Chương 141 - Lén Lút
Khi màn đêm buông xuống, không gian lắng đọng trong màn sương đêm giữa vùng đồng quê hẻo lánh. Người người chìm vào giấc ngủ say, thấp thoáng ngoài đường có tiếng người gõ mõ nửa đêm còn bước đi trong cơn mê ngủ . Gia đình thợ may đã ngon giấc, có một đứa trẻ nhẹ nhàng thức dậy và nhè nhẹ đi như một tên ăn trộm giữa đêm khuya. Thu nhi không ngủ, em đợi mọi người yên giấc thì mới bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình. Thu nhi rón rén mở cửa phòng may và bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa rồi cũng nhẹ nhàng thắp ngọn đèn dầu ở trong phòng may của cha. Ngọn đèn dầu cháy sáng nhưng không dám sáng to, bởi em sợ sẽ làm người khác chú ý. Thu nhi lúc này ngồi vào bàn may và bắt đầu hồi tưởng lại . Em nhớ lại từng công đoạn may của cha mình hồi sáng, nhớ từng chi tiết rồi bắt đầu may thử. Nhẹ nhàng luồn chỉ vào kim, Thu nhi chọn một miếng vải rồi thử may một lá cờ đầu tiên. Vạn sự khởi đầu nan, lá cờ đầu tiên trông thật xấu xí, thế nhưng em không hề nản chí. Thu nhi bắt đầu gở từng đường chỉ ra và bắt đầu may lại, xấu chỗ nào sửa chữa chỗ nấy, có gắng sao cho đường may giống cha của mình. Với tình yêu thương của mình, em cứ thế may rồi lại gỡ không biết bao nhiêu lần. Giọt mồ hôi của bé gái 12 tuổi âm thầm rơi trong đêm khuya thanh vắng, rồi đến lúc lá cờ đầu tiên trông tạm được hình thành. Thu nhi vui mừng lắm, em tỉ mỉ so sánh lá cờ em vừa may với lá cờ cha em may có khác nhau nhiều lắm không. Trời sinh em thông minh sáng dạ, lại thêm cái năng khiếu may vá có lẽ là thứ mà em đã có nên dù lá cờ đầu tiên ấy không đẹp như của cha thì vẫn có thể tạm chấp nhận được. Thu nhi cẩn thận lấy lá cờ của mình để ẩn vào giữa xấp cờ mà cha đã may, để cho ông có thể sơ ý mà không nhận ra. Thu nhi nhận ra lúc này không còn nhiều thời gian nữa, trời sắp sáng và cha mẹ em sắp thức dậy, thế nhưng em vẫn muốn may một chút nữa. Thu nhi bắt đầu tiến hành may vải lén lút , khoảng chục sản phẩm thì ngừng tay. Em lẳng lặng tắt đèn và trở ra, lên giường ngủ như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Sáng sớm thức dậy, Thu nhi lại cùng mẹ ra đồng mua hàng hóa và tiếp tục ra chợ ngồi bán thay cho mẹ. Với độ dễ thương trời sinh của mình, em vẫn bán chạy như hôm qua đã từng. Thế nhưng tâm trí em lúc này lại mơ hồ nghĩ đến chuyện khác, rằng những sản phẩm em may lén tối qua có bị phát hiện hay không. Thu nhi biết rằng cha có thói quen đếm số lượng mình đã làm vào mỗi buổi sáng sớm, như vậy có thể biết hôm qua mình đã làm được bao nhiêu sản phẩm, và lúc đếm ấy ông có nhận ra những lá cờ con gái mình may trong số những lá cờ kia?
Nắng lên đỉnh đầu, Thu nhi bán hết hàng và em đang lững thững đi về nhà với tâm trạng khá hồi hộp. Vừa bước về nhà đã thấy mẹ đứng ngóng với nụ cười trên môi.
– ” con gái đã trở về rồi à? Hôm nay buôn bán tốt không con?”
Thu nhi nhìn thấy nụ cười của mẹ thì cảm nhận mọi chuyện vẫn ổn, em nở nụ cười hạnh phúc.
– ” hôm nay cũng tốt lắm mẹ ạ, con bán hết hàng rồi”
Nói xong thì đặt đồ nghề xuống, và đương nhiên lấy túi tiền ra đưa cho mẹ, với đôi mắt long lanh hồn nhiên mà nói.
