Chương 140 - Kế Hoạch Bí Mật
Ở cái làng Thạch Thần bé nhỏ này thì ai cũng biết ai là ai cả, không có mấy tên lừa gạt xa lạ vào kiếm ăn, thế nên Thu nhi buôn bán không sợ bị lừa gạt . Bé gái nhỏ nhắn đáng yêu thu hút sự chú ý của dân làng, người ta xì xầm bàn tán.
– ” nhìn kìa, đó không phải là tiểu cô nương nhà họ Trần thợ may đó sao? Hôm nay đi chợ bán đồ thay mẹ à, thật là dễ thương quá đi”
– ” nghe nói đứa em trai ăn trộm tiền trong đền thờ Thạch Thần, nên bây giờ gia đình đang phải khắc phục hậu quả. Cha phải may vải cho đền trừ nợ, gánh nặng miếng cơm manh áo đè lên vai người mẹ ốm đau. Xem ra đứa bé này đang san sẻ gánh nặng với mẹ đây mà “
– ” phải đó, vậy thì chúng ta mỗi người giúp một tay mua ủng hộ một chút gì đó để gia đình tiểu cô nương vượt qua giai đoạn khó khăn này, mọi người xem có phải không?”
Mọi người gật đầu cho là phải, một người bước lại chỗ Thu nhi mà mỉm cười ngọt ngào.
– ” ai da, tiểu muội hôm nay ngồi bán một mình thay mẹ à? Muội bán những gì nào?”
Thu nhi nhìn thấy có khách thì vui mừng lắm, đôi bàn tay bé nhỏ đặt vào sạp hàng mà nói.
– ” tỷ tỷ, mua giúp muội đi. Hôm nay có cá chuối, khoai lang, và cua đồng nữa. Đều rất tươi ngon “
Nói xong thì nhìn khách hàng với đôi mắt ngây thơ long lanh xinh đẹp ánh lên vẻ cầu xin. Người khách nhìn thấy không thể không thiện cảm mà gật đầu.
– ” được rồi, để ta xem nào. Bán cho ta…”
Người khách cúi xuống lựa chọn, cùng với những lời khen ngợi cô bé dễ thương ấy ,và tiếng xì xầm người này nói với người kia lan truyền đi xa. Mỗi người có việc đều ra mua giúp Thu nhi một chút gì đó, nhanh chóng gọn gàng .
Mặt trời lên đỉnh đầu, Thu nhi cũng đã bán hết hàng nên trong lòng vui sướng mà trở về nhà. Hình ảnh bé gái 12 tuổi nhỏ nhắn đầu đội mẹt tay ôm giỏ bước đi giữa làng quê thanh bình khiến người khác nhìn thấy mà yêu mến. Thu nhi trở về nhà, lúc này căn nhà vẫn yên tĩnh. Người mẹ ngồi trước cửa ngóng ra, thoáng thấy con gái trở về thì vui mừng ra đón. Lết bước chân khó nhọc, bà vui mừng bước ra với nụ cười rạng rỡ.
– ” con gái, con trở về rồi à? Buổi đầu buôn bán tốt không?”
Thu nhi nhìn mẹ mà nở nụ cười hạnh phúc, gật đầu một cái.
– ” bán tốt lắm, hết hàng rồi mẹ ạ. Hôm nay thật sự rất suôn sẻ”
Nói xong liền đặt đồ nghề xuống, đoạn lấy túi tiền ra đưa cho mẹ mà nói.
– ” đây, tất cả tiền bán được đều ở đây, xin mẹ kiểm tra”
Người mẹ nhìn thấy hàng hóa đã bán hết sạch, lại thấy con gái đưa túi tiền chợ cho mình mà xem chừng có vẻ nặng thì phấn khởi vô cùng . Cầm túi tiền vào tay, bà khẽ ôm con gái vào lòng mà hôn lên trán con gái với tình yêu thương.
– ” tốt quá, con gái của mẹ trưởng thành rồi”
Thu nhi vòng tay ôm lấy mẹ mà thủ thỉ.
– ” mẹ ơi, con có thể giúp đỡ được mẹ rồi, mẹ có vui không?”
Người mẹ siết chặt cái ôm, khẽ gật đầu hạnh phúc.
– ” vui chứ, mẹ vui lắm. Con ngoan của mẹ thật giỏi”
Hai mẹ con ôm nhau vui vẻ, trong lòng trào dâng niềm hạnh phúc lớn lao. Người cha lúc này nghe tiếng động thì cũng ngừng tay mà bước ta, nhìn thấy thành quả trước mặt mà trong lòng cũng rộn ràng phấn khởi. Ông mỉm cười mà nói.
