Quyển 2 - Chương 46
“Bạch đạo trưởng?” Nam Vãn nhìn chằm chằm Bạch Thước, giọng hơi trầm xuống, trong mắt đã có chút mất kiên nhẫn.
“Quân thượng đừng vội, tiểu đạo sẽ giúp quân thượng tính ra vị trí tâm ngô đồng.” Tay Bạch Thước cầm nhánh cây khô, một sợi linh khí yếu ớt bay ra từ nhánh ngô đồng, nàng nhắm mắt lại, lẩm bẩm lảm nhảm gì đó, thế mà linh khí kia dần bay vào linh đài giữa trán nàng——
Đây là phương pháp bói toán gì?
Minh Tâm lộ vẻ khó hiểu, không phải đạo sĩ này liếc mắt một cái là có thể nhìn ra vận mệnh hắn hay sao? Dẫn linh khí vào linh đài là có thể tìm được tâm ngô đồng? Sao nhìn kiểu gì cũng giống cách của bọn giang hồ bịp bợm giả danh lừa gạt vậy?
Nơi thần thức linh đài của Bạch Thước, hai mảnh mai rùa nát đang thong thả chuyển động dưới sự dẫn dắt của linh khí Ngô Đồng.
Vừa vào dị thành, Bạch Thước liền tìm một cơ hội đem mai rùa giấu vào linh đài, nàng biết tính gì mới sợ, chỉ là dựa vào hai mảnh ve chai của lão Hắc, phàm là người có linh lực đều có thể dùng. Nếu bí mật này bị Nam Vãn phát hiện thì chỉ sợ ba người bọn họ sẽ bị Vân Tiêu đuổi ra khỏi nhà, phỏng chừng còn phải ăn thêm vài đấm.
Trong linh đài, mai rùa đang chuyển động, như ẩn như hiện thổi ra ba chữ, cùng lúc đó linh khí trong nhánh cây khô trên tay Bạch Thước bị hao hết, nhánh ngô đồng khô hóa thành tro bụi.
Nam Vãn biến sắc, vừa định mở miệng, Bạch Thước mở mắt ra, nhìn về phía hắn: “Quân thượng, tìm được rồi.”
Nam Vãn vui vẻ ra mặt, nắm lấy tay Bạch Thước: “Ở đâu?”
Cổ tay Bạch Thước tức khắc tím xanh, Bạch Thước nhe răng hít một hơi: “Đau đau đau.”
“Cút ngay!” Phạn Việt chưởng một chưởng đẩy Nam Vãn ra, kéo Bạch Thước về hộ sau lưng.
Nam Vãn đột ngột bị Phạn Việt đánh một chưởng, lui lại mấy bước, tiên kiếm trong tay Minh Tâm ra khỏi vỏ, liền định ra tay với Phạn Việt.
“Dừng tay!” Nam Vãn mở miệng, bình tĩnh đón nhận ánh mắt lạnh băng của thiếu niên, thế mà tim lại đập nhanh hơn, hắn dằn xuống cảm giác không vui trong lòng, nhìn về phía Bạch Thước: “Là bổn quân lỗ mãng. Bạch đạo trưởng, không biết ngươi tính ra tâm cây ngô đồng đang ở nơi nào?”
“Linh khí Ngô Đồng khô quá yếu, ta không cách nào đồng thời dọ thám được vị trí ba đoạn tâm ngô đồng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một đoạn thụ tâm, xem ra muốn tìm được hai đoạn thụ tâm sau, trừ phi lấy được đoạn tâm hoả thứ nhất.”
“Nó ở đâu?”
“Mộ dị nhân.” Bạch Thước từ tốn mở miệng.
“Mộ dị nhân?” Minh Tâm lẩm bẩm nói: “Đó là chỗ nào?”
Bạch Thước lắc đầu buông tay: “Ta cũng không biết, nhánh ngô đồng khô vừa rồi chỉ có thể tính ra đoạn tâm ngô đồng thứ nhất. Còn mộ dị nhân ở đâu, tiểu đạo không biết.”
