Quyển 2 - Chương 43
Chính điện, đại môn đóng chặt, Tàng Sơn đi qua đi lại trong điện, thân hình cao lớn giẫm mạnh đến mức đá phiến run bần bật.
“Sơn Đâu Tử, đừng đi nữa, mắt ta hoa hết cả rồi.” Một Nữ quân đứng khoanh tay dựa cột cạnh cửa đại điện, ngáp một cái. Đường nét gương mặt rất sâu, mặt mày sắc bén, nàng cao hơn những nữ yêu quân bình thường nửa cái đầu, sát khí trên người càng không ít hơn Tàng Sơn, nhưng lại mặc một chiếc váy dài vàng nhạt thướt tha chẳng phù hợp chút nào.
“Khắp Yêu giới đều không tìm thấy chủ nhân.” Tàng Sơn mở miệng oang oang, chấn động đến mức bụi bặm trong điện rung rinh.
Nữ quân hắt xì một cái: “Vô lý, nếu hắn dễ tìm như vậy thì còn là Hạo Nguyệt điện chủ gì nữa, nói không chừng là chuồn ra ngoài chơi, ngươi đừng nhọc lòng làm gì.”
“Chủ nhân đã xảy ra chuyện.” Tàng Sơn nhíu mày, lắc đầu: “Ta không cảm nhận được hơi thở của hắn.”
“Ngay cả ngươi cũng không cảm nhận được?” Nữ yêu quân nghiêm mặt, sờ sờ cằm: “Không thể nào, điện chủ chính là bán thần, nếu hắn đã chết, tam giới tất có dị tượng, chứ sao có thể gió êm sóng lặng như vậy?”
Sự tức giận trên mặt Tàng Sơn vừa bốc ra thì nữ yêu quân đã quay qua đồ vật trên bàn liên thanh nói: “Hỏi con heo này thử đi, chắc chắn nó biết.”
Mộc trư đang dựa vào Long Nhị Lư ngủ say sưa trên bàn.
Tàng Sơn nghi hoặc, nữ yêu quân hừ nhẹ: “Nếu điện chủ thật sự xảy ra chuyện, nó còn có thể ở đây nằm mộng xuân thu hay sao?”
Lỗ tai heo giật giật do bị nữ yêu quân nắm, nó đang chuẩn bị nhấc mí mắt lên đã bị người ta xoắn lỗ tai treo giữa không trung.
“Đừng giả bộ ngủ, con heo chết tiệt, rốt cuộc điện chủ đi đâu rồi?”
Bốn cái chân heo ngắn ngủn lơ lửng giữa không trung, dùng sức đạp: “Ê ê ê, quân tử động khẩu bất động thủ, Thiết Ngật Đáp ngươi mau thả ta xuốnggggg!”
“Câm miệng, lão nương là nữ, không phải nam.”
“Sao ta biết được, hắn đã mấy chục tuổi rồi, ta cũng không phải mẹ hắn……”
“Trấn Vũ và Thường Tuyền đã đến Phượng đảo hết rồi, nếu trước khi Ngô đồng võ yến kết thúc, điện chủ còn không xuất hiện, ngươi cảm thấy Trấn Vũ kia có nhân cơ hội san bằng Hạo Nguyệt điện chúng ta cướp mất tụ yêu cờ hay không? Yêu Hổ nhất tộc đã bị hắn diệt rồi.”
Mấy cái giò heo ngắn ngủn cứng đờ, có chút chậm chạp mà quay đầu: “Yêu Hổ nhất tộc bị giết rồi?”
Mộc trư luôn luôn vô tâm vô phế, thế mà hiếm khi nữ yêu quân thấy được một tia thương cảm từ con mắt heo to đùng này. Tay đang nhéo lỗ tai heo thả lỏng, mộc trư nhân cơ hội bay đến giữa không trung.
“Sao vậy? Người quen của ngươi?” Con heo lai lịch bất minh này chẳng lẽ có liên quan gì với Yêu Hổ nhất tộc?