– ” đây, mẹ xem, tiền bán hàng tất cả trong đây”
Người mẹ sung sướng cầm túi tiền nặng trĩu những xu và hào, xem chừng con gái rất có duyên buôn bán khiến gia đình được nhờ không ít. Trần Đú Cần đứng bên cạnh lại bĩu môi không vui, nó nhìn vào mẹt và giỏ thì biết rằng hôm nay lại không có quà bánh gì, trong lòng rất thất vọng. Người mẹ lúc này mỉm cười rạng rỡ nói.
– ” chắc con cũng mệt rồi, vào nhà rửa mặt rồi ăn cơm thôi “
Nói xong đoạn dắt nhau vào trong cả. Gia đình dọn cơm ra, lúc này Trần Viện trong phòng may bước ra ngồi vào mâm cơm, cả nhà ăn cơm vui vẻ. Thu nhi để ý phản ứng của cha mình, không biết ông ấy có nhận ra chuyện khác lạ gì không? Trần Viện lúc ăn cơm thì cao hứng cười vui nói.
– ” bà nó ạ, hôm qua tự nhiên tôi khỏe mạnh hơn bình thường, may được nhiều cờ hơn mọi ngày đấy “
Lời nói cùng với ánh mắt vui tươi, Thu nhi nhận ra hành động của em đã trót lọt, cha em đã không nhận ra. Người mẹ lúc này nghe vậy thì vui mừng mà hỏi.
– ” thật chứ? Ông thật sự đã làm được nhiều hơn bình thường à? Vậy là tay nghề đã thăng tiến một bậc rồi”
Vui vẻ và hạnh phúc là không khí chủ đạo trong cuộc trò chuyện này, Trần Viện vui vẻ gật đầu.
– ” đúng vậy, tuy không nhiều lắm nhưng rõ ràng là nhiều hơn bình thường. Bà nhìn tôi đi, tôi vẫn còn phong độ lắm”
Nói xong hai vợ chồng tủm tỉm cười hạnh phúc. Thu nhi nhìn thấy cha mẹ mình vui như vậy thì em rất mãn nguyện, không ngờ lại đem đến nhiều nụ cười đến vậy. Em thầm nghĩ trong lòng rằng hôm qua phải dành phần lớn thời gian tập may nên sản phẩm ít, tối nay em may nhiều hơn thì cha mẹ sẽ còn vui thế nào nữa. Nghĩ như vậy, trong tâm hồn em rạng rỡ một màu yêu thương, tình yêu của gia đình hạnh phúc.
Màn đêm buông xuống, khi mọi người đã yên giấc thì Thu nhi lại bắt đầu công việc của mình. Em lại lẻn vào phòng may và bắt đầu công việc của mình. Thu nhi nhớ lại niềm vui của cha mẹ lúc ban ngày khiến cho em phấn khích lắm. Nhìn đống vải trước mặt, em nở một nụ cười tươi tắn. ” Nào, bắt đầu thôi” . Thu nhi cầm vải và kim chỉ lên may, bây giờ em không tập may nữa mà may luôn sản phẩm. Vẫn những đường kim một cách cẩn thận và tỉ mỉ, em quyết tâm phải may đẹp hơn hôm qua. Trong màn đêm yên tĩnh, khi mọi người say giấc ngủ, có một bé gái âm thầm làm việc với mong muốn được nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của mẹ của cha, đó là tất cả đối với em. Khi trời sắp sáng, em đã may được số lượng nhiều hơn hôm qua rất nhiều. Thu nhi lại bỏ sản phẩm của mình vào giữa xấp sản phẩm của cha, sau đó lại rón rén trở về giường ngủ mà không ai biết. Đôi mắt em khẽ nhắm lại, khi nghĩ về niềm vui của cha em vô thức với nụ cười hạnh phúc nở trên môi.
Buổi sáng Thu nhi lại ra chợ buôn bán, và trở về khi đã bán hết hàng. Mẹ em vẫn chào đón em với nụ cười trên môi, và em vẫn đưa cho mẹ túi tiền nặng sau một ngày buôn bán thành công. Trong bữa cơm, em lại chú ý thái độ của cha với tâm thái mong chờ. Cha em hôm nay nở một nụ cười rạng rỡ mà nói.