Từ lúc lập thành tới nay, dị thành vẫn luôn phong bế tại nơi hoang dã này, chưa từng có ai tiến vào, hai tộc tiên yêu không biết gì về dị tộc, nói chi là mộ dị nhân.
Có điều, đã là mộ, ắt là nơi mai táng dị nhân tiền bối, chắc cũng sẽ không khó tìm.
“Quân thượng, chỉ còn lại hai ngày, phải nhanh chóng tìm ra mộ dị nhân, nếu không sợ là không kịp tìm hai đoạn tâm hoả còn lại?” Bạch Thước vội vàng mở miệng, giả vờ như thật sự suy nghĩ cho Nam Vãn.
“Minh Tâm, đi tìm.” Nam Vãn thong thả mở miệng: “Tất cả mọi người đều đi.”
“Vâng, sư huynh.” Minh Tâm cũng biết không thể chậm trễ, quay lưng đi ngay.
“Bạch đạo trưởng, cứ ở cạnh phòng bổn quân. Đợi đến khi tìm được đoạn tâm hoả đầu tiên, những cái khác còn phải dựa vào năng lực của đạo trưởng.”
Ngay cả Côn Luân Bắc Thần cũng không tìm được chút tung tích nào của tâm ngô đồng, Bạch Thước lại có thể tính ra tới, hắn tất nhiên là càng khách khí với Bạch Thước hơn.
Bạch Thước đang muốn đi theo Minh Tâm ra ngoài, nghe vậy thập phần buồn ngủ mà ngáp một cái: “Đúng vậy đúng vậy, tiểu đạo phải ngủ một giấc thật ngon, hôm nay mệt chết ta rồi.”
Dứt lời Bạch Thước lôi kéo Phạn Việt bay vào phòng bên cạnh. Vốn dĩ hai mắt Hoa Đại Thiết sắp sụp xuống muốn vào chung nhưng lại bị Phạn Việt không chút lưu tình nhốt ở ngoài.
Hoa Đại Thiết nhe răng trợn mắt một trận với cánh cửa đóng chặt đó, nhưng khi nhìn phòng bên trái, trong đó là Vân Tiêu Nam Vãn, lại nhìn sang bên phải, còn có Côn Luân Bắc Thần, cánh tay chuẩn bị phá cửa giơ đến một nửa liền dừng lại, uể oải ôm thiết chùy ngủ gật trước cửa phòng Bạch Thước.
Vừa vào phòng, không đợi Bạch Thước mở miệng, Phạn Việt đã cầm tay nàng, xốc tay áo nàng lên, cẩn thận giúp nàng xoa chỗ bị sưng, thấy thiếu niên mím chặt môi, Bạch Thước cười hì hì an ủi: “Không sao đâu, Mộc Mộc, sư phụ không đau.”
Thiếu niên không nói lời nào, vẫn cứ xụ mặt.
Bạch Thước vỗ đầu của hắn: “Nơi này không có nguy hiểm, con yên tâm đi, chỉ cần ta đi theo Vân Tiêu, sẽ không ai khi dễ ta.”
Thiếu niên vẫn cứ cúi đầu, không phản ứng gì với Bạch Thước.
Bạch Thước tiếp tục giải thích: “Ta chỉ là có chút lo lắng cho A Chiêu, liền muốn đi theo xem thử. A Chiêu chính là sư bá của con, ta đã nói với con rồi……”
Bàn tay của thiếu niên đang xoa tay cho Bạch Thước chợt dừng lại, càng xụ mặt hơn.
Bạch Thước nhếch khóe môi, vội vàng giơ cánh tay còn lại lên thề: “Sư phụ sai rồi, sư phụ không bao giờ để con ở lại một mình. Sư phụ thề, sau này nếu đến nhà Hoa Đại Thiết ăn trộm gà, sư phụ cũng sẽ dẫn con theo!”
Rốt cuộc Phạn Việt cũng ngẩng đầu lên, mếu máo: “Thật sao?”
“Thật mà thật mà, thật hơn cả vàng!” Bạch Thước véo mũi thiếu niên: “Quỷ hẹp hòi!”
