Quyển 3 - Chương 79
Sao lại thế này?
Một năm trước, cánh tay phải của nàng đã gãy, để lại di chứng ở vai phải, động mạnh có hơi đau nhức, nhưng sao mới ngủ một đêm, không chỉ di chứng biến mất mà linh lực nơi linh đài lại càng thêm dồi dào, đạt tới Thượng quân Trung cảnh!
Má ơi, chuyện quái quỷ gì xảy ra vậy? Ngủ cũng có thể tu luyện? Đã vậy còn tiến triển cực nhanh, nếu nàng ngủ thêm vài đêm thì chẳng phải là trực tiếp thành thần luôn rồi sao?
Bạch Thước chết lặng, giương mắt nhìn xung quanh, lúc này mới sực nhớ ra tối qua mình ngủ trong tẩm điện Phạn Việt.
Ủa, đại yêu quái đâu?
Linh lực Bạch Thước tăng lên, khoảng cách luyện chế được thần đan lại gần thêm một bước, chỉ hận không thể lập tức tìm Phạn Việt vẫy đuôi khoe khoang, nàng một phát nhảy xuống giường, đẩy cửa điện xông ra ngoài như một cơn gió.
“Đại yêu quái!”
Trong viện, Phạn Việt đứng dưới tàng cây, vừa quay đầu liền thấy Bạch Thước phấn khích chạy tới, trượt một cái suýt nữa đâm vào lòng ngực hắn.
Phạn Việt nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng: “Hấp ta hấp tấp, sao nữa vậy, từ từ thôi.”
“Đại yêu quái, ta khỏe rồi!” Bạch Thước giơ tay ra trước mặt Phạn Việt xoay vòng vòng: “Ngươi nhìn nè nhìn nè.”
Phạn Việt không nói chuyện, sắc mặt có chút tái nhợt bất thường, đáy mắt lại hiện lên vui sướng nhàn nhạt, ừ nhẹ một tiếng.
“Còn nữa còn nữa, ta đạt tới Thượng quân trung cảnh rồi!”
Bạch Thước quá mức kích động không nhìn ra Phạn Việt dị thường, cười khúc khích, đột nhiên nhảy ra sau, linh lực dồi dào tỏa ra từ lòng bàn tay nàng, tuyết lớn rơi cả đêm, trắng xóa cả điện, muôn vàn linh lực cuốn tuyết lên hóa thành một quả cầu tuyết khổng lồ.
“Ha ha ha ha, ta là Thượng quân Trung cảnh rồiiii!”
Từ lúc Bạch Thước bắt đầu tu tiên tới giờ vẫn luôn là tàn mạch thấp kém nhất, sống trong giới thần tiên yêu ma nơi mà kẻ mạnh làm vua, ngoại trừ giả ngu giả khờ giữ mạng, căn bản không còn cách nào khác. Lâu dần, nàng đã quên lúc trước ở nhân gian mình tiêu sái tự tại thế nào, hiện giờ lượng linh lực mạnh mẽ trong linh đài kia thậm chí khiến nàng có cảm giác như có thể nhìn thấu cả đất trời.
Bạch Thước giơ quả cầu tuyết nhảy lên không, tiếng cười vui sướng truyền khắp Hạo Nguyệt điện.
Phạn Việt ngẩng đầu nhìn Bạch Thước, khóe môi cong cong, đáy mắt ánh lên vẻ yêu chiều ngay cả bản thân cũng không nhận ra.
“Ê! Đại yêu quái! Tiếp chiêu!”
Trên nóc điện, Bạch Thước với khuôn mặt nhỏ đỏ bừng nhấc cả quả cầu tuyết khổng lồ, nhảy phốc lên ném về phía Phạn Việt.
Long Nhất Trư vỗ đôi cánh mập mạp, miệng ngoạm một túi linh đan mới vừa bay vào sân liền thấy cảnh tượng này.
