Chương 42
Từ trong cơn mê cậu bé choàng tỉnh, trên trán còn đổ biết bao nhiêu là mồ hôi. Cậu bé nhìn cảnh vật lạ lẫm xung quanh, không khỏi thấy sợ hãi và tò mò.
Nghe có tiếng động Bạch Hi Vân tiến vào, trên tay cô là những đĩa thức ăn thơm ngon đang chực chờ để cậu bé thưởng thức.
– Ồ đệ tỉnh rồi à, cảm thấy thế nào rồi.
Thấy Bạch Hi Vân tiến lại, theo bản năng cậu bé tránh đi và cuộn người lại trong góc giường.
Thấy tâm lí cậu bé có phần sợ hãi, Bạch Hi Vân nhẹ nhàng đứng dậy rồi giới thiệu bản thân với cậu bé.
– Chào đệ, ta là Bạch Hi Vân đích nữ của phủ thượng thư, còn đệ, đệ tên gì?.
Cậu bé thấy hành động thân thiện của Bạch Hi Vân thì cũng một phần bỏ đi sự sợ hãi, nhưng vẫn dè chừng trước vị tỷ tỷ lạ lẫm này.
– Đệ…đệ…
Nhận thấy cậu bé vẫn rất dè chừng, Bạch Hi Vân nhẹ nhàng an ủi cậu bé.
– Đừng sợ, đây là nơi an toàn, tỷ tỷ ngồi đây được chứ.
Cậu bé bẽn lẽn gật đầu, rồi cũng nhận ra được thiện ý có trong Bạch Hi Vân, cậu bé cũng dần buông bỏ sự phòng bị từ từ giới thiệu tên cũng như gia thế của mình.
– Đệ là Vân Sơn Trùng Trùng là con trai của trưởng môn phái Vân Sơn.
Khi nghe đến tên cậu bé Bạch Hi Vân trên mặt cô hiện lên vẻ bất ngờ, cô tưởng mình nghe nhầm bèn cố ý hỏi lại.
– Đệ là Vân Sơn Trùng Trùng sao?.
Cậu bé nhìn cô rồi bẽn lẽn gật đầu, đột nhiên có tiếng động lạ phát ra từ bụng cậu bé.
*Ọc ọc ọc
Cô nhìn dáng vẻ lấm lem của Vân Sơn Trùng Trùng, không kìm được nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé, ánh mắt chan chứa sự cảm thông nói.
– Trùng Trùng ngoan, đói rồi đúng không, nào đi lại bàn cùng dùng bữa nào.
Nghe đến dùng bữa mắt cậu bé sáng lên, từ từ bò lại gần chỗ Bạch Hi Vân. Cậu bé dùng đôi bàn tay nho nhỏ của mình chỉ vào bàn đồ ăn.
– Đệ có thể ăn cái đó không?.
Bạch Hi Vân nhẹ nhàng đứng dậy rồi nắm lấy tay cậu bé.
– Đơn nhiên rồi.
Ở hoa viên.
– Thế nào rồi.
Nhìn thấy Bạch Hi Vân với vẻ mặt suy tư tiến gần lại, Đường Mạc Long vừa hỏi vừa rót trà cho cô.
– Sắp xếp ổn thoả cho cậu bé rồi.
Bạch Hi Vân như thường ngày ngồi xuống cầm ly trà Đường Mạc Long vừa rót lên uống.
Khi uống trà vào cô quay qua nhìn Đường Mạt Long, ánh mắt không khỏi bất ngờ mà hỏi:
– Sao huynh lại biết ta thích Bích Loa Xuân thế.
Đường Mạc Long cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, thái độ tự tin nói.
– Là thứ muội thích thì ắt ta đều sẽ biết.
Nghe câu nói đầy ám muội như thế, Bạch Hi Vân cười nhẹ. Tiến gần lại gần Đường Mạc Long rồi nâng cằm hắn lên, giọng nói ma mị của cô từng từ cất lên.
– Ồ… Vậy sao?
Hành động của Bạch Hi Vân có phần đột ngột làm cho Đường Mạc Long ngại ngùng đỏ mặt.
Tình thế đang ám muội thì đột nhiên Điền Khê Hà và Hàn Gia Quý bước vào. Họ nhìn nhau với vẻ mặt đầy nham hiểm, nhẹ nhàng tiến gần lại chỗ Bạch Hi Vân và Đường Mạc Long, đồng thanh lên tiếng.
– Hai người làm gì đấy.
Bạch Hi Vân và Đường Mạc Long giật mình quay qua, lúc này họ mới bối rối nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhau quay người đi.
Trong đầu của Bạch Hi Vân lúc này chỉ toàn là lời trách móc Hàn Gia Quý và Điền Khê Hà.” Hai người này đến thật không đúng lúc chút nào, vốn muốn chọc huynh ấy một chút mà lại bị phá đám…haizz”.