Thấy Phạn Việt mở miệng ngọc ngà, Bạch Thước nhẹ nhàng thở ra, nàng nhanh chóng móc từ trong túi Càn Khôn ra hai người giấy nhỏ, điểm một cái lên đầu hai người giấy, nháy mắt người giấy biến thành nàng và Phạn Việt, ngồi trên giường.
Phạn Việt sửng sốt, Bạch Thước lặng lẽ mở cửa sổ. Ngoài cửa, tiếng ngáy điếc tai của Hoa Đại Thiết vừa hay che lấp âm thanh lộc cộc mở cửa sổ.
“Mộc Mộc, đi thôi, đám đệ tử Vân Tiêu đều ra ngoài hết rồi, chúng ta nhân cơ hội này đi tìm sư bá của con.”
Linh quang chợt lóe, hai người biến mất ở cửa sổ.
Đường cái dị thành im ắng, mấy ngọn đèn dầu lấp lánh lay động trong thành.
Bạch Thước cầm sáo trúc trên cổ thổi nhẹ, một sợi linh khí mờ ảo từ thân sáo nhắm hướng đông bay đi.
“Quả nhiên A Chiêu ở gần đây, Mộc Mộc, đuổi kịp không?” Bạch Thước vui vẻ, lôi kéo Phạn Việt vội vàng chạy theo sáo trúc.
Sáo trúc là linh khí do Trọng Chiêu đúc thành, có thể cảm ứng được khí tức của Trọng Chiêu.
Cùng lúc đó, Trọng Chiêu vừa ngưng thần tu luyện trong một cái khách điếm đổ nát đột nhiên mở mắt, móc sáo trúc trước ngực ra.
Sáo trúc phát ra một hồi âm thanh ngắn ngủi.
“A Thước?” Trọng Chiêu kinh ngạc, rót linh khí vào sáo trúc, nhưng sáo trúc lại không có tiếng động.
“Chẳng lẽ A Thước tới dị thành?” Dị thành phong linh, Trọng Chiêu cũng không thể xác định tiếng sáo vang lên lúc nãy có phải là do Bạch Thước hay không.
“Không thể nào, dị thành đã phong, muội ấy sẽ không vào được……” Trọng Chiêu lẩm bẩm tự nói, nhưng trong lòng khó an, không thể ngưng thần được nữa, nắm chặt sáo trúc biến mất tại chỗ.
Trọng Chiêu vừa ra ngoài khách điếm, chợt hắc ảnh xẹt qua giữa không trung, hắc ảnh kia mang theo mùi tanh nồng nặc, không rõ là thứ gì.
Tà khí nặng quá? Sao dị thành lại có tà vật? Không xong, nếu A Thước tới dị thành thật……
Trọng Chiêu rùng mình, đuổi theo hắc ảnh.
Đầu đường, Bạch Thước chạy theo sáo trúc được một nửa, đột nhiên linh khí sáo trúc đứt đoạn, rơi từ không trung xuống, được Bạch Thước bắt lấy.
“Thảm rồi thảm rồi, Phong Linh của dị thành quá lợi hại, cách này không dùng được.” Bạch Thước dùng sức thổi sáo trúc, cây sáo không hề dao động, một chút linh khí cũng không có.
Dị thành lớn vô cùng, không có sáo trúc, Bạch Thước quả thật phải tự thân vận động, chỉ có thể tìm bừa.
Đúng lúc này, một bóng người bay qua giữa không trung, sáo trúc bỗng nhiên rung lên.
Lại dùng được rồi? Chẳng lẽ là A Chiêu?
Bạch Thước vui vẻ, định nhanh chân phi thân đuổi theo nhưng lại bị Phạn Việt giữ chặt.
“Sư phụ, đừng đuổi theo.”
Bạch Thước quay đầu, chỉ thấy Phạn Việt nhìn bốn phía tối đen như mực, nhíu mày, trong mắt có sự lạnh lẽo mà chính hắn cũng không biết.
“Sao vậy?” Bạch Thước nhảy dựng trong lòng.