“Dứ…dư…dừ…dừng tay*!”
(*): dừng tay trong tiếng Trung là 助手/zhù shǒu/, nhưng do heo ngốc đang ngậm đồ nên phát âm thành 猪手/zhū shǒu/: tay heo:>>> Kyn không biết dịch như nào cho hài nên đành chú thích ở đây, bạn nào nghĩ ra từ thay thế nào hay hay thì chỉ Kyn với nhé ^^
Túi thuốc rơi “bịch” xuống đất, Long Nhất Trư gào khóc không ra nước mắt.
Một tiếng “BỘP” vang lên, quả cầu tuyết to lớn nện lên người Phạn Việt, Bạch Thước đáp xuống đất, nhìn Hạo Nguyệt điện chủ cả người trắng xóa ướt sũng tuyết, ngốc tại chỗ.
Đại yêu quái đường đường là bán thần, sao không né? Má ơi, nàng chết chắc rồi!
“Điện điện chủ, ta ta ta không cố ý.”
Bạch Thước vội vàng chạy đến dùng sức phủi tuyết đọng trên người Phạn Việt, trước mặt hắn, miệng lưỡi nàng không cách nào giảo biện.
Tiếng quát quen thuộc truyền đến từ đỉnh đầu đã không xuất hiện, Bạch Thước nhất thời có chút không quen, vừa ngẩng đầu lên mới thấy tròng mắt Phạn Việt lờ đờ, mặt hơi ửng hồng bất thường, rốt cuộc Bạch Thước mới muộn màng nhận ra có điều không ổn.
“Đại yêu quái, ngươi làm sao vậy?”
Phạn Việt không nói gì, cúi đầu nhìn nàng, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, nhắm mắt ngã ra đất ngất xỉu.
“Phạn Việt!” Bạch Thước biến sắc, hoảng loạn ôm lấy Phạn Việt.
“Heo heo heo, hắn bị gì vậy?”
Phạn Việt nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, cái trán nóng hổi, mặc cho Bạch Thước gọi lớn đến thế nào cũng không đáp lại.
Long Nhất Trư dựa vào đệm hương bồ, chân thì dẫm Mộc Lư, tướng như đại ca, lạnh lùng cất tiếng: “Ai biết, aiya nha nha……”
Một bàn tay nhấc đôi cánh mập mạp treo lên chậu than, ánh lửa bập bùng đốt một loáng, đuôi heo như muốn cháy khét, hoảng sợ đến mức tim đập bình bịch.
“Nóng nóng nóng nóng! Thợ rèn ngươi tính mưu sát heo hả!”
“Nói coi, rốt cuộc điện chủ làm sao vậy?” Giọng Hoa Hồng cứng rắn như thiết, một chữ cũng lười lãng phí.
Điện chủ là bán thần, không có chuyện người khác có thể lặng yên không một tiếng động đả thương hắn, con heo này nhất định biết ẩn tình.
Tàng Sơn đứng ở cửa đại điện, trường côn trong tay quất lên mặt đất, đá xanh nháy mắt vỡ thành bột phấn.
Bị ba người đồng thời nhìn chằm chằm, Long Nhất Trư nhất thời cứng họng, nhướng mắt nhìn Bạch Thước: “Tiểu Bạch Thước, ngươi thông minh như vậy, còn cần lão heo ta nói sao?”
Bạch Thước chăm chú nhìn lòng bàn tay mình, lẩm bẩm mở miệng: “Thượng quân Trung cảnh…… Vết thương cũ của ta, còn có linh lực đầy mình……” Nàng quay đầu nhìn Phạn Việt trên giường: “Có liên quan đến đại yêu quái?”
Long Nhất Trư nhún vai, xem như thừa nhận.
“Hắn làm cách nào?”
Tiên Yêu chi lực không tương thể tương hòa, dù Phạn Việt là bán thần, cũng không thể giúp nàng chữa tận gốc bệnh cũ, khiến linh lực nàng tăng vọt.