Điền Khê Hà và Hàn Gia Quý mặt nghi ngờ ngồi nhìn thẳng vào Bạch Hi Vân và Đường Mạc Long.
Thấy không khí có phần gượng gạo với phần Bạch Hi Vân quay người đi, Đường Mạc Long nghĩ cô ngại bèn lên tiếng phá vỡ không khí ngại ngùng đó.
– Vấn đề chính.
Lúc này mới vỡ lẽ, gương mặt ai nấy đều hiện rõ lên vẻ nghiêm túc.
Đường Mạc Long là người trải nghiệm nên hiểu rõ tình hình hơn ai hết, bèn lên tiếng trước bầu không khí yên tĩnh này.
– Trên đường đi, xung quanh đều khô héo, cũng có rất nhiều xác chết động vật và đặc biệt người dân ở đó khi thấy đoàn quân đều có vẻ mặt sợ hãi khoá chặt cửa, đi thêm vài dặm thì thấy cậu bé.
Nhắc tới cậu bé Bạch Hi Vân với vẻ mặt nghiêm trọng tiếp lời của Đường Mạc Long.
– Cậu bé tên Vân Sơn Trùng Trùng là con trai của trưởng môn phái Vân Sơn, Vân Sơn Cảnh.
Nghe đến gia thế của cậu bé khiến đám đông ở đó phải lặng người cảm thông.
Hàn Gia Quý là người có mối quan hệ xã giao nhiều nhất, nên thông tin rất nhanh nhạy mà lên tiếng.
– Vào mấy ngày trước ta có nghe nói phái Vân Sơn gặp phải nạn diệt môn, vì thương con cũng như muốn tông môn được gầy dựng lại nên môn phái liều mình bảo vệ đưa Vân Sơn Trùng Trùng bỏ trốn.
Không khí ngày càng trở nên nghiêm trọng, mọi người cũng đã suy đoán ra được tầm quan trọng của sự việc này.
Nhưng ngược lại họ không hề vội vã mà họ đang ngồi lại để tìm ra chân tướng sự việc cũng như lối đi đúng đắn tiếp theo.
Hàn Gia Quý với suy nghĩ của bản thân và căn cứ vào những thứ vừa mới diễn ra gần đây tuy không chắc chắn nhưng vẫn nói.
– Mọi người có phát hiện điều kì lạ ở trong chuyện này không, đầu tiên là phái Thanh Phong tiếp đó là Vân Sơn.
Lục Cẩn nghe thế thì không chịu được nữa, đang ngồi hóng gió trên cành cây mà phải dùng khinh công để xuống đất, giọng nói tự tin với thông tin chính xác lên tiếng.
– Đầu tiên không phải là Thanh Phong đâu, mà đầu tiên là phái Trung Nguyên.
Nghe thấy tiếng của Lục Cẩn tất cả mọi người đều quay lại nhìn, với vẻ mặt khó tin cùng một câu hỏi đặt ra cho Lục Cẩn.
– Phái Trung Nguyên sao?.
Lục Cẩn thản nhiên bước lại bàn ngồi xuống miệng thì nói còn tay thì rót trà.
– Đúng vậy, vừa thám thính được ta liền chạy đến đây đấy.
Bạch Hi Vân không quan tâm đến lời Lục Cẩn nói chỉ quan tâm đến bình trà do Đường Mạc Long chuẩn bị cho cô đang bị Lục Cẩn cầm trên tay.
Nhận thấy Bạch Hi Vân cứ nhìn chằm chằm vào bình trà, Đường Mạc Long liền biết ý đưa tay lấy lại bình trà từ tay Lục Cẩn.
– Ê này ngươi nhỏ nhen thế, có ly trà cũng không để ta uống.
Bị lấy mất bình trà trên tay, Lục Cẩn xù lông đối gắt lên với Đường Mạc Long.
– Ngươi gắt cái gì.
Bạch Hi Vân quay sang tức giận nhìn Lục Cẩn, cô quát lại hắn.
Nhìn hành động đáng yêu của Bạch Hi Vân, Đường Mạc Long vui vẻ nhìn cô. Giường như hắn đang cố gắn nhớ lại dáng vẻ đáng yêu này của cô.
Thấy Đường Mạc Long giành lại bình trà cho mình Bạch Hi Vân vui vẻ hẳn ra, cô đẩy ly của mình qua cho Đường Mạc Long ý muốn hắn rót cho cô.
Đường Mạc Long cũng không ngại thể hiện sự cưng chiều của mình dành cho Bạch Hi Vân. Dùng sự dịu dàng của mình từ từ rót trà cho cô thưởng thức.
Bạch Hi Vân quay qua dùng gương mặt mất kiên nhẫn nhìn Lục Cẩn, cô cất tiếng gọi thị vệ của Đường Mạc Long.
– A Nhiên pha trà cho Lục trại chủ