Chương 39
Nhận ra điều đó Bạch Hi Lâm hốt hoảng gọi tên Đường Phong nhưng hắn căn bản là không đáp lại được.
– Đường Phong, Đường Phong ngươi đừng ngủ, mở mắt ra đi.
Đây là lần đầu cô gặp phải chuyện lớn liên quan đến mạng người thế này, nó làm cô sợ hãi theo bản năng cô bất giác rơi nước mắt.
Cô đưa tay lau nước mắt, cũng cố gắng đi thật nhanh, thật nhanh, cuối cùng cô cũng thấy nơi mọi người thông tập trung. Ánh mắt cô bất ngờ lóe lên tia sáng, cô mừng rỡ nhìn qua Đường Phong đang dần dần chìm vào hôn mê.
– Đường Phong ngươi phải cố lên, sắp tới rồi.
Vừa nói dứt câu cô mất thăng bằng làm cả hai ngã xuống đất, bàn tay nhỏ bé của cô do đỡ lấy Đường Phong nên đã bị đá cứa trầy xước hết.
– A …
Cô cố gắng kìm nén cơn đau, cố hết sức đỡ Đường Phong dậy, ” Chết tiệt thế mà lại ngã, không được với sức lực hiện tại mình không thể đỡ được hắn nữa”.
– Ngươi đợi ta nhé, ta sẽ đi gọi đại tỷ.
Cô cố gắn dìu Đường Phong lại gần một góc cây chắc chắn, xong việc cô dùng hết sức vội vàng chạy đi tìm cứu trợ. Vừa chạy cô vừa cất tiếng kêu.
– TỶ TỶ, TỶ TỶ, CỨU MUỘI!.
Nghe tiếng gọi thất thanh của Bạch Hi Lâm, Bạch Hi Vân giật mình nhận ra. Cô hành lễ với hoàng đế, hoàng đế chưa kịp phản hồi thì cô đã nhanh chóng vội vàng quay đi, nhưng vẫn không quên chỉ tay vào tên vừa đứng làm mất thời gian kia.
– Bắt hắn lại, đợi ta thẩm vấn.
Tên kia ngơ ngác nhìn Bạch Hi Vân, muốn phản kháng nhưng lại không thể.
– Thả ta ra, thả ta ra…
Hoàng đế ngơ ngác nhìn hành động của Bạch Hi Lâm, cũng không trách cứ gì cô.
– Bắt lại đợi Bạch cô nương thẩm vấn.
Bạch Hi Vân lo lắng chạy theo hướng phát ra tiếng kêu cứu của muội muội,” Khỉ thật, thế mà lại quên mất muội muội của mình. Tốt nhất là muội ấy không sao, nếu muội ấy mà có chuyện gì tuyệt đối ta sẽ không tha cho kẻ gây ra”.
Thấy Bạch Hi Vân rời đi, ba người Đường Mạc Long, Điền Khê Hà và Hàn Gia Quý cũng nhanh chóng đi theo.
Khi đã nhìn thấy bóng dáng của Bạch Hi Vân, Bạch Hi Lâm mừng rỡ, hai hàng nước mắt cô bắt đầu rơi cô cố chạy nhanh lại chỗ tỷ tỷ của mình.
Cô thở hổn hển, nói không thành tiếng, gương mặt xinh đẹp của cô đã dính đầy hết bùn đất. Cô vừa thở vừa nói:
– Tỷ… * hờ hờ hờ… Tỷ tỷ … * hờ hờ hờ …Đường Phong…*hờ hờ hờ…Huynh ấy …
Nhìn thấy Bạch Hi Lâm, Bạch Hi Vân liền quan tâm hỏi han, ánh mắt chan chứa tình thương nhìn muội muội của mình.
– Hi Lâm muội có bị thương không? Sao trên người lại có máu thế này?.
Bạch Hi Lâm lúc này không hề có một chút gọi là yếu đuối sợ hãi, ngược lại còn gấp gáp nói tình hình cụ thể cho Bạch Hi Vân.
– Tỷ muội không sao tỷ mau đi cứu Đường Phong đi.
– Còn có Phong đệ đệ sao?.
Do lúc nãy nghe không rõ nên Bạch Hi Vân mới kinh ngạc hỏi lại Bạch Hi Lâm.
– Đúng vậy, huynh ấy sắp không xong rồi, tỷ mau đi cứu người đi.
Nhận được câu trả lời chắc chắn từ Bạch Hi Lâm bốn người kinh ngạc nhìn nhau, rồi cả bốn như nhận ra gì đó, không hẹn mà cùng nhau thốt lên một câu:
– Không xong rồi.
Bạch Hi Lâm ngờ nghệch khi nghe câu nói đó của mọi người, cô cũng hiểu việc ám sát này không hề đơn giản.
Bạch Hi Vân gấp gáp gặng hỏi Bạch Hi Lâm, nhận được câu trả lời cô nhìn Điền Khê Hà và Hàn Gia Quý, cô ra hiệu cho hai người họ, như đã hiểu ý họ gật đầu với cô.
– Yên tâm, đi cứu nhị hoàng tử đi.
Bạch Hi Vân và Đường Mạc Long nhìn nhau, hai người gật đầu với nhau rồi nhanh chóng chạy theo hướng Bạch Hi Lâm vừa chỉ.
Bạch Hi Lâm thờ thẩn nhìn theo bóng lưng của hai người họ, sau khi nhìn thấy đã có người giải cứu Đường Phong. Cô bất ngờ kiệt sức ngất đi.
Điền Khê Hà nhanh nhẹn đỡ lấy Bạch Hi Lâm, ra hiệu cho Hàn Gia Quý bế lấy Bạch Hi Lâm.
– Muội ấy thật giống Hi Vân nhỉ.
Nhận được tín hiệu từ Điền Khê Hà, Hàn Gia Quý đón lấy muội muội của Bạch Hi Vân.
– Cả hai người đều mạnh mẽ kiên cường như nhau.
Hai người quay người rời đi trước, cũng đã để lại tín hiệu cho hai người Bạch Hi Vân và Đường Mạc Long.
Vừa tới nơi hai người thấy có một người khả nghi đang tiếp cận Đường Phong, hai người nhìn nhau hiểu ý mà chia nhau ra hành động.
Bạch Hi Vân chọn đánh thẳng, cô dùng khinh công một cước đá văng tên định tiếp cận Đường Phong.
– To gan nhỉ, dám động vào người của Bạch Hi Vân ta cơ đấy.
Ánh mắt Bạch Hi Vân dần trở nên âm u đáng sợ, cô từng bước từng bước tiến lại gần hắn.
Tên thích khách nghe tên mới biết động lầm người, biết mình không phải là đối thủ của cô nên quay người nhanh chóng tẩu thoát.
Bạch Hi Vân không vội đuổi theo, cô quay lại kiểm tra tình hình cho Đường Phong trước. Cô cau mày nhìn thấy mạch máu của Đường Phong trở nên màu tím, đấy là dấu hiệu bị trúng độc trên người Đường Phong. ” Thực Nguyệt!!!”.
Tên thích khách vừa thoát khỏi vòng tay của Bạch Hi Vân thì ngay lập tức va phải Đường Mạc Long.
Đường Mạc Long dùng đúng một chiêu thức đã bắt gọn tên thích khách.