“Bích linh thảo.”
Chỉ ba chữ như vậy, đủ khiến Bạch Thước cả kinh.
“Bích linh thảo? Thánh vật Long tộc Bích linh thảo?!”
“Điện chủ đi Long Đảo? Khốn khiếp! Ở đó có cấm chế Mộ Quang để lại, sao ngươi không cản hắn!”
Long Nhất Trư á một tiếng, lỗ mũi vểnh lên trời: “Ngươi có thể sao?”
Hoa Hồng á khẩu không trả lời được.
Đại điện nhất thời lặng im, đột nhiên, một giọng nói trong trẻo mà bình tĩnh đến lạnh lẽo vang lên.
“Hắn là bán thần, cho dù ở Long Đảo có cấm chế Mộ Quang để lại cũng không thể làm hắn bị thương nghiêm trọng đến mức này.”
Mọi người quay đầu, không biết từ lúc nào Bạch Thước đã đứng bên cạnh Phạn Việt, nhìn về phía Long Nhất Trư.
“Linh phách hắn suy yếu như thế, có phải vì bồ đề thần mộc bị tách ra?”
Bạch Thước rất lạ, lúc làm phàm nhân thì cà lơ phất phơ, lúc làm bán tiên thì co được duỗi được, lúc làm tiên quân thì càn quấy, ai cũng biết nàng quý mạng như vàng, nhưng luôn có những lúc ngươi không cách nào lờ đi sự tồn tại của nàng.
Nàng can đảm đầy mình bảo vệ Trọng Chiêu tìm tiên đạo, nàng ở Hỏa Băng đảo lập khế ước với bán thần, nàng dưới Huyết trì Dị thành chẳng màng sống chết chạy về phía Mộc Mộc, giờ đây, thời điểm nàng nặng nề nhìn Long Nhất Trư, Tử Hàm lại hoảng hốt nhìn thấy bóng dáng đã từng vô cùng quen thuộc trong trí nhớ kia.
“Đồ ngu kia chỉ biết một, không biết hai.” Đôi cánh Long Nhất Trư rung lên, nhẹ nhàng bay ra từ trong tay Hoa Hồng, Hoa Hồng sửng sốt, híp híp mắt.
“Tiểu Bạch, cởi quần áo hắn ra.”
Long Nhất Trư mới mở miệng, Bạch Thước đã làm theo không chút do dự, vừa cởi ra nháy mắt liền ngơ ngẩn. Trên ngực Phạn Việt, Thất Mang Tinh trận như ẩn như hiện, dây gai đáng sợ uốn lượn mọc ra từ chỗ bốn ngôi sao chưa thắp sáng, dữ tợn mà đâm vào trái tim Phạn Việt bên cạnh, linh phách chi lực dồi dào không ngừng tuôn ra từ linh đài, yếu ớt vây quanh bảo vệ trái tim, ngăn bụi gai đâm vào nó.
“Đây là gì?” Bạch Thước nhìn mà rợn người, hô hấp cứng lại.
“Ngươi có nghe qua Trấn Hồn tháp chưa?” Long Nhất Trư mở miệng.
“Thần khí của Chủ thần Thượng Cổ?” Hoa Hồng sửng sốt: “Tương truyền nó có thể nuôi dưỡng vạn linh trên thế gian, do Chủ Thần Thượng Cổ dùng Hỗn Độn chi lực luyện hóa thành. Lẽ nào nó có liên quan đến thứ quỷ quái trên người điện chủ?”
“Bởi vì thứ trên người hắn chính là hồn hỏa của Trấn Hồn.”
Mọi người khiếp sợ nhìn về phía Phạn Việt, lúc này nhìn kỹ mới thấy bụi gai dữ tợn trên ngực hắn là những luồng lửa màu xanh lơ.