– ” hôm nay tôi may được nhiều hơn cả hôm qua bà nó ạ, cả tôi cũng không ngờ mình lại có thể làm được nhiều như vậy, thật sự rất bất ngờ”
Một nụ cười rạng rỡ mà đã rất lâu rồi Thu nhi không thấy cha mình cười như vậy. Người mẹ nghe xong thì tròn mắt ngạc nhiên với nụ cười tươi mà thốt lên.
– ” thật chứ? Ông không nói đùa với tôi phải không?”
Làm được nhiều hơn thì thu nhập sau này cũng sẽ hơn, đó chính là tương lai sáng hơn. Trần Viện mỉm cười tự hào nói.
– ” tôi hoàn toàn nói thật, không có chút giả dối nào. Tôi lừa bà để làm gì chứ, ha ha ha… ” Hai vợ chồng cười vui vẻ hạnh phúc. Thu nhi thấy vậy thì trong lòng cũng sung sướng vô cùng, cảm giác thật sự mãn nguyện với những gì mình làm, chỉ là có chút rắc rối. Trần Viện lúc này nhìn con gái mình mà nhíu mày hỏi.
– ” Thu nhi, con làm sao vậy? Cha thấy con hôm nay đờ đẫn thế nào ấy? Có chuyện gì đã xảy ra với con sao?”
Thu nhi giật mình, lúc này chợt nhận ra một điều rắc rối, đó là em bị mất ngủ. Đã hai ngày trôi qua em chỉ ngủ một canh giờ một ngày, việc mất ngủ đã làm em đờ đẫn đi. Thu nhi sợ bị phát hiện liền cố tỏ vẻ tỉnh táo mà lắc đầu cười toe toét.
– ” không có gì, con đâu có chuyện gì đâu. Con bình thường mà cha “
Hai vợ chồng nhìn đứa con gái cười toe toét vậy thì thở dài, tự nhủ chắc là mình nhìn nhầm mà thôi, không có gì kỳ lạ cả. Thu nhi muốn che giấu thì cũng ra vẻ tỉnh táo ăn cơm để che giấu đi cơn thèm ngủ của mình, và em đã thành công hôm nay.
Màn đêm lại buông xuống, và khi mọi người say giấc nồng thì bé gái 12 tuổi lại thức dậy và bắt đầu công việc tự nguyện của mình. Đêm nay Thu nhi không còn sự háo hức hưng phấn như hôm qua nữa, thay vào đó là một cơn buồn ngủ đờ đẫn khó tả. Thu nhi thật sự rất muốn ngủ tiếp, chỉ là lòng hiếu thảo của em lớn hơn cơn buồn ngủ ấy. Thu nhi lại lặng lẽ lén lút bước vào phòng may, cầm cây kim sợi chỉ lên mà vào việc. Sau hai ngày thì tay nghề của em đã khá hơn rất nhiều, em làm cũng nhanh hơn mà không cần phải quá tỉ mỉ nữa. Trong thâm tâm em tự nhủ hãy cố gắng bởi chỉ còn vài ngày nữa thôi là tới hạn nộp cho đền thờ Thạch Thần. Cố gắng lên, để cho cha em đỡ phần nào vất vả, để kịp tiến độ mà vượt qua kiếp nạn khó khăn này. Trong tâm trí đứa trẻ non nớt này thì gia đình đang gặp một kiếp nạn lớn lắm, em đâu hiểu rằng chuyện này cũng không phải là kiếp nạn khổ gì. Có trễ hẹn một chút cũng chẳng sao, có thiếu sót một chút thì đền thờ cũng chẳng tàn nhẫn xuống tay với cha mẹ em đâu, nhưng em không nghĩ được như thế. Thu nhi sợ, rất sợ rằng không kịp hẹn thì quản đền sẽ báo quan bắt giam cha mẹ em, điều mà thực tế sẽ không xảy ra. Vì nỗi sợ ấy mà em vượt qua cơn buồn ngủ để vào tiếp tục công việc dang dỡ của mình. Những lá cờ tiếp tục được em may, nhanh hơn và nhiều hơn để có thể kịp tiến độ, bởi thời gian không còn nhiều nữa rồi.