Chương 37
Ánh nắng cũng tựa như hiểu chuyện mà phảng phất trước nét đẹp huyền bí của cô trong bộ áo giáp màu đen ấy.
Đối diện với Bạch Hi Vân trước mắt, đôi tay của Đường Mạc Long không tự chủ được mà nắm lấy tay cô, hắn dịu dàng xích người lại gần cô. Đôi môi dịu dàng bỗng nhiên cất tiếng.
– Thật muốn mang muội về dấu.
Cô cười nhẹ rồi nắm tay hắn chặt hơn bao giờ hết, cô dùng giọng nói nhẹ nhàng đáp lại lời hắn.
– Tùy huynh thôi.
Đột nhiên ở đâu đó có ánh mắt đang chằm chằm nhìn vào cô, tuy biết là thế nhưng cô vẫn không quay lại. Khóe miệng cô khẽ nhếch lên hai từ: -“Giả tạo”.
Ánh mắt đó không ai khác là của Đường Thanh Hoa, một ánh mắt đượm buồn đau thương đến đau lòng.
Giờ đây cô chẳng cảm nhận được sự đau lòng của hắn, vì giờ đây cô đã quyết tâm báo thù hắn và một lý do khiến cô phải quyết tâm đó là gia đình và Đường Mạc Long.
Sau một hồi trống vang, tiếng nói của vị hoàng đế cũng từ từ cất lên, đám đông lập tức đã trở nên yên tĩnh.
– Chúng ái khanh, hôm nay là kỳ hạn ngày hội săn bắn hàng năm của nước Thanh ta. Luật lệ hàng năm vẫn không thay đổi, nhưng nhiều năm lặp đi lặp lại như thế đến ta đây còn thấy nhàm chán, nhân dịp này chẳng hay có ai có ý tưởng mới cho hội săn bắn năm nay không.
Đám đông bàn tán xôn xao nhưng cũng không có ai đưa ra được ý kiến hay ho gì cả.
Nhìn Bạch Hi Vân lúc này dường như đã nghĩ được ý hay, giọng nói thanh thoát của cô bỗng vang lên làm cho đám đông im lặng đáng trông thấy.
– Bệ hạ, theo dân nữ thấy năm nay có thể thay đổi cách săn từ đi đơn thành đi đôi.
Thấy người lên tiếng là cô, thánh thượng bèn nãy ra hứng thú với ý tưởng đó. Gương mặt mong đợi nhìn cô.
– Ồ Bạch đại cô nương, ý này của cô hay đấy, cô nói rõ thêm được không.
Bạch Hi Vân cũng không hề có chút kiêng dè e ngại liền nhanh nhảu tiếp sau lời của hoàng đế.
– Nếu hoàng thượng đã lên tiếng thì thần nữ chỉ đành thuận theo.
Thấy cô úp úp mở mở làm cho đám đông cũng tò mò không kém, từ đâu có một người bỗng cất tiếng nói.
– Bạch đại cô nương hà cớ gì cứ úp mở như thế, hay là cô cứ nói thẳng ra đi.
Một chàng trai khôi ngô tuấn tú từ từ chậm rãi tiến lại gần chỗ cô đứng, dáng vẻ của hắn thoạt nhìn đã thấy vẻ thư sinh.
Thấy hắn tiến lại theo bản năng Đường Mạc Long tiến lên trên một bước chắn trước người Bạch Hi Vân.
– Ngươi thử tiến gần thêm một bước ta chắc chắn ngươi sẽ không xuống giường được.
Thấy có nguy cơ có thêm một tình địch, ánh mắt của Đường Mạc Long trở nên lạnh lùng nhìn hắn.
Đứng trước uy thế của Đường Mạc Long cũng không làm vị khách không mời mà đến này bị lép vế. Hắn nhìn chằm chằm vào Đường Mạc Long, giọng nói đầy sự giễu cợt vang lên.
– Ồ nhiếp chính vương gia, sao huynh lại làm khó ta thế?. Ta chỉ đơn giản là tò mò lời của Bạch đại cô nương thôi mà.
Nghe xong câu nói đó dường như nó lại làm khơi gợi lên dáng vẻ muốn hành hạ tên công tử có vẻ thư sinh trước mặt. Đôi mắt vốn đã lạnh lùng của Đường Mạc Long nay lại thêm phần giết chốc làm ai nấy chứng kiến đều khiếp sợ.
Thấy tình hình có vẻ không ổn Bạch Hi Vân liền nắm lấy tay của Đường Mạc Long, đôi mắt ra hiệu cho hắn bình lại.
Nhận được tín hiệu của cô, Đường Mạc Long cũng dần trở nên bình tĩnh lại, nhìn về phía hoàng đế nói:
– Hoàng huynh, lấy 3 tuần hương làm thời gian săn bắn, sau 3 tuần hương phải quay lại sảnh này. Ai có săn được nhiều nhất sẽ là người thắng cuộc, người thắng cuộc được nhận một đặc quyền đặc biệt. Huynh thấy thế nào.
Hoàng đế có vẻ hài lòng với lời nói của Đường Mạc Long nên cũng gật đầu đồng ý.
– Được, được, được hoàng đệ ý kiến không tồi, cứ như lời nhiếp chính vương gia nói đi.
Thấy hoàng đế đã đồng ý, chàng trai có dáng vẻ thư sinh bèn lên tiếng.
– Bệ hạ chẳng phải Bạch đại tiểu thư có cũng có ý tưởng sao?. Sao không nghe thử ý kiến của cô ấy?.
Mọi người nghe câu nói đó của chàng trai thì cũng bất bình thay Bạch Hi Vân bèn xì xào to nhỏ.
– Vị công tử này nói đúng đấy, là Bạch đại tiểu thư lên tiếng trước mà.
– Tuy thân phận của nhiếp chính vương gia đáng tôn quý nhưng không thể nào làm thế được.
– Thật bất công cho Bạch đại tiểu thư.
…
Đường Mạc Long vẫn giữ vững vẻ bình tĩnh lạnh lùng trước những lời nói đầy sự chế giễu của đám đông, quay sang nhìn Bạch Hi Vân.
Bạch Hi Vân đau lòng nhìn Đường Mạc Long, từ từ đưa tay ra xoa đầu Đường Mạc Long. Rồi cô nói nhỏ chỉ vừa đủ hắn nghe.
– Để ta đòi lại công bằng cho huynh nhé.
Nghe được những lời này, Đường Mạc Long nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp, rồi không tự chủ được gật đầu với cô:
– Được.
Bạch Hi Vân từ lâu đã nhận ra được có điều gì đó không đúng bèn tiến lên đứng cạnh Đường Mạc Long, cố ý nói lớn:
– Vị công tử này chắc hẳn có điều chưa biết nhỉ, ta và huynh ấy lớn lên cùng nhau, từ bé đã tâm đầu ý hợp. Những gì huynh ấy vừa nói chính là ý nghĩ ta muốn nói, ta còn không lên tiếng thì công tử lên tiếng làm gì?.
Chàng trai nghe thế thì như bị hoá đá, vẻ mặt bất ngờ ấp a ấp úng không nói được thành tiếng.
– Ta…Ta…Ta…