Chương 27
Lục Cẩn thấy Điền Khê Hà và Hàn Gia Quý có chút gượng gạo nên chủ động đứng dậy để làm dịu không khí lại. ” Lần trước đến sơn trại của ta hai người này vẫn còn cười đùa vui vẻ mà, sao mới có mấy ngày không gặp mà bây giờ không khí quanh họ lại thành gượng gạo thế này rồi. Hay là hai người này lại cãi nhau rồi nhỉ? Xem ra vẫn là để ta ra tay giúp hai người giảng hoà đi, báo đáp lần trước giúp đỡ ta”. Vừa suy nghĩ, Lục Cẩn không cẩn thận để lộ nụ cười gian trên mặt rồi còn cười thành tiếng.
Hehehe…
Thấy nụ cười quái dị của Lục Cẩn, mỗi một người có mặt ở đó đều quay lại nhìn Lục Cẩn bằng một ánh kỳ thị, trong đầu đều nghĩ một ý nghĩ giống nhau. ” Tên ngày bị sao thế nhỉ, có vấn đề về đầu óc à “.
Nhận thấy có rất nhiều ánh mắt hướng về mình, nhưng những ánh mắt đó không phải sự ngưỡng mộ mà đều là ánh mắt của sự kỳ thị. Lục Cẩn lúc này mới chợt giật mình nhận ra, dáng vẻ ngại ngùng cất tiếng nói:
– Ta biết ta tuấn tú rồi, mọi người không phải nhìn ta như thế đâu.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đề cùng một động tác lắc đầu, cùng một lúc cất tiếng nói:
– Có bệnh thì khám đi.
Sau khi nghe những lời nói thật lòng của họ thì Lục Cẩn như hoá đá, trong lòng tự mình nghi ngờ về chính bản thân mình” Mình… Có bệnh sao”.
– Tiểu thư thuốc người bảo em sắc cho vương gia đây ạ.
Giọng nói thanh thoát đáng yêu vang lên, tiếp sau đó là dáng người xinh xắn của Ngọc Lan bước vào. Vừa hay những điều đó điều và phải vào ánh mắt của Lục Cẩn thoáng chốc Lục Cẩn vẻ thành dáng vẻ ngây ngốc nhìn Ngọc Lan. ” Cô nương này … là ai thế, sao lại có người xinh đẹp đáng yêu nhiều vậy chứ”. . Truyện Võng Du
– Sắc cho ta…
Nghe Ngọc Lan nói thuốc là do Bạch Hi Vân căn dặn sắc cho mình thì Đường Mạc Long lộ ra khuôn mặt vui mừng rồi quay sang nhìn Bạch Hi Vân.” Hoá ra là sai người đi sắc thuốc cho ta à, thế mà ta lại còn hiểu lầm tâm ý của muội ấy nữa cơ chứ. Hoá ra là do ta đã quá đa nghi rồi lại đâm ra nghĩ xấu cho muội ấy, xem ra là do ta chưa đủ tin tưởng muội ấy rồi”. Cầm chén thuốc trên tay mà Đường Mạc Long mãi không nỡ uống cứ mãi ngồi ngắm nhìn nó.
– Không uống thì để ta.
Thấy thế Lục Cẩn liền nhanh nhảu định dật lấy chén thuốc trên tay Đường Mạc Long, nhưng buồn thay Bạch Hi Vân lại cầm thanh kiếm lên chắn trước cánh tay của Lục Cẩn. Ánh mắt lạnh như băng kèm theo sát khí nhìn Lục Cẩn.
– Ồ không cần tay nữa sao.
Thấy Bạch Hi Vân có hành động này thì bỗng chốc gương mặt Lục Cẩn trở nên hụt hẫn, ánh mắt cũng đã dần trở nên vô hồn rồi cười khẩy.
– Ha…Không có… Ta… Chỉ là đùa thôi…
Thấy Bạch Hi Vân chĩa kiếm về hắn chỉ vì Đường Mạc Long nên nét mặt thoáng chốc buồn rồi rút tay lại. ” Cô ấy lại vì hắn mà chĩa mà mũi kiếm về ta, đúng là do ta có ý trèo cao rồi”.
Không khác gì Lục Cẩn, Điền Khê Hà và Hàn Gia Quý cũng có đôi phần bất ngờ nhìn Bạch Hi Vân, trong lòng mỗi người lại có những suy nghĩ khác nhau mà không nói ra ngoài.
Nhìn thấy hành động bênh vực của Bạch Hi Vân thì trên mặt Đường Mạc Long thoáng chốc cũng có vài phần bất ngờ. ” Muội ấy… Từ lúc nào mà muội ấy lại quan tâm và bênh vực ta như thế này, vậy là địa vị của ta trong lòng muội ấy rất lớn nhỉ. Lớn đến mức muội ấy có thể vì bảo vệ cho ta mà chĩa thẳng mũi kiếm vào hắn, xem ra lần này ta nắm chắc phần thắng rồi”.
Bạch Hi Vân đột nhiên giật mình hình hành động của mình, ” Ta… thế mà lại chĩa kiếm vào bạn mình, ngươi đúng là bị điên rồi mà Bạch Hi Vân, thế mà ngươi có thể máu lạnh vô tình chĩa thẳng thành kiếm vào bằng hữu”. Bạch Hi Vân bắt đầu cảm thấy hối hận vì hành động của bản thân, nhận thấy điều đó nên Lục Cẩn cũng biết lý do Bạch Hi Vân làm như thế từ buồn bã bỗng trở nên thận trọng. ” Hành động này… không đúng là căn bệnh năm đó lại tái phát rồi sao. Mấy năm nay cô ấy vẫn không sao cơ mà, sao bây giờ lại mất kiểm soát đến như thế”. Thấy tình huống đang dần trở nên khó sử nên Lục Cẩn liền lên tiếng giải vây cho Bạch Hi Vân
– Ây za không sao, ta biết cô đang đùa mà hehe.
Thấy hành động của Lục Cẩn thì Bạch Hi Vân liền trở nên bất ngờ, ” vừa rồi ta còn đối xử như vậy với hắn mà hắn lại còn bỏ qua rồi còn giải vây cho ta. Ta đúng là…”.
– Cảm ơn ngươi.
– Ây ây bằng hữu với nhau cả cảm ơn cái gì cơ chứ.
Lục Cẩn ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Bạch Hi Vân rồi cười cười nói nói một cách đầy vui vẻ.