Chương 7: Sự thật từ căn miếu nhỏ
“Ta khuyên ngươi một điều, Tiên Thố à. Cậu ta xuống tay thật đấy! Nghe ta đi, ngươi còn ngoan cố nằm đó giả vờ chết là sẽ chết thật đấy, Tiên Thố à.”
Thấy con thố tiên đó còn ngoan cố không biết chết tới nơi mà vẫn nằm vật ra đó giả vờ chết, Liễu Thanh bèn ra lệnh dứt khoát hơn nhưng miệng vẫn mỉu cười như không, giọng điệu vẫn êm dịu y như cũ:
“Còn không mau ngồi dậy mời A Tú công tử vào trong miếu nghĩ ngơi, bộ ngươi muốn được cậu ta lấy tiên cốt của ngươi về nịnh làm cao thuốc thật à.”
Nghe thế, yêu thố ngay lập tức mở to cặp mắt của nó ra nhìn A Tú với vẻ vô cùng sợ sệt, cả người nó rung lên lẩy bẩy như đang đối diện với sơn lang, miệng nó lắp bắp từng tiếng cầu xin A Tú tha mạng cho mình:
“Cầu xin công tử tài dũng song toàn tha mạng cho ạ! Tôi chỉ là một tiểu thố tiên thấp bé được đại tiên phân bổ cho coi quản căn miếu nhỏ này mà thôi thì làm sao có đủ sức lực để địch lại cái sức mạnh vô song của công tử được. Nhưng dù gì đi nữa thì tiểu tiên này cũng cầu xin công tử bỏ qua và tha tội cho tôi.
Qua những lời cứu cánh của Liễu Thanh lúc nãy A Tú thầm nghĩ con yêu thố này chắc là người quen với cô ấy và càng chắc chắn hơn là với cái sức mạnh yếu nhớt như nó sẽ không bao giờ có thể làm tổn hại được mấy người bọn họ khi còn anh ở đây. Song tuy ngoài mặt A Tú lên tiếng hâm dọa nhưng trong lòng anh lúc này cũng cảm thấy vẻ mặt sợ sệt kia của nó vô cùng đáng yêu khi khẩn khiết cầu xin anh tha mạng cho nó nên cũng có chút động lòng mà thu lại hết hung sát của bản thân chỉ véo nhẹ tai nó một cái rồi buông bỏ nó ra tha chết cho nó một mạng để sống tiếp. Thấy bản thân chơi đùa với thố yêu nãy giờ cũng đủ rồi nên anh từ từ đứng dậy thong thả đi về phía cổ xe tựa đầu ngay cửa nhìn vào bên trong đó. Liễu Thanh và A Khái vẫn vậy, vẫn vô thanh bất động y cũ vẻ mặt an nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra và cũng chẳng có gì có thể ảnh hưởng đến hai người họ, A Tú thấy vậy mà đem lòng bất mãn hơi thở có chút dài hơn, nhìn họ một hồi lâu A Tú chán nản đầu tựa vào khung cửa mặt hướng về chỗ khác nhưng miệng vẫn hỏi vọng vào:
” Rốt cục anh ta bị gì thế. “
Ánh mắt thâm tình ấy của Liễu Thanh không một giây một khắc nào rời khỏi gương mặt anh tuấn của A Khái, cô cười nhẹ một cái rồi chầm chậm trả lời lại:
” Anh ta bị hàn khí và âm khí nơi này xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, với lại vì cơ thể cũng đã bị suy nhược từ trước đó nên khi nằm xuống là hôn mê sâu đến thế thôi. “
Nói đến đây cô lại cười thật tươi đầy mãn nguyện rồi vẫn giọng điệu như cũ chậm rãi ôn tồn ấy nói tiếp:
” A Tú nè, anh đừng lo lắng quá. Nãy vào Miếu Dược Thố tôi lấy thuốc bày trừ khí độc cho anh ấy uống rồi chắn chắn sẽ nhanh chóng bình phục như ban đầu thôi. Mà A Tú nè, anh cũng theo thố tiên vào miếu nghĩ ngơi đi, mình tôi ở đây canh anh ta được rồi, khi nào anh ấy tỉnh lại tôi sẽ báo anh biết. Anh vào trong miếu nghĩ ngơi đi. “
Nói thì nói thế chứ cô biết A Tú là người như thế nào mà, một người có vẻ ngoài bộc trực tính tình thì có hơi tự mãn nhưng bên trong lòng lại vô cùng ấm áp và tốt bụng như A Tú dễ dàng gì anh ấy bỏ cô và A Khái đang bất tỉnh ngoài đây giữa nơi rừng thiêng đầy bí hiểm như vầy chứ. Đúng như cô nghĩ A Tú vẫn đứng yên đó tựa đầu vào cửa cỗ xe nhìn về phía Miếu Dược Thố một hồi lâu anh mới lên tiếng hỏi một chút thắc mắc của mình:
” Mà này, sao nãy cô lên tiếng nói dùm con yêu thố đó thế. “
” Tại con yêu thố đó là Thố Dược Thần coi quản ngôi miếu nhỏ này. “- Liễu Thanh chậm rãi giải thuyết, xong bỗng cô gọi to Thố Dược Thần ra kể tiếp thay mình, còn về phần cô lại trở về với sự im lặng.
Nghe Liễu Thanh gọi lớn Thố tiên cũng vội vã bước ra, giờ trước mặt A Tú là một chàng trai tuyệt sắc dương trần trong bộ y phục trắng tinh khôi từ căn miếu nhỏ bước ra làm cho A Tú đang tựa đầu buồn chán thì bỗng giật mình ngỡ ngàng đến mức sững sốt, anh nhìn chằm chằm chàng trai trước mặt mình không rời, anh nhìn chàng trai ấy rất lâu rất lâu, ánh mắt của anh lúc này chất chứa rất nhiều xúc cảm phức tạp đau thương có, nghẹn ngào có và có cả sự vui sướng nữa, những dòng cảm xúc ấy từng đợt lại từng đợt trào dâng không ngừng làm cho anh gần như phát điên lên vì nhớ nhung một người đã khuất, trong đầu anh bên tai anh giờ chỉ còn vang vang duy nhất một câu nói của sự mơ hồ, nó cứ vang vọng mãi đến mức khiến anh không kiềm lòng mà buộc miệng nói ra:
” Bỉ Ngạn, là em đó sao! “
Mà quả thật khi chàng trai này xuất hiện làm lu mờ hẳn tất cả mọi thứ trước mắt A Tú lúc này, kể cả vẻ đẹp thanh cao kiều diễm kia của Liễu Thanh cô nương lúc bấy giờ cũng thật sự khó bằng nét đẹp hiều lành ngây thơ nhưng vô cùng thoát tục của anh chàng thố tiên này, nhìn xem mái tóc đen tuyền kia của anh ta thật mượt mà, gương mặt thì xinh xắn như thiếu nữ tròn trăng, mắt bồ câu to sáng tinh anh, môi anh ta hồng như cánh sen tươi mới nở khẽ rung rinh trước gió thu, nổi bật hơn là làn da trắng noãn nà như ánh sáng minh nguyệt giữa đêm rằm tháng giêng của anh ta thật sự làm người ta chỉ muốn ngắm mãi không chán, thật sự mà nói thật khó cưỡng lại sự mê hoặc này của anh ta.
