Chương 142 - Trách Mắng
Lại một ngày nữa bắt đầu, bé gái 12 tuổi lại thay mẹ ra chợ bán hàng trở về. Thu nhi lại qua một đêm thiếu ngủ, em đờ đẫn trở về nhà sau khi đã bán xong hàng ngoài chợ. Trở về nhà với bữa cơm trưa dọn ra, mọi người lại quây quần bên mâm cơm đông đủ. Trần Viện hôm nay lại vui vẻ khoe với vợ.
– ” bà nó ạ, tôi càng lúc càng thấy mình phong độ. Hôm qua tôi lại may được nhiều hơn hôm trước đó nữa, thật là không thể tin nổi”
Người vợ nghe vậy thì vui mừng lắm, liên tục ba ngày thăng tiến không ngừng, bà vui cười hạnh phúc mà gật đầu.
– ” cái này chắc là tổ tiên phù hộ rồi, gia đình ta sẽ nhẹ nhàng vượt qua được khó khăn này, sẽ kịp tiến độ giao hàng cho đền thờ Thạch Thần rồi. Phải không ông?”
Trần Viện vui vẻ gật đầu, ánh mắt sáng lên niềm vui.
– ” đương nhiên là vậy, với tiến độ này thì chắc chắn là kịp hoàn thành nhiệm vụ với đền. Như vậy thì chuyện của Cần nhi cũng có thể triệt để dứt điểm, không còn vướng nợ nữa “
Hai vợ chồng đồng lượt nhìn sang đứa con trai quý tử của mình, đứa bé đang bí xị mặt vì mấy ngày nay không được quà bánh từ chị nó. Hai vợ chồng nhìn con trai mà nhẹ nhàng dỗ dành, người mẹ mỉm cười nói.
– ” Cần nhi, mọi chuyện đã có cha mẹ gánh vác, con không phải lo lắng gì nữa rồi, con hãy yên tâm “
Trần Đú Cần có bao giờ lo lắng chứ, nó chẳng thèm quan tâm nữa là. Bộ mặt bí xị của nó không phải lo lắng mà vì là giận dỗi vì không được quà bánh mà thôi . Thế nhưng vợ chồng nhà này thật tình không hiểu hay cố tình không hiểu, người cha cũng gật đầu đồng ý với vợ mình, không một lời trách phạt mà còn an ủi con trai. Trần Viện đang vui vẻ thì nhìn sang khuôn mặt đờ đẫn của Thu nhi, bất chợt ông cảm thấy không vui mà nhíu mày nói.
– ” Thu nhi, gia đình ta vượt qua khó khăn này mà hình như con không vui thì phải. Con có điều gì bất mãn à? Nói cha nghe xem nào”
Thu nhi thì có gì mà bất mãn đâu? Chỉ là vì thiếu ngủ nên khuôn mặt đờ đẫn vậy đó. Thế nhưng cha mẹ em không nghĩ vậy, nhìn khuôn mặt của em họ cho rằng em đang ganh tị với em trai. Người mẹ lúc này cũng thoáng bực mình mà trách.
– ” nếu con không muốn san sẻ khó khăn với em thì cứ nói một tiếng, đừng có mặt nặng mày nhẹ như vậy. Cha mẹ chưa từng bắt ép con phải làm thay công việc của chúng ta, thế nên con đừng có thái độ như vậy “
Thu nhi giật mình, vội vàng xua tay mà thanh minh.
– ” không có, con đâu có bất mãn gì đâu, xin cha mẹ đừng nghi oan cho con tội nghiệp. Gia đình ta vượt qua khó khăn này, con thật sự vui lắm “
Thu nhi nói xong thì lại cười toe toét để che giấu đi cơn thèm ngủ của mình, thứ mà khiến cha mẹ cho rằng em đang bất mãn. Trần Viện hừ một tiếng mà nói.
– ” thôi không nói nữa, ăn cơm đi để còn tiếp tục làm việc. Kỳ hạn với quản đền cũng đến gần lắm rồi đó, tranh thủ cho kịp thời gian “
Nói xong thì không còn bàn về vấn đề này nữa.