“Ta chỉ kịp cứu mấy con hổ con thôi, đang dưỡng ở hậu điện.”
Vừa nghe Sâm Giản còn chút hương khói, mộc trư lại khôi phục thái độ bình thường, năm tháng đằng đẵng, thịnh suy tiêu vong là chuyện thường tình.
Nó bay trở về án giẫm lừa gỗ nhỏ: “Ta cũng không biết hắn đã đi đâu……” Thấy nữ yêu quân giơ bàn tay sắt định nhào lên, mộc trư vội vàng mở miệng: “Có điều ta biết chỉ cần tìm được người này là có thể tìm được hắn.”
Dứt lời, một Thiết một Sơn đồng loạt nhìn về phía mộc trư.
Bạch Thước ngồi xổm trước sân, lúc lắc hai đồng tiền, cười khổ nhìn Phạn Việt.
“Đồ nhi, linh châu đã xài hết rồi, hôm nay lại phải gặm khoai lang đỏ nữa rồi.”
Đây là cực Tây Nam Hải thành, đây là mái nhà tranh rách nát mà Bạch Thước dùng một viên linh dược cấp thấp đổi lấy từ địa chủ Chu Bái Bì.
Nhà tranh đơn sơ, nhưng lại vô cùng sạch sẽ, Phạn Việt quét dọn trong ngoài cực kỳ chỉnh tề.
Thiếu niên vai trần đang nhóm củi lửa, vừa nghe giọng ủ rũ cụp đuôi của Bạch Thước, vội vàng xốc cỏ khô lên, lộ ra một con gà đang bị trói gô bên trong.
Miệng con gà kia bị nhét đầy vải, tức sùi bọt mép trừng mắt nhìn hai người.
Hai mắt Bạch Thước phát sáng: “Từ đâu ra vậy?”
Phạn Việt liếc mắt về hướng nam ra hiệu. Tiểu viện phía nam bên cạnh cũng có một cái nhà tranh, bên trong có một lò rèn, chủ hộ là một nữ bán tiên, tên Hoa Hồng, tính tình hung dữ nổi tiếng xa gần, rèn sắt cực tốt, nuôi gà cũng cực giỏi.
Hai thầy trò Bạch Thước cứ nửa tháng thì có mười ngày cháy túi, lâu lâu ăn trộm gà hớp gió Thu nhà hàng xóm, có lần bị Hoa Hồng tóm được, rượt Bạch Thước nửa con phố, từ đó Bạch Thước đặt cho nàng biệt hiệu “Hoa Đại Thiết”, hai người nổi tiếng không đội trời chung.
Bạch Thước lập tức hiểu ý, vò đầu bứt tóc nhìn nhà tranh cách vách, lòng còn sợ hãi: “Không bị Hoa Đại Thiết bắt gặp?”
Phạn Việt vội vàng lắc đầu.
“Hảo đồ nhi!” Bạch Thước nhếch miệng cười, sờ sờ bụng: “Đêm nay làm gà ăn mày đi! Mau, làm đi! Củi lửa đây.”
Bạch Thước đem bức tranh hôm nay mới vừa tốn ba mươi viên linh châu từ chưởng quầy Giấy kia đưa cho Phạn Việt, không lưu luyến tẹo nào.
Phạn Việt gật đầu tiếp nhận, không chút do dự bắt lấy con gà đang bị bịt miệng bắt đầu mần thịt.
Bạch Thước ngồi lắc lư trên chiếc ghế mây Phạn Việt làm cho nàng, giơ ngón tay tính.
Côn Luân, Vân Tiêu, Đại Trạch đều không phải, còn có chưởng tọa Thiên cung Kim Diệu, bốn thượng quân Phong Hỏa Lôi Điện, Yêu giới Lãnh Tuyền cung Trấn Vũ, Tĩnh U sơn Thường Tuyền và vài vị trưởng lão, nghe nói ngàn năm trước thu phục Tam Hỏa lão Long Vương ở Uyên Lĩnh Chiểu Trạch cũng còn hoạt động trong tam giới.