“Sao có thể chứ, Trấn Hồn hỏa là thần vật, sao lại đả thương người khác?”
“Chỉ có thần mới có thể dùng Trấn Hồn tháp, hắn chưa phải thần, vì sao không thể bị nó đả thương?” Long Nhất Trư trợn tròn mắt.
“Vì sao trên người hắn lại có Trấn Hồn hỏa?” Bạch Thước đột ngột ngắt lời.
“Giờ ngươi cũng biết rồi đấy, bản thể của hắn là một khối bồ đề thần mộc, bồ đề hóa thần tất độ thần kiếp, lúc trước hắn mượn Trấn Hồn hỏa độ kiếp, chẳng ngờ lại thất bại trong gang tấc, cuối cùng bản thể phân tán, mà phân thân chứa linh trí thì phải chịu phản phệ của Trấn Hồn hỏa.”
“Có phải chỉ cần gom đủ tám khối bồ đề thần mộc, thần thể hợp nhất, hắn thành thần lần nữa là có thể trừ khử Trấn Hồn hỏa trong người hắn hay không?”
“Không sai, bằng không hắn phí nhiều công sức như vậy làm gì.”
“Nói cách khác, nếu tìm được thêm một khối thần mộc nữa là có thể ngăn chặn Trấn Hồn hỏa lan ra.”
“Chính xác!” Long Nhất Trư đảo một vòng trên không, rồi lại nhún nhún vai: “Có điều chỉ có mình hắn có thể cảm ứng được bồ đề mộc ở đâu, giờ hắn hôn mê rồi, chỉ có thể dựa vào bản thân ức chế hồn hỏa phát tác.” Thấy Bạch Thước móc túi dược ra, Long Nhất Trư thở dài: “Đừng phí sức nữa Tiểu Bạch, đống đan dược đó của ngươi chỉ có thể cứu tiên cứu yêu, không cứu được bán thần. Yên tâm đi, ta ước chừng mấy tháng nữa hồn hỏa mới vào tim, tạm thời hắn không chết được đâu.”
Bạch Thước khựng lại, đại điện lâm vào tĩnh mịch.
“Các ngươi ra ngoài đi, ta ở lại đây chăm sóc hắn.” Bạch Thước trầm giọng nói.
Long Nhất Trư còn định nói thêm gì nữa nhưng lại bị Hoa Hồng hất một cái ra ngoài.
Cửa điện lặng lẽ khép lại, mọi người tản đi, Bạch Thước đột ngột cạn kiệt sức lực, nàng ôm đầu gối cuộn tròn ở mép giường, ngơ ngác nhìn Phạn Việt đang hôn mê, nhịn không được run rẩy.
Chỉ có nàng mới biết, nàng đang sợ hãi, loại sợ hãi này, chỉ từng xuất hiện ở một thời điểm.
Bên cạnh Huyết trì, thời điểm Mộc Mộc nhìn nàng.
Rõ ràng nàng vì tìm tiểu đồ đệ mới rời khỏi Nam Hải thành không tranh với đời, bắt đầu từ khi nào mà đáy lòng nàng, đại yêu quái và Mộc Mộc lại giống nhau? Có lẽ là ở Bất Ky thành, Phạn Việt đưa cho nàng viên kẹo đường, có lẽ là ở ven hồ Tử Nguyệt, đại yêu quái hỏi nàng có bằng lòng đến Yêu giới không, hoặc có lẽ là ở Ngô đồng Phượng đảo, chịu sự chỉ trích của chúng tiên, lúc ấy hắn từ trên trời giáng xuống bảo vệ nàng, cũng có lẽ là một năm bên nhau sớm chiều thế này.
Phạn Việt chính là Mộc Mộc, Mộc Mộc trước nay đều là Phạn Việt.
Dường như cuối cùng Bạch Thước đã hiểu ra gì đó, đột nhiên nàng đứng dậy, lòng bàn tay hóa ra một thanh chủy thủ, không chút do dự cắt vào cổ tay mình.