– ” ôi con gái ngoan, con thật sự rất giỏi, cha tự hào về con “
Thu nhi ngước lên nhìn cha mà mũm mĩm, em thật sự hạnh phúc khi được cha mẹ khen ngợi, hạnh phúc vì mình đã làm được việc có ích cho gia đình để cha mẹ vui. Trong cái hạnh phúc gia đình ấy, lúc này Trần Đú Cần cũng đi chơi về, thấy cả nhà đầy đủ thì nói lớn.
– ” tỷ tỷ đi chợ về rồi à, có mua bánh cho đệ không?”
Thu nhi thoáng ngơ ngác. Phải rồi, mỗi lần đi chợ về mẫu thân đều mua bánh cho em trai. Thu nhi quên mất điều này, nhưng mà dù không quên thì em cũng đâu dám tự tiện dùng tiền của mẹ được chứ. Người cha lúc này nhìn con trai mà khẽ mắng.
– ” con đó, tội mình gây ra chưa phạt là may rồi, còn đòi quà bánh ư? Thôi, vào rửa mặt rồi ăn cơm “
Người mẹ lúc này cũng vui vẻ mà tiếp lời.
– ” được rồi, chúng ta vào trong nhà thôi.”
Tất cả kéo nhau vào nhà, Thu nhi lại đỡ mẹ đứng dậy bước vào trong, ai nấy cũng đều rất vui vẻ.
Bữa cơm dọn ra, với rau ngoài đồng và cá ngoài ruộng, cả nhà bốn người ăn cơm vui vẻ. Trần Viện cao hứng mà khen ngợi.
– ” con gái lớn rồi, biết làm ăn buôn bán rồi, chuẩn bị gả chồng được rồi, ha ha ha…”
Ông ta cười sung sướng, tiện tay gắp một miếng cá ngon nhất cho con trai. Người mẹ lúc này gật đầu nói.
– ” con gái đã biết buôn bán làm ăn thì sau này gả chồng cũng dễ dàng hơn, có thể thoải mái hơn trong việc xây dựng gia đình “
Nói xong thì cũng lựa một miếng ngon gắp cho con trai. Thu nhi nghe cha mẹ nói vậy thì khẽ lắc đầu.
– ” con không lấy chồng đâu, con sẽ ở nhà phụ giúp cha mẹ, chăm sóc cha mẹ lúc về già “
Thu nhi còn bé nhỏ nên có nhiều chuyện chưa hiểu. Phụ mẫu nghe con gái nói vậy thì đều bật cười.
– ” ha ha ha… làm gì có chuyện như vậy chứ? Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng. Con không thể ở nhà mãi được, phải có lúc xuất giá tòng phu thôi “
Thu nhi khẽ phụng phịu, em còn quá nhỏ để hiểu những chuyện như thừa kế gia sản. Thu nhi đơn giản chỉ nghĩ đến việc mình đi lấy chồng rồi thì ai sẽ chăm sóc cha mẹ đây? Tất nhiên không thể là đứa em trai lười nhác rồi.
” Khụ khụ khụ….” Đang lúc phụng phịu, lúc này Trần Viện bất ngờ ho một tràng dài khiến vợ con lo lắng, xem chừng mệt mỏi lắm. Người vợ khẽ xoa lưng chồng mà nói với khuôn mặt âu lo.
– ” ông sao thế, lại làm việc quá sức à? Cái gì cũng phải biết giữ sức khỏe chứ”
Trần Viện ho thêm cái nữa, gượng cười xua tay trấn an vợ.
– ” chỉ là có chút mệt mỏi, bà không phải lo lắng. Không sao đâu, tôi vẫn rất khỏe “
Nói xong lại ho khan một tiếng. Thu nhi nhìn cha mà trong lòng thương lắm, em biết cha làm việc từ sáng sớm cho đến tối khuya, không có thời gian nghỉ ngơi. Những ngày qua ông chỉ rời bàn may khi ăn cơm và đi ngủ, còn lại tất cả thời gian đều cặm cụi làm việc cho kịp tiến độ mà quản đền đưa ra, thế nhưng hình như vẫn không kịp. Thu nhi lúc này ngập ngừng nói.
– ” cha ơi, buổi tối con không làm gì, có thể để con giúp cha có được không?”