Bạch Thước ngồi đếm mà mười ngón tay cũng không đủ dùng.
Rời khỏi Phiêu Diểu, không cần cả ngày nhớ A Chiêu, Bạch Thước rốt cuộc cũng có thể dùng tất cả thời gian để đi tìm người.
Mà nay nàng đã bước nửa chân vào Tiên giới, hồi tưởng lại chuyện xảy ra khi còn bé, tuy nhớ không nổi dung mạo tên huý người nọ, nhưng nàng nhớ rõ con rắn chín đầu muốn lấy mạng nàng là một nhân vật tàn nhẫn, ít nhất cũng phải là Trung vị Yêu quân, người có thể đánh bại rắn chín đầu tuyệt đối không phải người thường.
Người có linh lực cao như thế trong tam giới chỉ có chưởng môn và trưởng lão các cung các điện tiên yêu, không nhiều lắm, nhưng cũng tuyệt đối không ít.
Nhưng những người này không ai không phải quyền cao chức trọng hay linh lực cao thâm, cho dù may mắn tu luyện thành Thượng tiên, cũng chưa chắc có thể gặp bọn họ, Nam Hải thành là tiên thành lớn nhất Tiên giới, nàng đã sớm nghe nói Thuận Phong các biết chuyện của tam giới, chỉ cần ra giá, bất kể tin tức gì cũng có thể mua được, địa vị nàng thấp kém nên chỉ có thể dùng biện pháp ngu ngốc như vậy.
Bạch Thước tin chắc cho dù nàng không nhớ được dung mạo người nọ, nhưng chỉ cần thấy tranh chân dung của người nọ, nàng nhất định nhận ra.
Bạch Thước nhìn túi Càn Khôn rỗng tuếch mà phát sầu, cuộc sống gian khổ còn phải nuôi sống tiểu đồ đệ, vậy ngày tháng năm nào mới có thể kiếm đủ linh châu đây……
Bạch Thước còn đang bi thương xuân thu vì dăm ba đấu gạo thì mùi gà ăn mày thơm ngào ngạt đã bay đến trước mặt.
Cả con gà đã được chế biến đàng hoàng, còn để kèm với rượu hoa đào và mấy cây củ cải ướp chua cay. Tuy cuộc sống kham khổ nhưng Phạn Việt lại làm cho mỗi ngày đều trở nên có tư có vị.
Bạch Thước nhìn một góc dưới tàng cây, quá tốt, còn chôn mấy cái bình rượu hoa đào, mấy cái củ cải hôm nay mới đào được giắt trên rào tre còn chưa phơi khô. Nàng yên lặng nhìn chằm chằm tiểu đồ đệ vui vẻ hạnh phúc vô cùng, cầm thịt gà đưa vào miệng.
Oimeoi thơm quá!
Tốt xấu gì cũng là bán thần, học được mấy cái này ở chỗ nào, chẳng lẽ Hạo Nguyệt điện nghèo như vậy, phải dựa vào điện chủ làm con hầu nuôi sống?
“Sư phụ?” Phạn Việt thấy Bạch Thước nhìn chằm chằm mình, liền tiến lên rót một ly rượu hoa đào cho Bạch Thước: “Của người.”
“A a a a! Đạo sĩ chết tiệt! Có phải ngươi lại trộm gà của lão nương hay không!”
Bạch Thước còn chưa kịp nhận, đèn dầu đã nổi lên trong tiểu viện cách đó không xa, một tiếng bạo nộ truyền đến.
Bạch Thước và Phạn Việt nhìn nhau, đồng thời nhìn chằm chằm con gà ăn mày trên bàn gỗ, không hẹn mà cùng nắm con gà nhét vào miệng.
Đùng đùng đùng! Hai người gió cuốn mây tan ngon lành nuốt ngụm thịt gà cuối cùng, bóng người cao lớn đã đứng ở cửa viện, người nọ vai rộng eo to, son phấn dày lớp lớp, trên tay cầm thiết chùy nện trên mặt đất, cả cái nhà tranh đều lung lay sắp đổ.
