cần ngươi làm.”
Trong thiên điện của Hạo Nguyệt điện, thiếu nữ hôn mê trên giường, sắc mặt tái nhợt như tuyết, Phạn Việt chau mày, không ngừng truyền thần lực vào người cô, nhưng không những không cách nào khiến cô tỉnh lại mà còn không thể khiến cô ấm lên.
Trong một góc, Bạch Thước nhìn lửa than hun đầy điện, thứ vốn dĩ mang đến cho nàng sự ấm áp dào dạt lúc này lại nướng nàng toàn thân bốc hỏa.
Tàng Sơn, Long Nhất và Long Nhị bon chen ngoài cửa, Thiên Hỏa lười nhác dựa cột, Long Nhị vui sướng khi người gặp họa.
“Không hổ là bản thể mạnh nhất trong số chúng ta, lại mang thêm một người về nữa rồi.” Long Nhị nhìn Thiên Hỏa: “Ngươi nói xem nếu người nằm bên trong đó phá vài toà điện thì ngài ấy có xót không?”
Thiên Hỏa phóng ánh mắt sắc như đao tới, Long Nhị rụt vai, xem xét Bạch Thước trầm mặc đứng trong góc, tấm tắc một tiếng: “Có người mặt sắp nhăn thành khổ qua rồi.”
Thiên Hỏa quên nhìn Bạch Thước như nào, nhíu mày.
“Kiệu Ngồi***, ngươi thích bên nào?” Long Nhị lại chọc Tàng Sơn, Tàng Sơn còn chưa kịp đáp lời, Long Nhất đã nói với giọng ranh mãnh: “Chọn cái gì mà chọn, Hạo Nguyệt điện của chúng ta lớn như vậy, cho dù mười người nữa cũng được ai ai ai ai ai……”
Long Nhất mới nói được một nửa thì đột nhiên hóa thành heo bay, bị một lực lượng mạnh mẽ túm vào trong điện, Long Nhất Trư vừa chuẩn bị mắng thì âm thanh lạnh lẽo nặng nề của Phạn Việt đã vang lên.
“Vì sao cô ấy không tỉnh lại?”
Long Nhất Trư còn định chọc thêm hai câu nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng của Phạn Việt liền nhanh nhảu nói: “Điện chủ, có phải ngươi gấp đến ngu người rồi không, cô ấy là tiên, ngươi dùng yêu lực có tác dụng gì?”
Phạn Việt xanh mặt, vừa chuẩn bị phát hỏa thì một lọ thuốc xuất hiện trước mặt hắn, là Bạch Thước.
“Thử đan dược ta luyện xem, có lẽ có tác dụng.” Thanh âm trong trẻo của Bạch Thước vang lên, không còn vẻ ranh mãnh khoe khoang như bình thường.
Phạn Việt ngẩn ra, cũng không dài dòng, tiếp nhận bình thuốc rồi đỡ thiếu nữ dậy đút cô ấy ăn.
Thiếu nữ nằm trong lòng Phạn Việt, khôi phục chút sắc hồng, nhưng cũng chỉ được đến thế, thấy Phạn Việt vẫn nhíu chặt mày như cũ, nhìn qua bên này, Bạch Thước buột miệng thốt ra: “Thuốc ta cho nàng là tốt nhất rồi.”
“Bổn điện biết.” Ánh mắt Phạn Việt lập tức lướt qua nàng, nhìn về phía Long Nhất: “Nguyên nhân?”
Phạn Việt lời ít ý nhiều, dĩ nhiên là hỏi nguyên nhân thiếu nữ hôn mê.
Đột nhiên trong lòng Bạch Thước bốc lên ngọn lửa không rõ nguyên do.
Long Nhất bĩu môi: “Các ngươi mang cô ấy về từ đâu?”
“Uyên Lĩnh Chiểu Trạch.”
“Thì đúng rồi, ắt hẳn cô ấy đã ở Uyên Lĩnh Chiểu Trạch ngây người mấy năm, thân thể chứa đầy yêu khí. Tiên thể bị nhiễm yêu khí, như người phàm ăn cớt, còn chưa chết đã là kỳ tích rồi.” Miệng tên Long Nhất này không thốt nổi lời gì hay, cái mồm vừa thúi vừa độc.
“Giải pháp?”
“Không có.” Long Nhất nhún vai xòe tay: “Ê ê ê, đừng trừng mắt với ta như thế, không phải ỷ mạnh là được. Tiên yêu chi lực cùng tồn tại trong một cơ thể, cho dù là thần cũng chết, huống hồ cô ấy không phải thần, ngươi cũng chỉ là bán thần. Có điều nếu ngươi dùng thần lực níu kéo thì cô ta có thể sống lâu hơn chút.”
Độ ấm trong điện thoáng chốc giảm xuống, đột nhiên Bạch Thước quay lưng hùng hổ đi khỏi điện, vốn dĩ Long Nhị còn định chọc thêm hai câu, mà vẫn biết điều nhảy xa nửa thước tránh đường cho nàng.
Trong điện, Phạn Việt hơi ngẩng đầu, không biết có phải đang nhìn về hướng Bạch Thước hay không.
Nửa đêm, lại thêm một lò luyện đan nổ tung, Bạch Thước mặt xám mày tro đi ra từ bãi phế tích, cách đó không xa, Thiên Hỏa dựa vào dưới tàng cây, lười biếng mở miệng.
“Ngươi trút giận lên bếp thì thôi đi, còn phá điện là không tốt đâu.”
“Không phải Hạo Nguyệt điện của các ngươi lớn lắm sao, phá vài toà điện đã là gì.” Vẻ mặt Bạch Thước vô cảm xúc.
“Úi chà, đều tại cái miệng bẩn thỉu đó của Long Nhị hết.” Thiên Hỏa cười tủm tỉm đi tới, lượn quanh Bạch Thước ba vòng, tỏ ra cực kỳ bất ngờ: “Không thể ngờ tà long ở địa cung còn chẳng thể ép ngươi lộ ra tính xấu, vậy mà một con nhóc vô danh không rõ lai lịch lại khiến ngươi lòi ra bản chất thật.”
(*) Gốc là Các vi kỳ chủ – 各为其主: ai cũng có chủ mà mình cần phải trung thành, xuất phát từ “Lịch sử Tam Quốc, Ngụy Chí, Cao Thục Hán”.
(**) Gốc là Tinh Thần – 星辰: chỉ chung các vì sao trên trời, bao gồm cả Mặt Trời và Mặt Trăng, Kyn thấy để sức mạnh Tinh Thần hề quá nên sửa thành Tinh Tú.
(***) Gốc là Sơn Đâu Tử- 山兜子: là phương tiện di chuyển ở miền núi để người ta ngồi lên, cái kiệu á mọi người:)))