Màn đêm lại buông xuống, mọi vật xung quanh lại trở nên yên tâm tĩnh, và Thu nhi lại âm thầm lặng lẽ nhỏ giọt mồ hôi giữa đêm khuya. Đêm nay em lại tiếp tục may vải trong bí mật. Mất ngủ trầm trọng, em mệt lử người, đôi mắt díp lại, nhưng cứ nghĩ đến việc không kịp tiến độ khiến em sợ hãi mà tỉnh ngủ. Trong bóng đêm ấy, em cứ lặng lẽ may, cứ thế may cho đến lúc trời sắp sáng, tiếng gà gáy báo hiệu một ngày mới sắp bắt đầu. Thu nhi giật mình khi nhìn ra ngoài và nhận ra ánh sáng ban mai dần xuất hiện, em nhận ra hôm nay em đã làm việc quên mất thời gian. Thu nhi vội vàng cất những thành phẩm của em vào giữa thành phẩm của cha rồi rón rén ra ngoài. Cha mẹ em vẫn còn ngon giấc, em thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ leo lên giường và đi ngủ.
Giấc ngủ của em không được lâu, trời đã sáng và mẹ em đã gọi em dậy. Thu nhi lờ đờ theo mẹ ra đồng mua hàng hóa và tiếp tục ra ngoài chợ bán. Thu nhi đờ đẫn ngồi ở một góc chợ. Chợ làng quê lúc sáng sớm còn vắng người, Thu nhi nhìn quanh một lượt với đôi mắt lờ đờ mỏi mệt. Bất chợt em tựa lưng vào cây cột phía sau và nhắm mắt. Vốn dĩ chỉ nghĩ tựa lưng nghỉ ngơi một chút, không ngờ ngồi ngủ quên lúc nào không biết. Chợ đến lúc đông người, tiếng xì xào mặc cả chợ búa ồn ào không làm em thức giấc. Thu nhi đã quá mệt mỏi, vậy nên em ngồi ngủ say mà chẳng biết chuyện gì đang xảy ra. Ở làng quê người dân thật thà chất phác, họ nhìn thấy bé gái 12 tuổi xinh xắn ngủ ngon thì cũng chẳng ai nỡ đến đánh thức em. Những người đi ngang qua thấy em ngủ ngon nhìn tựa một thiên thần đang say giấc, bọn họ chỉ tủm tỉm cười trước thiên thần bé nhỏ ấy. Cứ thế, em ngủ ngon bù trừ cho những đêm dài thức đến sáng của mình, cho đến lúc có tiếng gọi khẽ.
– ” tiểu cô nương, dậy bán cho ta ít khoai nào”
Thu nhi mơ màng tỉnh dậy, dụi hai mắt con mơ ngủ mà nói.
– ” tỷ tỷ mua gì, xin cứ lựa “
Khách hàng đó ngồi xuống bắt đầu lựa, vừa chọn đồ vừa cười nói.
– ” ai da, tiểu muội ra chợ ngồi ngủ ngon quá. Trời sắp trưa mất rồi mới ngồi dậy bán hàng, buôn bán kiểu này thì sao mà khá nổi “
Thu nhi ngơ ngác, cái gì mà sắp trưa chứ? Thu nhi nhớ mình chỉ mới khẽ nhắm mắt thôi mà. Em ngó lên nhìn mặt trời, lúc này giật mình khi thấy nắng đã lên cao rồi. Lúc này nhìn lại gian hàng của mình mới thấy chưa bán được chút gì, sáng giờ toàn ngồi ngủ. Trong cơn say ngủ còn chưa tỉnh, Thu nhi giật mình hoảng hốt.
– ” thôi chết, thế này thì tiêu rồi, sao mà bán kịp nữa. Tỷ tỷ, xin tỷ mua giúp muội với “
Khách hàng khẽ gật đầu, thế nhưng người ta chỉ có thể mua trong nhu cầu của mình thôi chứ đâu có mua dư được. Khách hàng mua xong thì đi mất, Thu nhi lúc này mời chào nhiệt tình những người đi qua. Nhiều người yêu mến mà mua giúp, nhưng xem ra thời gian đã không còn đủ nữa. Chợ trời đến lúc tan, người ta rời chợ về nhà hết, chỉ còn lại cô bé 12 tuổi ngồi bên mẹt hàng của mình, em bắt đầu hoảng hốt. Thu nhi nhìn thấy hàng mới bán được một nửa, số còn lại phải làm thế nào đây? Không còn cách nào khác, em đành phải đội mớ hàng ế này về nhà. Buôn bán lúc đắt lúc ế là điều đương nhiên, thế nhưng em lại không hiểu điều đó. Thu nhi biết hôm nay vì mình ngủ quên mà để tồn dư nhiều thế này khiến em đau khổ không biết phải nói với mẹ làm sao. Bước chân trên đường về nhà không chỉ nặng bởi em mang theo hàng chưa bán hết, mà còn nặng trĩu trong lòng một câu trả lời với mẹ của em. Bước về đến nhà đã thấy mẹ em đứng đợi, em lấp ló đứng ngoài khiến mẹ em phải gọi vọng ra.