“Ể, Hoa tiểu muội.” Lòng bàn chân Bạch Thước dẫm xương gà vụn, nhanh chóng quẹt lên lưng hai ngón tay đầy dầu mỡ, nhếch mép chào hỏi. “Đã trễ thế này rồi, còn chưa nghỉ ngơi sao?”
Đôi mắt to như chuông đồng của thợ rèn Hoa Hồng đảo một vòng trong tiểu viện, không tìm thấy con gà nhà mình, hồ nghi nhìn chằm chằm hai thầy trò: “Các ngươi đang làm gì vậy?”
“Ch…chúng ta đang gặm củ cải……” Bạch Thước vội vàng bưng lên một đĩa củ cải muối, ủ rũ cụp đuôi: “Hôm nay không đắt khách, Mộc Mộc đào mấy củ cải về.” Nàng âm thầm hít sâu một hơi, vỗ vỗ cái bụng phẳng lì: “Cả ngày ăn chay, ăn không đủ no a, muội nhìn xem đạo trưởng ta đói gầy như này đây.”
Ánh mắt Hoa Hồng dạo một vòng trên bụng Bạch Thước, có chút dịu xuống, mắt nhíu lại, vừa hỏi vừa siết thiết chùy rung rần rần: “Có thấy gà nhà ta không? Hôm nay nhà ta thiếu mất một con.”
Má ơi, cả trăm con gà, sao nhìn ra thiếu một con vậy?
Bạch Thước chửi thầm trong bụng, đùi run lên, thổi hai cọng râu trên mặt, vội nói: “Muội muội, lần này thật sự không phải ta, chắc là Chu tú tài cách vách, lúc ta vừa về thấy trên tay hắn cầm một cái túi lớn, đầu đầy mồ hôi. Ta còn đang buồn bực, ngày thường tú tài mười ngón tay không dính nước dương xuân, luôn ở nhà làm con mọt sách, sao hôm nay lại chật vật như vậy, thì ra là trộm gà nhà muội!”
Hoa Hồng nhìn vẻ mặt căm giận của Bạch Thước, nhướng mày nhìn Phạn Việt: “Sư phụ ngươi nói thật sao?”
“Vâng, ta cũng nhìn thấy, hắn vác cái túi lớn.” Phạn Việt gật đầu, thật thà tử tế, nghiêm trang chính trực.
“Tú tài đần độn chết tiệt, lão nương bổ ngươi làm đôi!”
Làng trên xóm dưới đều biết tiểu đồ đệ của nhà Bạch đạo trưởng là người thành thật, Hoa Hồng lập tức xách thiết chùy quay lưng bỏ đi.
Đợi đến khi bóng người to lớn như ngọn núi nhỏ kia biến mất, Bạch Thước thở ra một hơi dài, bụng tròn vo: “Má ơi, nghẹn chết ta……Ực…ực……ực…ực……”
Bạch Thước chưa nói xong một câu, miệng đầy mùi thịt phun ra từ trong cổ họng, liên tục ợ. Lúc nãy ăn vội quá, nghẹn họng!
Phạn Việt vội vàng bưng rượu hoa đào đến cho nàng: “Sư phụ, đừng vội, uống một chút đi.”
Bạch Thước hớp một ngụm rượu to, mới đỡ một chút, cách vách đã gà bay chó sủa, tiếng mắng bay ra liên tục.
“Mau mau, đóng cửa, tránh Hoa Đại Thiết kia lại mò tới thì toi!” Bạch Thước vội vàng lột hai chòm râu xuống, lôi kéo Phạn Việt vào nhà tranh.
Trăng lên đầu cành liễu, thế giới thanh tĩnh. Bạch Thước tắm nước ấm, mặc một chiếc váy dài sạch sẽ thoải mái dễ chịu nằm dưới tàng cây ngắm trăng.
Tiểu đồ đệ an tĩnh nghe lời đang nghiêm túc lột hạt dưa cho nàng, dưới ánh trăng, sườn mặt thiếu niên thanh tú bình lặng như nhật nguyệt nước non, ánh trăng chiếu xuống, từng sợi lông tơ trên trán hắn phảng phất đều có thể thấy hết, Bạch Thước nhất thời ngưng thở, xem đến ngây người.
