Chương 234 “Hôn ước?”
“Đại Càn Võ chủ, Bắc Vương hành động như thế chỉ chọc cho người ta oán hận thôi!”
“Binh lực đề cử chư quốc chúng ta hợp tác lại, chắc chắn tiêu diệt được hắn!”
Trong không gian im lặng, đột nhiên có một tiếng thét thất thanh từ trong đám người tu giả đại quốc đứng ở nơi xa vang lên.
Bắc Vương Đại Hạ đã tống tiền Đại Càn Võ chủ như thế rồi, làm sao hắn bỏ qua cho bọn chúng được?
Người nói kia do sợ Đại Càn Võ chủ đồng ý với thỏa thuận vô điều kiện nên mới vội vàng lên tiếng khơi dậy sự bức xúc của mọi người. Đám đông thường có hiệu ứng dây chuyền, ông ta muốn dùng cách này để thúc giục lòng người và dẫn toàn quân cùng tấn công.
“Xấu quá!”
Đôi mắt của Sở Ninh lóe lên tia lạnh lùng.
Người vừa nói bị kiểm soát, còn liên tục di chuyển về một hướng!
Vụt!
Cơ thể của Sở Ninh nhẹ nhàng bay lên như một tấm vải, đánh thẳng vào đám người đông như biển khiến cho bọn chúng sợ hãi vội vàng rút lui rối loạn như người ngã ngựa đổ.
“Á!”
Một lát sau, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Một nam tử mỏ chuột tai khỉ đã bị Sở Ninh xách ra, ném ngã nằm trên mặt đất.
“Đại Càn Vũ triều cần để lại Vân Thuyền”.
“Còn ngươi thì phải lấy Càn Khôn Giới đến đổi mạng”.
Sở Ninh liếc tu giả chư đại quốc, vung tay lên chém xuống, đó là kết quả của nam tử kia.
Im lặng!
Mọi thứ yên tĩnh như tờ!
Cường thế của Bắc Vương Đại Hạ đã đến mức cao nhất rồi.
Hắn dùng uy lực đã đánh gục sáu tên Thiên Tuyệt, cướp sạch những gì người đuổi đến đây có!
Bách Vạn Võ có tác dụng không?
Siêu Phàm mọc lên như rừng có tác dụng à?
Nhóm Động Hùng chủ tập hợp có lợi ích gì?
Nếu dùng đội hình của họ bao vây và tấn công, cùng lắm chỉ tiêu diệt được Bách Tuế quân của Bắc Vương thôi, chứ làm gì động vào Bắc Vương nổi!
Mà trước đó có rất nhiều Thiên Tuyệt đã đến chiến đấu, nhưng Bắc Vương vẫn một mình sàn bằng bọn chúng rồi!
Huống hồ gì…
Đại Càn Võ chủ vẫn im lặng không nói, dẫn đội quân của mình vội vàng nhảy xuống Vân thuyền.
Đại Càn Vũ triều đã chấp nhận thỏa hiệp rồi!
Mất đi Vân thuyền, họ còn có thể đúc lại.
Động với Siêu Phàm chết là hết, quốc sẽ rơi vào tình thế tận diệt không xa.
“Bắc Vương!”
“Ngươi không kiêng nể ai như thế, cũng chỉ ỷ vào bản thân có hôn ước với Vạn Pháp Hoàng triều thôi chứ gì?”
“Một nam nhi lại muốn dựa vào người khác ra oai, đúng khiến người ta khinh thường!”. Có người tức giận gầm anhej, ý định cho Sở Ninh lo lắng về việc bản thân bị ảnh hưởng một chút rồi tự kiềm chế.
“Hôn ước?”
Sở Ninh cười trừ.
“Vạn Hoàng lên tiếng qua Hư Giới, các ngươi thấy ta đáp lại chưa?”
“Đại Hạ CHưởng Siêu Phàm Vương Giả Bí của ta bị lộ, đứng trước mưa gió sắp đổ ập đến các ngươi thấy ta nhắc đến Vạn Hoàng bao giờ chưa?”
Sở Ninh siết đao chém xuống, mặt đất nứt ra một khe rãnh sâu mấy thước: “Hôn ước của ta với Vạn Pháp Hoàng Triều giống như khe rãnh này, kết thúc từ đây”.
“Ta chỉ yêu duy nhất một người, dù nàng không có thân phận tôn quý như Hoàng nữ, nhan sắc không xinh đẹp nhất thiên hạ. Ta vẫn sẽ ở bên nàng thưởng thức xuân hạ thu đông”.