“Nơi này có mùi rất khó nghe.” Phạn Việt rầu rĩ mở miệng, nắm chặt Bạch Thước không buông tay.
“Mùi? Mùi gì?” Bạch Thước ngửi ngửi: “Sao ta lại không ngửi được gì?”
Bạch Thước nhìn tứ phía, chỉ thấy cả thành đều yên lặng, cười tủm tỉm búng một cái “bốc” lên trán Phạn Việt.
“Đồ nhi ngoan, đừng sợ, đây là dị thành, những người vào đây đều chỉ mạnh hơn bán tiên một chút……” Một bàn tay Bạch Thước nắm thành quyền: “Cho dù có yêu quái, nói không chừng còn đánh không lại sư phụ của con đâu……”
Hơn nữa, có yêu quái lớn nhất như ngươi bên cạnh, ta sợ gì chứ. Bạch Thước lẩm bẩm, sáo trúc trong tay lại rung lên, chỉ hướng phương đông, nàng không chần chờ nữa, phi thân nhảy lên.
“Là A Chiêu! Mộc Mộc, đuổi theo, tìm sư bá của con!”
Phạn Việt quýnh quáng định đuổi theo, đột nhiên một luồng gió tanh thổi qua, một bóng ma không thể nhìn rõ đánh về phía Phạn Việt.
Trong nháy mắt, bóng dáng Bạch Thước đã biến mất trong bóng đêm.
“A Chiêu!” Bạch Thước không ngừng chạy theo cái bóng kia, sáo trúc trong tay vẫn rung động không ngừng.
Bỗng nhiên, cái bóng kia chợt lóe lên, biến mất trước mặt Bạch Thước. Nàng đột nhiên dừng chân, mới phát hiện bất tri bất giác bản thân đã chạy vào một cái ngõ cụt.
“Mộc Mộc?” Bạch Thước quay đầu lại, phía sau không một bóng người, thế mà Phạn Việt không đi sau nàng!
Từng trận âm phong thổi qua, cành lá rung xào xạc, ban đêm ngoài đường đặc biệt lạnh thấu xương.
“A Chiêu?” Bạch Thước lặng lẽ lui về phía sau, nhẹ giọng gọi khắp bốn phía.
Không ai đáp lại nàng, không có khả năng a, không phải sáo trúc vẫn luôn có phản ứng sao? Bỗng nhiên sáo trúc trong tay lại run rẩy, lúc này Bạch Thước mới phát hiện sáo trúc rung động không phải vì cảm ứng được Trọng Chiêu nên vui sướng, ngược lại giống như……sợ hãi!
Bạch Thước thất kinh, đột nhiên nhớ Trọng Chiêu từng nói:
“A Thước, sáo trúc này do ta dùng linh lực của linh đài luyện chế, nó không chỉ có thể cảm ứng được ta, khi gặp tà vật cũng có thể cảnh báo……”
Trán Bạch Thước đổ mồ hôi lạnh nườm nượp, dưới ánh trăng, một tiếng vang lớn phát ra, có thứ gì dừng ở sau lưng Bạch Thước, nàng đứng chết trân tại chỗ không dám quay đầu lại, run run rẩy rẩy cúi đầu, chỉ thấy một bóng ma đang đứng sau lưng nàng, thứ đó thân hình cao lớn, thở hổn hển, hơi thở tanh hôi phảng phất trên cần cổ Bạch Thước.
Trong trời đêm, Bạch Thước đột nhiên cầm túi Càn Khôn trên eo ném về phía sau, trăm lá bùa trong túi bao thứ đó lại, Bạch Thước cũng không quay đầu nhìn mà nhảy lên trời.
Một tiếng nổ mạnh vang lên, thứ phía sau nổi giận gầm lên một tiếng, cánh tay khổng lồ xuyên qua trăm lá bùa hướng lên không trung bắt lấy chân Bạch Thước.
Bạch Thước đột nhiên ngã xuống đất, đúng lúc này nàng rốt cuộc cũng thấy được hình dạng thứ đó, nháy mắt lông tơ khắp người dựng thẳng lên!