Nhưng cứ càng nhìn lâu A Tú lại càng phát hiện anh chàng thố tiên này có nét rất giống Bỉ Ngạn, mà cứ như thế lại càng làm cho anh không ngăn được sự dâng cao của cái biển ái tình trong lòng mình đang từ từ chạm đến điểm mức cực hạn vì mọi thứ của người trước mặt anh thật sự quá giống em ấy. A Tú gào một tiếng lên như thú dữ, chỉ trong một khắc đã lướt đến đứng trước mặt anh chàng thố tiên, vừa quát tay của A Tú đã mạnh bạo nâng mặt chàng trai tuyệt sắc kia đôi diện mặt mình để nhìn kĩ hơn:
” Con thố yêu này, sao mày dám bỡn cợt như vầy với tao hả, ai cho phép mày dùng yêu thuật hóa thân thành em ấy hả! Mày có tin tao xé xác mày ra thành từng miếng không. “
Thố tiên vô cùng sợ hãi, lúc nãy đã bị A Tú dằn cho muốn thừa sống thiếu chết rồi giờ không hiểu mình đã làm gì phật lòng anh ta mà hung hãn quát to đòi xé xác mình ra, Thố tiên thấy được mức độ tức giận bây giờ của A Tú còn hơn rất nhiều lúc nãy nữa nên vô cùng sợ hãi cả người lại rung rẩy lên từng cơn, miệng không ngừng phân giải để cho A Tú đừng xuống tay giết mình:
” Công tử có hiểu lầm gì không, đây là hóa hình người của tôi, hàng ngàn năm nay vẫn vậy mà. Còn tôi và công tử mới lần đầu gặp mặt nhau thì làm sao tôi biết được công tử không thích cái gì để rồi bày trò đùa cợt cậu chứ. Khi thấy được sức mạnh vô song của công tử rồi thì cho dù tôi có chín mạng như miêu tinh ngàn năm hay cửu quỷ yêu hồ vạn năm đi chăng nữa tôi cũng không dám làm liều mà bán mạng cho tử thần chứ đừng nói đến một tiểu thố tiên yếu xìu như tôi. Với lại chính tôi cũng đang thắc mắc không biết tại sao và làm như thế nào mà ba người lại có thể đến được đây vào giờ này. Nên cầu xin công tử xem xét lại mà tha mạng cho tôi. “
Lúc này bình tĩnh lại đôi chút A Tú nhìn kỹ lại một lần nữa mới phát hiện thố yêu này ngoài việc vẻ ngoài rất giống Bỉ Ngạn nhưng đôi mắt kia không đượm buồn sâu lắng như em ấy, tính cách thì khác hẳn sự trầm tư đặc trưng của Bỉ Ngạn trong lòng anh. Tuy mặt còn tỏ ra sự hung hăng dọa người nhưng A Tú đã buông tay, anh nghiêm giọng hỏi thẳng chàng thố tiên cho ra lẽ:
” Vậy rốt cuộc mày là gì, làm gì ở đây? “
Thấy sự hung hăng ở A Tú có đôi phần giảm đi nên anh chàng thố tiên cũng đỡ sợ hãi hơn mà đôi lời phân giải:
” Tôi là Thố Dược Thần tên Ái Mộc, phụ trách trông coi việc cất giữ và bào chế dược liệu ở trên cung trăng của Nguyệt Nương Nương Linh Nguyệt. Miếu Dược Thố này là do tôi quản lý. “
” Còn! “Thố Dược Thần vừa nói vừa nhìn về phía Liễu Thanh bên trong cỗ xe cũng đang quay lại nhìn anh chằm chằm đầy tâm sự nhưng cái gì cũng không nói. Thố thần hiểu ý tứ lúc này của cô nên cũng chấn an lại tâm trí mà ôn tồn kể tiếp:
” Liễu Thanh vốn là vu nữ trưởng của Đại đền Nguyệt Thiên, cô ta cũng là người duy nhất có được đặc quyền thay mặt Nguyệt Nương Nương thực hiện và coi sóc mọi việc lớn nhỏ ở tất cả các đền miếu thuộc hệ thống Nguyệt Thiên đại đền, trong đó có cả Miếu Dược Thố này của tôi. “
A Tú hết sức ngạc nhiên hỏi tiếp:
” Đền Nguyệt Thiên, lần đầu tôi nghe đến. Vậy rốt cuộc đại đền đấy là nơi như thế nào và đây là đâu “
Thố Dược Thần nhìn A Tú một lúc lâu rồi lại nhìn Liễu Thanh như hỏi ý thì bỗng thấy cô nhẹ nhàng gật đầu một cái như cho phép điều gì đó nên anh chàng thố tiên mới được tự nhiên hơn mà ôn tồn kể tiếp:
” Đại Đền Nguyệt Thiên là nơi sùng bái Nguyệt Nương Nương người cai quản mọi việc mọi chuyện của chúng sinh trong ngũ giới này vào ban đêm và ngài cũng là hóa thân của mặt trăng đấy. Còn nơi đây có thể gọi là Mộng Giới, nơi giao nhau của tứ giới Thiên cung, Nhân Gian, Mộng Giới và Địa ngục đấy. Miếu Dược Thố này của tôi hiện đang thuộc Mộng Giới này. “
A Tú trợn tròn mắt nhìn Thố tiên mà không nói gì nữa. Thố tiên thấy vậy liền kể tiếp:
” Mộng Giới này là nơi các linh hồn của người sống buộc phải đến khi thân xác họ đã chìm sâu vào giấc ngủ hoặc mê mang. Bên cạnh đó, ở nơi này cũng có không ít oán ma ác hồn tại vì dương số trần ai chưa tận, chấp niệm chưa dứt nên vẫn lãng vãng nơi ảo cảnh này để tìm cơ hội cải mệnh. Qua cổng Tam quan kia sẽ là Mộng Âm Cảnh đấy, đi qua đó rồi mọi người sẽ bắt đầu cuộc hành trình đầy khó khăn gian khổ đấy, đôi khi phải đối diện những biến cố mà tin chắc rằng cả đời của công tử có thể chưa từng nghĩ phải gặp đâu. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì hãy nghe tôi đi! Đừng trùng bước, dù như thế nào cũng phải bước đi về phía trước và tuyệt đối không được quay đầu nhìn lại phía sau, dù có nghe vân vẫn bên tai lời kêu gọi khẩn khiết đến dường nào đi chăng nữa cũng không được quay đầu lại mà bước lùi về sau nếu không các người sẽ bị mắc bẫy của bọn ác ma cõi vô thường này hại chết theo bọn chúng đấy.
A Tú tức tối càm ràm một lúc rồi cũng hỏi tiếp:
“Không cho đi ngược về chân núi, giờ quay đầu nhìn lại phía sau cũng không cho. Không biết sắp tới sẽ còn bao nhiêu luật lệ quái gở nữa đây. Nghe mà tức điên người. Hời! À mà này thố yêu, căn miếu này còn thuộc Nhân Gian đúng không?”
Nghe A Tú hỏi, Thố Dược Thần có chút ngại ngùng, tai cũng ửng đỏ lên, mặt thì hơi cúi cúi xuống nhìn nhìn ngọn cỏ nhỏ bé xanh mướt dưới chân mình mà cười nhạt:
“Tuy thuộc Mộng Giới này nhưng vì sức mạnh của tôi quá yếu kém với lại là địa tiên cấp bậc thấp nữa nên không thể nào lập miếu ở Mộng Âm Cảnh được đâu. Nhưng vì được chút ít ân sủng nhỏ bé của Nguyệt Nương Nương, nên người đã cho tôi coi quản căn miếu nhỏ ở Mộng Giới này cho người.”