Trần Viện bất ngờ trước câu hỏi ấy, nhìn con gái mà mỉm cười lắc đầu.
– ” con ơi, may vá không phải buôn bán ngoài chợ đâu. May vá đòi hỏi phải có tay nghề, phải tập luyện qua một thời gian. Con bây giờ có muốn may cũng không làm được, cần phải có năng khiếu nữa. Con cứ nhìn mẹ con đi, dù có thử may vài đường nhưng đều xấu không chấp nhận nổi, chính là không có năng khiếu trong việc này “
Nói đến đây thì khẽ dựa lưng vào ghế, thoáng thở dài.
– ” con bây giờ giúp mẹ buôn bán là tốt lắm rồi, còn sức lực đâu để giúp cha nữa, vẫn là cần nghỉ ngơi. Mọi việc may vá là chuyện của thợ may, cha sẽ làm hết, con đừng suy nghĩ đến chuyện đó nữa “
Thu nhi lặng im không nói được lời nào, xem ra ý phụ thân đã quyết, khó có thể thuyết phục được. Trần Viện ăn xong thì đứng dậy đi vào phòng may tiếp tục công việc. Khi cánh cửa đóng lại, lâu lâu vẫn nghe thấy tiếng ho khan phát ra.
Bữa cơm đã xong, Thu nhi dọn dẹp rửa bát, trong lòng vẫn còn suy nghĩ. Em nhớ tiếng ho khan của cha, vẻ mệt mỏi phờ phạc trên mặt ông làm em đau nhói. Em muốn giúp cha, nhưng chắc chắn cha sẽ phản đối, trong đầu em thoáng một suy nghĩ ” nếu phụ thân không cho thì mình làm lén, có sao đâu” . Trong tâm trí của em đã hình thành một kế hoạch cho riêng mình, và em có thừa quyết tâm để làm chuyện đó.
Sau khi dọn dẹp chén bát xong, Thu nhi rót một chén nước đến trước phòng may của cha mà gõ cửa.
– ” cha ơi, con mang nước đến cho cha đây”
Trần Viện đang may vải bên trong, cũng không ngừng tay mà nói.
– ” vào đi con, của không khóa”
Thu nhi mở cửa bước vào, đặt chén nước bên cạnh mà khẽ nói.
– ” mời cha uống nước”
Trần Viện tiện tay với chén nước uống cạn rồi trả chén cho con. Thu nhi đón lấy chén, em bước ra đóng cửa lại, nhưng em không ra ngoài mà vẫn ở bên trong. Em lặng lẽ đứng bên cạnh quan sát từng đường may của cha, từng công đoạn cách thức cắt may đều được em quan sát tỉ mỉ. Tất cả công đoạn qua một lần, rồi lần nữa. Cứ thế các công đoạn được em ghi nhớ trong trí óc. Thu nhi cứ đứng đó, như sợ mình sẽ quên đi mà ở lại nhìn càng nhiều càng tốt. Cho đến lúc Trần Viện phát hiện con gái mình sau lưng, ông nhăn nhó hỏi.
– ” con gái, con vào đây từ lúc nào, sao không gõ cửa?”
Thu nhi trước câu hỏi của cha thì ngại ngùng ấp úng.
– ” con…con vào đưa nước cho cha, con có gõ cửa mà…”
Trần Viện khẽ nhíu mày.
– ” vậy là vào từ lúc đó đến giờ vẫn chưa ra? Con muốn xin cha điều gì sao?”
Trần Viện nghĩ đến việc con gái mình muốn xin cái gì đó mà không dám nói. Thu nhi tất nhiên có điều muốn xin, nhưng biết chắc ông sẽ không đồng ý, nên đành lắc đầu.
– ” không có, con không muốn xin gì cả. Con chỉ muốn xem cha làm việc thôi mà…”
Trần Viện bật cười, nhìn đứa con gái đáng yêu của mình mà không khỏi vui vẻ trong lòng, ông xua tay.
– ” được rồi, con ra ngoài đi, có gì đáng xem đâu? Bây giờ ra ngoài phụ giúp mẹ làm việc thì tốt hơn là ở đây, đi đi”
Thu nhi biết không thể ở lại, em khẽ cúi đầu rồi bước ra ngoài đóng cửa lại. Khi cánh cửa vừa đóng, Trần Viện khẽ mỉm cười lắc đầu. Đứa con gái ngoan này khiến ông ngạc nhiên nhiều quá. Một thoáng yên vui, ông lại tiếp tục công việc chồng chất của mình.