Cổ tay đặt lên môi Phạn Việt, máu tươi nhỏ vào miệng hắn, sắc mặt Phạn Việt dần hồng hào, Trấn Hồn hỏa trên ngực thu liễm gai góc dữ tợn.
Quả nhiên hữu dụng! Nhưng còn lâu mới đủ, máu của nàng chỉ có thể tiếp thêm sức mạnh cho linh phách của Phạn Việt nhưng không thể trừ khử Trấn Hồn hỏa. Phải tìm hết số bồ đề mộc còn lại! Bạch Thước nhìn Phạn Việt thật sâu, thân hình vừa động liền biến mất khỏi điện.
Trên giường, dường như Phạn Việt cảm nhận được gì đó, mày bất an chau lại.
(Bản dịch được thực hiện bởi @kyn290621 và đăng tải duy nhất tại Wa.ttpa.d)
Uyên Lĩnh chiểu trạch, trăng sáng sao thưa, càng thêm vài phần u ám thần bí, nơi này chướng khí dày đặc, từ trước đến nay vẫn luôn là cấm địa của tam giới.
Lá cây xao động, phảng phất như có thứ gì đó xuyên qua rừng cây, hồi lâu sau, một bóng người luồn lách nhanh nhẹn dừng lại dưới tàng cây um tùm, người đó vén lên một góc giữa mày, lộ ra đôi mắt giảo hoạt, đúng là Bạch Thước.
Trang phục ẩn thân của con lừa kia đúng là đồ tốt, Bạch Thước nhìn đại thụ toàn thân đen nhánh trước mặt, không chỉ khó tìm, còn mang tử khí nặng nề.
Lòng bàn tay Bạch Thước vừa động liền xuất ra một luồng linh khí tinh thuần nhập vào thân cây, giữa thân cây hiện ra một đoạn bồ đề tâm xanh biếc, Bạch Thước vui vẻ ra mặt.
Lúc trước nàng và Thanh Y dừng chân tại đầm lầy, bị quái thụ tập kích, nàng đã cảm thấy cái cây này không bình thường. Quả nhiên, quái thụ ở Uyên Lĩnh chiểu trạch thật sự là một gốc cây bồ đề thần mộc thất lạc!
Sau đó, Bạch Thước nhíu mày, giờ nàng đã là Thượng quân, có thể cảm nhận được mảnh thần mộc này không có linh trí, nhưng vì sao nó không chỉ tà khí đầy mình mà còn biết ngụy trang nữa?
Bỏ đi, không quản được nhiều như vậy, đại yêu quái còn đang chờ mảnh bồ đề tâm này chữa thương đây!
Bạch Thước không chút chần chừ, lòng bàn tay hóa ra tiên kiếm, chém một nhát bổ ngang thân cây, hướng vào trong tìm kiếm thụ tâm trôi nổi. Khoảng khắc tay nàng chạm được thụ tâm, một luồng Yêu lực âm trầm giáng xuống từ phía sau, nhắm thẳng vào cổ nàng.
Yêu quân Đỉnh phong?! Lông tơ cả người Bạch Thước dựng thẳng lên, trở tay vung kiếm ra đỡ.
Tiên kiếm bị đánh bay khỏi tay, trang phục ẩn thân bị vỡ thành hai nửa, lộ ra gương mặt kinh hãi của Bạch Thước, bán nguyệt yêu đao gần trong gang tấc lại ngừng trước trán Bạch Thước.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều là ngoài ý muốn.
Góc xàm xí của Kyn
Chúc mừng BTTT có chương mới *tung bông*
Xin lỗi mọi người dạo này lười quá nên dịch chậm, nhưng nhờ đọc comments nên lại có động lực làm tiếp. Cảm ơn mọi người vẫn ủng hộ đến giờ <3 mãi iu ^^