Nhìn qua A Tú có chút nóng nảy thô bạo thố tiên bèn chuyển chủ đề khác để nói và cũng nói vài câu khích lệ để chấn an anh ta đôi phần:
“Dù sao cũng đến được Miếu Thố Dược Thần này của tôi mà không bị hàn khí hay âm khí chốn ảo cảnh nơi đây ảnh hưởng gì thì phải khen công tử quá lợi hại. Mà theo tôi thấy với cái thân thể kim cương bất hoại và sức mạnh vô song này của công tử thì đừng nói đến bọn ác ma hay quỷ thần chỉ sợ toàn bộ Mộng Giới này khó có ai có thể tổn hại nặng được cậu đâu. Nên công tử đừng lo lắng quá! Với lại, Liễu Thanh tiểu thư đây là vu nữ trưởng của Đại đền Nguyệt Thiên nên được rất nhiều người ở ngũ giới này kính trọng lắm luôn, ngoài ra cả phép thuật ánh trăng của tiểu thư nữa ở Mộng Giới này không ai bì được đâu, có tiểu thư Liễu Thanh đi cùng hai người thì sẽ không có chuyện gì khốn cùng xảy ra đâu.”
A Tú nghe đến đây bỗng nhiên như nhớ đến điều gì đó mà sắc thái trên nét mặt anh thay đổi hoàn toàn như hóa thành một người khác, không còn mang sự hung hăng nóng nảy nữa mà giờ đây lại trở nên vô cùng trầm ổn một cách lạ thường, ánh mắt anh đượm buồn pha chút nghiêm nghị nhìn thố thần như mong đợi được nghe từng lời cứu rỗi của thố thần gửi đến mình. A Tú đi đến nắm chặt tay thố thần rồi khẩn khiết hỏi, giọng anh vô cùng khẩn trương đến nổi rung lên từng chút một, từng chữ một:
“Thố tiên, tôi tôi có người em rất đáng thương tên Bỉ Ngạn, em ấy bị bọn dân làng lòng độc ác ở bờ tây biển Vọng Hải dồn ép đến mức trong.. trong đêm mưa bão khủng khiếp ngày hôm qua em ấy đã nhảy xuống biển tự vẫn. Giờ.. giờ không biết có thể tìm được em ấy ở chốn âm gian này không.”
Nghe đến chuyện này, thố tiên có đôi phần khó xử nhưng nghe được có sự nức nở trong lời cầu xin của A Tú nên anh chàng thố tiên cũng hơi ngủi lòng mà cũng phân giải đôi câu cho A Tú hiểu:
“Tôi thật sự muốn giúp đỡ công tử thật. Nhưng chuyện sinh tử của chốn dương trần nắm ngoài khả năng của tôi, vì chỗ tôi chỉ ghi chép về việc ốm đau bệnh tật của mọi loài sinh vật ở nhân gian và thuốc thang để chữa bệnh tương ứng kéo dài sự sống mà thôi. Còn việc sinh tử thì nằm trong tay các vị thần linh có quyền năng lớn hơn và cấp bậc cũng cao hơn tôi rất nhiều, rất nhiều lần nắm giữ.”
“Đó là những ai, tìm đến chỗ họ như thế nào” – A Tú vội vã hỏi dồn dập đến, gân xanh gân tím trên mặt, trên trán anh nổi lên bần bật nhìn qua vô cùng đáng sợ. Thấy A Tú đang mất bình tĩnh nên thố tiên cũng căng thẳng theo nhưng chỉ trong giây lát sau đã lấy lại bình tĩnh mà lên tiếng chấn an lại anh ta ngay rồi ồn tồn phân giải tiếp:
“Công tử bình tĩnh lại và nghe tôi nói tiếp nè. Ở ngũ giới này, quản lý sinh tử của muôn loài là việc vô cùng quan trọng không thể sai xót dù chỉ một li vì thế không phải ai cũng có thể làm được chức vụ này đâu, kể cả khi chúng tiên thần như bọn tôi khi hết thọ căn làm thần tiên thì cũng phải đến gặp các người họ để rút cốt tiên mà đầu thai luân hồi kiếp khác. Như nãy tôi có nói Nguyệt Nương Nương có quyền quản lý sinh tử của muôn loài trong ngũ giới vào ban đêm thì về ban ngày lại thuộc quyền quản lý của Thái Dương Đại Thần Khải Quang, em trai của Nguyệt Nương Nương quản lý. Bởi vậy ở chốn nhân gian của công tử mới có câu” sống chết do trời định “đấy. Nhưng ngoài việc xem xét chúng tiên đầu thai luân hồi và trừng phạt những kẻ ác nhân vì phạm đại tội ra thì việc thi hành các ban bố sinh tử của hai Đại Thần Tiên bề trên lại thuộc về quyền của Địa Mẫu và tay sai của vị nương nương này, Nguyệt Nương Nương và Thái Dương Đại Thần ít khi xen vào được.”