Chỉ thấy quái vật bắt nàng cao sáu thước, máu mủ trên mặt chảy đầy, hai con mắt lòi ra một nửa, căn bản không giống mặt người, mà phía sau nó có một cái đuôi to dài, trên thân mọc ra bốn cái móng vuốt, một cái bắt lấy Bạch Thước, ba cái còn lại đang xé nát tất cả bùa chú!
Đây là cái quỷ gì!
“Mộc Mộc! Cứu mạng a!”
Trong đêm đen, Bạch Thước nhịn không được hoảng sợ, hô to thành tiếng.
Con quái vật kia cũng bị Bạch Thước kích thích, ba móng vuốt còn lại vươn về phía Bạch Thước, dường như muốn xé nát nàng ra!
Má ơi, ta sắp chết rồi!
Bạch Thước sợ hãi nhắm mắt lại, bỗng nhiên, có tiếng rống to, Bạch Thước đang chờ bị xé nát lại bị ném lên không trung, nàng mở mắt ra, chỉ thấy đột nhiên có một bóng người không biết từ đâu chui ra, người nọ đánh một đòn lên cánh tay đang bắt lấy Bạch Thước, thế mà lại chặt đứt cánh tay của con quái vật đang sống sờ sờ đó!
Khuôn mặt dữ tợn của quái vật thống khổ không thôi, một đạo huyết chú vọt ra từ tay nó. Nó nổi giận gầm lên một tiếng, chui vào trong bóng đêm.
Thiếu niên lướt qua đêm đen ôm lấy Bạch Thước đang rơi xuống từ giữa không trung.
“Sư phụ!” Thiếu niên cả người đầy máu, dường như cũng sợ hãi tột độ, hắn gắt gao ôm Bạch Thước vào trong ngực.
Hơi thở ấm áp bao phủ Bạch Thước, nỗi sợ kinh người làm Bạch Thước run rẩy không ngừng, mà khi nàng nhìn thấy người một đòn cắt đứt nửa cánh tay quái vật vẫn nhịn không được chớp mắt liên tục.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi…… sao lại ở đây?”
“Ta ta ta ta…… Hù chết lão nương ta! Đạo sĩ chết tiệt, rốt cuộc ngươi đã đưa lão nương đến nơi quỷ quái gì vậy huhuhuuuuu!”
Hoa Đại Thiết ngồi bệt dưới đất, thiết chùy trong tay bất lực lăn trên mặt đất, nàng gào thét làm son phấn trên mặt rơi đầy đất.
Cùng lúc đó, Trọng Chiêu lặn lội đuổi theo hắc ảnh trong dị thành, đột nhiên hắc ảnh nhảy qua một bức tường, Trọng Chiêu đang muốn theo vào, chợt một đạo đao khí lạnh lẽo chợt đánh ra từ trong tường, nhắm thẳng Trọng Chiêu.
Linh lực của đao khí này không mạnh, nhưng lại mang sát khí nặng nề, Trọng Chiêu lùi xa mấy trượng miễn cưỡng né qua, vẫn cảm giác linh khí trong cơ thể trào dâng. Hắn còn chưa đứng vững, khoảnh sân trước mặt đột nhiên sáng đèn, đến khi ngọn đèn sáng tỏ, Trọng Chiêu biến sắc, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Trước mặt hắn là Dị vương cung!
Không đợi Trọng Chiêu suy nghĩ rốt cuộc đây là chuyện gì, cửa điện đã mở rộng ra, một bóng người chậm rãi đi ra từ cửa cung, đúng là phó tướng Vô Chiếu dưới trướng Dị nhân vương đã nghênh đón hai tộc tiên yêu ở cửa thành đêm qua.
“Đạo chích phương nào dám tự tiện xông vào vương cung?” Vô Chiếu cầm đao, nháy mắt dừng cách Trọng Chiêu hơn ba bước: “Con cháu Tiên tộc?”
Dáng người Vô Chiếu không thể coi là cao lớn trong đám dị nhân, nhưng trên mặt hắn có một đường sẹo kéo dài từ đuôi mày đến khóe miệng, thập phần đáng sợ.