– ” con vào đây ngay, đứng đó làm gì? Biết mấy giờ rồi không hả?”
Thu nhi thấy khuôn mặt của mẹ không mấy vui vẻ thì run rẩy, em ôm đồ rón rén bước vào trong nhà. Mẹ em vừa nhìn thấy đống hàng tồn thì tức giận, bà đặt đồ xuống đất mà mắng.
– ” con xin mẹ cho phép con buôn bán, mẹ đã đồng ý, vậy mà con buôn bán như vậy hả. Nói, sao lại tồn nhiều hàng thế này? Có phải con mãi chơi không?”
Thu nhi cảm thấy có lỗi, em hối hận vì đã ngủ quên, mặc dù đó chẳng phải lỗi lầm gì vì em bị mất ngủ. Em không thể giải thích như vậy được, nên em rón rén nói.
– ” con xin lỗi mẹ, là con đã ngủ quên”
Lời nói lí nhí đầy lo sợ của em, Thu nhi giật mình khi vừa dứt lời đã nghe mẹ quát lên giận dữ.
– ” trời ơi là trời, mẹ nghe hàng xóm nói con ngủ gục ngoài chợ mà mẹ không tin, hóa ra là thật hả trời. Nói đi, cha mẹ có bắt con thức khuya làm việc đến độ mất ngủ hay không mà con phải ra ngoài chợ ngủ hả”
Thu nhi cúi mặt xuống đất im lặng. Cha mẹ không hề bắt em thức khuya làm đêm mà do em tự nguyện trong bí mật, và em không muốn cho cha mẹ biết. Bây giờ đối diện với cơn giận của mẹ, em thật sự không biết phải nói gì. Cha lúc này trong nhà bước ra, nhìn thấy mấy con cá không bán được và đã chết thì nhăn nhó, ông khẽ nói với vợ mình.
– ” giờ có trách cũng chẳng được gì. Bà mang mấy con cá chết còn tươi ra sau nấu món gì đi, kẻo để lâu thì ươn mất “
Người vợ nghe vậy thì hừ một tiếng, liền xách cá ra sau làm. Những con cá này lẽ ra là bán lấy tiền về, thế mà giờ đây đành phải xử lý nên mất đi một phần vốn. Người cha nhìn con gái của mình với vẻ mặt không hài lòng chút nào, ông nhíu mày hỏi.
– ” con gái, nếu con thật sự không muốn làm việc này nữa thì cứ nói một tiếng, cha mẹ sẽ không bắt ép con nữa. Con ra giữa chợ ngồi ngủ như vậy thì hàng xóm láng giềng sẽ nghĩ gì về nhà ta, họ sẽ nói cha mẹ tệ bạc bắt ép con lao động quá sức, tạo ra tiếng xấu cho chúng ta. Con làm như vậy thật sự quá đáng “
Thu nhi giật mình, thì ra cha mẹ nghĩ em giả vờ để trốn việc, em giật mình xua tay.
– ” không có, con không có ý đó. Xin cha mẹ tiếp tục cho con đi chợ, con sẽ không ngủ gục nữa đâu, con hứa mà “
Trần Viện nhìn con gái mình với đôi mắt không hài lòng, ông nhíu mày nói.
– ” thôi được, nếu con còn tái phạm một lần nữa thì chúng ta sẽ phạt nặng con, biết chưa?”
Lời nói này chính là một lời tha thứ, Thu nhi vui mừng cúi đầu.
– ” vâng, cảm ơn cha. Con gái sẽ không tái phạm thêm một lần nào nữa, xin cha yên tâm “
Trần Viện thở dài, phẩy tay hừ một tiếng mà nói.
– ” thôi được rồi, đi rửa mặt rồi vào ăn cơm đi “
Nói xong liền bước vào trong. Thu nhi đứng đó khẽ lấy tay áo lau mồ hôi sợ hãi, em thực sự đã rất sợ bởi đây là lần đầu tiên em bị mắng nặng lời như thế. Đôi chân còn đang run rẩy mà bước đi vào nhà, cảm giác như vừa bước qua một kiếp nạn vậy.
Bữa cơm hôm nay có cá to hơn và ngon hơn, nhưng không phải để ăn mừng sự kiện gì, mà chỉ đơn giản là cá bị ế. Củ quả hôm nay không bán hết thì mai có thể tiếp tục bán, chứ những sản phẩm chỉ dùng trong ngày thì không thể giữ lâu rồi. Cá to ngon nhưng sao cảm giác đắng họng, chỉ có đứa trẻ Trần Đú Cần là sung sướng vì lâu lâu mới được ăn cá ngon như vậy, bất chợt nó lại thèm thịt gà.