“Còn em trai công tử nhảy xuống biển tự vẫn hả.” – Ngập ngừng đôi câu rồi thố tiên nói tiếp – “Theo tôi được biết người người chết oan uổng hoặc tự vẫn vì oán khí rất nhiều chấp niệm chưa tan nên ma lực và phép thuật ràng buộc của họ rất cao thâm khó lường, có nhiều hồn ma còn mạnh hơn cả quỷ sai câu hồn nữa đấy nên đa số những oán hồn đấy sẽ không được quỷ sai của địa phủ mang về đâu. Nhưng chắc chắn một điều rằng sổ sách ở Địa phủ trong tay Địa Mẫu và Quỷ Phán Quan Khẩu Nghiêm vẫn có ghi rõ ràng lại dù lúc sống họ như thế nào khi chết ra làm sao đầu thai kiếp sau đó là gì thì cũng đều có ghi rất rõ ràng đấy. Nếu công tử thật lòng muốn tìm hiểu sinh tử của em trai mình ra sao thì hãy đến tận Cửu Tội Ma Trấn, ở giữa trấn có một cái Giếng cổ gọi là Giếng Địa Cung, cái giếng đó là nơi thông nhau hai nơi Ma giới và Âm phủ, và.. đó cũng là đường duy nhất đến điện Phán Quan nơi công tử muốn tìm ra sự thật đấy.”
Nghe đến đây, A Tú bước nhanh đến vác cỗ xe lên vai mình rồi lại đi đến ẳm chàng thố tiên kia lên rồi cũng đẩy nhẹ chàng thố tiên vào luôn bên trong cỗ xe mà không nói lời nào trước sự ngỡ ngàng của Liễu Thanh và Thố tiên Ái Mộc. A Tú lúc này như bị ma quỷ điều khiển vậy một tay vác cả cỗ xe đi khắp nơi trong miếu như tìm kiếm gì đó trong vô thức tay còn lại thì bận rộn vơ vét hết tất cả sổ sách thuốc thang anh thấy được từ trên bàn thờ đến bàn gỗ liễu giá cạnh đó, một số loại dược thảo để gần đó hoặc phơi bên ngoài cũng bị A Tú chóp lấy hết cho vào trong xe, cũng vì thế mà bên trong cỗ xe lúc này như một không gian của hỗn độn sổ sách, dược thảo, thuốc thang đều có đủ và trộn lẫn vào nhau. Cuối cùng khi bước ra bên trong chỉ còn một bức tưởng thố tiên bằng đồng sáng mặc áo y sư hai tay cầm cối chày giã thuốc nhìn vô cùng thiêng thì ngoài ra không còn thứ gì cả, mọi thứ còn lại đều được A Tú mang ra và đưa vào bên trong cỗ xe hết rồi. A Tú đóng sầm cửa miếu lại rồi bóp khóa thật kĩ càng, chiếc khóa thần kia của miếu bị anh dùng chút sức nhỏ đã bị bóp đến mức cong kếch lên biến dạng. Thấy chiếc khóa thần của miếu mình bị làm biến dạng đến thế thì thố tiên ngoài sợ hãi ra cũng chẳng biết nói gì thêm, giờ chỉ còn biết để cậu ta mang mình theo hành trình này mà thôi.