“Phiêu Diểu Trọng Chiêu, gặp qua Vô Chiếu tướng quân.” Trọng Chiêu vội vàng hành lễ.
“Phiêu Diểu? Không thể ngờ được một tiểu phái ở biên thuỳ còn có thể dạy ra một đệ tử như ngươi.” Vô Chiếu đánh giá Trọng Chiêu: “Hôm qua vậy mà ta không nhìn ra linh lực của ngươi, tiểu tử, ngươi giấu tài rồi.”
“Vãn bối không dám.”
“Dám ở trước mặt bổn tướng giả ngu để lừa đảo. Tiểu tử, ngươi có thể đỡ được một chiêu của bổn tướng, chỉ e bản lĩnh không kém gì với Bắc Thần với cả cái gối thêu hoa Vân Tiêu kia. Có điều chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ bằng chút năng lực này của ngươi là có thể muốn làm gì thì làm ở dị thành ta, ngươi có mấy cái mạng, dám nửa đêm xông vào Dị vương cung?!” Vô Chiếu lạnh lùng mở miệng.
“Tướng quân thứ lỗi, Trọng Chiêu vô tình quấy rầy bệ hạ, chỉ là mới vừa rồi phát hiện khí tức tà vật trong thành, một mạch đuổi theo, thấy tà vật kia vào Dị vương cung, mới……”
“Nói hươu nói vượn! Tà vật gì chứ?” Vô Chiếu lạnh lùng ngắt lời Trọng Chiêu: “Bổn tướng thấy ngươi là muốn tìm cớ bao biện cho việc lén lút vào vương cung tìm Ngô đồng tâm hoả đây mà!”
“Tướng quân, Trọng Chiêu không có ý này……”
“Người của Tiên tộc tâm tư khó lường nhất, bổn tướng nói cho ngươi biết, ngàn năm trước Mộ Quang bệ hạ vì bảo hộ dị tộc đã bày đại trận Khóa Phong Linh tại đây, Khóa Linh không chỉ phong ấn linh lực hai tộc tiên yêu mà còn có tà vật thiên địch, chỉ cần tà khí xâm nhập dị thành thì đại trận dưới thành sẽ cảnh báo tru tà, đừng nói tà vật, ngay cả ma cũng không xông vào dị thành ta được.”
Trọng Chiêu đờ người, mi tâm nhíu chặt.
Khóa Linh Phong do thiên đế Mộ Quang bày ra, dưới thần không ai có thể chống lại, có thể diệt vạn tà, có Khóa Linh Phong hộ thành, trong thành không có khả năng có tà vật. Chẳng lẽ lúc nãy hắn cảm ứng sai rồi?
“Đã có Khóa Linh Phong, hẳn là Trọng Chiêu nhìn lầm rồi, vãn bối vô tình mạo phạm, mong tướng quân thứ lỗi cho.”
“Cứ tìm Ngô đồng tâm hoả của ngươi cho tốt, nếu còn dám tự tiện xông vào Dị vương cung, bổn tướng tuyệt đối không thể tha cho ngươi dễ dàng như vậy.” Vô Chiếu hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào cửa cung.
Rầm một tiếng, cửa cung đóng chặt, Trọng Chiêu vừa định quay lưng, chợt một bóng người đáp sau lưng hắn.
“Sư đệ!” Nhĩ Quân vội vàng đi tới, thần sắc lo lắng. “Đã xảy ra chuyện gì? Đã hơn nửa đêm rồi, sao đệ lại một mình chạy đến Dị vương cung?”
“Không có gì.” Trọng Chiêu lắc đầu, sáo trúc trước ngực hắn an tĩnh vô cùng, không cảm giác được bất kỳ khí tức tà vật nào nữa.
Trọng Chiêu liếc mắt nhìn Dị vương cung phía sau một cái, dẫn Nhĩ Quân về.
___________________________________________________________________________________________________
Chương 47
“Dị tộc bị tam giới ruồng bỏ ngàn năm. Vô Chiếu, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta.”
Ngày mai gặp lại.