Lúc Phạn Việt làm đại yêu quái, Bạch Thước chưa từng nhìn kỹ hắn, ngày thường gọi sư phụ này sư phụ nọ, nàng cũng không để ý, hóa ra thiếu niên này lại có gương mặt đẹp như vậy.
“Sư phụ?” Tiểu đồ đệ vừa nhìn qua, thấy Bạch Thước ngơ ngẩn nhìn chằm chằm mình, nhíu mày nghi hoặc khó hiểu.
“Đồ nhi à, kể từ ngày mai, nhớ bôi tro lên mặt rồi mới theo sư phụ ra quán.”
Phạn Việt nghi hoặc, sờ sờ mặt: “Vì… vì sao?”
“Con quá xấu, đừng dọa Nữ quân nhà người ta, chúng ta còn phải dựa vào các nàng mà sống đó.”
Lớn lên đẹp như vậy, lỡ như những Nữ quân đó thật sự cướp hắn đi thì phải làm sao bây giờ?
Bạch Thước xua xua tay, mặt không đổi sắc bịa chuyện, nói lưu loát không chút nào cắn rứt lương tâm.
“Ta là đang bảo vệ sự trong sạch của ngươi, nếu một ngày nào đó ngươi khôi phục ký ức, không đánh chết ta mới là lạ?”
Bạch Thước nhỏ giọng nói thầm, nghĩ đến có một ngày tiểu đồ đệ sẽ biến mất, đột nhiên có chút buồn bực trong lòng.
“Đồ nhi à, chừng nào thì con xuất sư đây?” Bạch Thước nhìn ánh trăng, đột nhiên mở miệng.
Tiểu đồ đệ biến sắc, hốt hoảng quay đầu: “Sư phụ, người không cần ta nữa?”
“Không phải không phải, ý ta là sớm muộn gì con cũng phải lớn, người trưởng thành đều phải thành gia lập nghiệp, nói chung không thể cứ mãi đi theo sư phụ được.”
“Ta không lớn.” Phạn Việt thẹn thùng cười: “Sư phụ, ta vẫn mãi ở cạnh người, sư phụ ở đâu, ta liền ở đó.”
Thiếu niên cười rất chân thành, nhìn Bạch Thước tràn đầy ỷ lại, nghe vậy Bạch Thước nở hoa trong bụng, mây đen tan đi, nàng vỗ một cái lên vai thiếu niên: “Đồ nhi ngoan, thật hiếu thuận, ngày mai sư phụ kiếm được linh châu, sẽ dẫn con đi ăn heo sữa nướng ở Uyên Ương lâu!”
“Được!” Thiếu niên vui vẻ gật đầu, vẻ mặt hưng phấn.
Dưới ánh trăng, bóng hai người in thành đôi, ấm áp như phàm thế nhân gian.
Cách đó không xa, trong một góc tối tăm, nữ yêu quân chọc chọc Tàng Sơn nghiêm túc đứng một bên như ngọn núi nhỏ, chỉ vào viện: “Sơn Đâu Tử, ngươi nói xem điện chủ chúng ta……” Nàng vỗ đầu: “Có phải bị ngốc rồi không?”
Tàng Sơn nhìn chằm chằm thiếu niên cười ngây ngô trong viện, đơ người nhìn.
Ngày thứ hai, nơi đầu đường quen thuộc có hai thầy trò quen thuộc.
Bạch Thước vừa chỉ huy Phạn Việt dọn sạp xong, còn chưa kịp thét to, một đám người đứng trước mặt nàng.
“Ngươi chính là Bạch đạo trưởng?” Người nọ mở miệng, thanh âm nặng nề: “Biết tính cát hung?”
_________________________________________________________________________________________________
Chương 44
“Ký hiệu phù vân, lam kiếm trong tay, hẳn là Nam Vãn”.
Thứ Năm gặp lại.