Chương 59: Chúng tôi có hôn ước rồi
“Khương. Bảo. Ngọc. Chị làm xong bài tập toán chưa?”
Bảo Ngọc có chút sững người. Sao lại xưng em rồi. Bình thường vẫn cậu tớ đàng hoàng mà nay cậu ta lạu lấy tuổi ra đe dọa. Có chút gì đó chẳng lành. Khánh Linh cảm nhận đc bình dấm chua trước mặt hận không thể cười phá lên thành tiếng. Coi phải giữ hình tượng không thể cười phá lên được.
Còn Bảo Ngọc vẫn ngây thơ chả biết gì mà đáp lại tỉnh bơ:
“Bảo Ngọc hoa gặp hoa thẹn, mấy gặp mây nhường này nhờ sự trợ giúp của Dương công chúa đây đã hoàn thành bài tập về nhà rùi đó. Hai người thấy thế nào. Siêu đáng khen chứ.”
Ngôn Vinh nhìn cô không nói được gì tiếp liền chuyển chủ đề:
“Chị cần đi về phòng sau khi khám để uống thuốc. Về phòng thôi.”
Ngữ khí vẫn không có chút lặn xuống. Thấy thế Bảo Ngọc cũng biết không nên trọc giận người này, ngoan ngoãn mà đi về phòng.
Khánh Linh thấy vậy cũng định đi theo nhưng bị Ngôn Vinh ngăn lại:
“Uống thuốc song chị ấy cần nghỉ ngơi. Em cũng vậy đó, cần về phòng bệnh rồi. Nghe nói ngày mai em xuất viện rồi. Nên về phòng dưỡng bệnh đi.”
Khánh Linh nhìn cậu cười cợt đáp lại:
“Anh làm vậy là không công bằng đâu nha. Sao lại tách chúng tôi vậy chứ? Dù anh có làm vậy tôi cũng sẽ thường xuyên đến viện chới với Bảo Ngọc thôi. Cô ấy là của tôi.”
Ngôn Vinh cũng không nói gì nhiều thêm chỉ là ghé sát tai cô thì thầm một câu:
“Chúng tôi có hôn ước, chỉ cần đợi cô ấy đủ tuổi liền đính hôn. Em lấy gì mà so với chúng tôi?”
Khánh Linh nhìn cậu, ánh mắt thoáng lên sự bất ngờ nhưng đã lấy lại bình tĩnh nhanh chóng:
“Anh đừng nói dối. Nếu vậy cô ấy sẽ không tác hợp anh với tôi đâu.”
Ngôn Vinh biết cô gái này không dễ lừa, liền bồi thêm một câu:
“Chúng tôi đã gặp mặt hai bên gia đình rồi. Chỉ là cô ấy có ý định trọc tức tôi vì cho cô ấy quá nhiều bài tập thôi. Em cũng biết cô ấy trẻ con đến mức nào mà.”
Khánh Linh có chút lung lay nhưng vẫn cố chấp phủ nhận:
“Đừng lừa con nít nữa. Tôi không dễ bị lừa đâu. Anh để những lời đó lừa trẻ con đi.”
Ngôn Vinh cũng không rảnh đứng nói nhảm với cô buông một câu rồi nhún vai, quay người đi về phòng Bảo Ngọc:
“Tùy em suy nghĩ thôi. Tôi nghĩ em có đạo đức nên sẽ không chen vào tình cảm của chúng tôi đâu nhỉ.”
Khánh Linh không nói gì. Nhìn bóng lưng cậu khuất đi, gọi điện cho quản gia:
“Ông điều tra cho tôi mối quan hệ giữa Bảo Ngọc và Cố Ngôn Vinh càng nhanh càng tốt.”
Đầu dây bên kia cũng không nhanh không chậm đáp:
“Vâng tiểu thư.”
Phòng Bảo Ngọc
“Bảo Ngọc chị muốn tác hợp tôi với Dương Khánh Linh kia phải không?”
Ngôn Vinh vừa lấy thuốc cho cô vừa hỏi.
Bảo Ngọc đang ngồi ôm thỏ có chút giật mình mà trả lời:
“Không có, chỉ là muốn có thêm bạn thôi Bảo Ngọc không có tác hợp đâu.”
Cô đang dùng đôi mắt cún con để lấy lòng con người đang cố nén nỗi giận trước mặt.
Ngôn Vinh cũng không có ý đe dọa cô nhiều chỉ nhẹ giọng:
“Em có người mình thích rồi. Nếu chị còn gán ghép linh tinh chúng ta liền nghỉ chơi. Em sẽ không đến thăm chị nữa.”
Bảo Ngọc hiện tại mới nhận thấy sự quan trọng của vấn đề. Cô đi tới chỗ Ngôn Vinh nhẹ giọng ủy khuất:
“Xin… xin lỗi nhưng chị chỉ muốn có thêm bạn thôi. Khánh Linh cũng rất tốt mà, học giỏi, xinh xắn, đáng yêu. Bảo Ngọc không muốn nhường cho người khác nên mới tác hợp hai người đó. Bảo Ngọc sai rồi cho chị xin lỗi. Ngôn Vinh đừng giận nữa nhá. Bảo Ngọc không muốn nghỉ chơi với cả hai người đâu. Chị lâu lắm rồi mới có một người bạn. Đừng giận nữa được không.”
Nhìn cô như sắp khóc, Ngôn Vinh đưa thuốc tới trước mặt cô:
“Uống đi, uống rồi em sẽ hết giận. Em có người trong lòng rồi. Chị không cần gán ghép gì cả cô ấy là tất cả với em rồi.”
Bảo Ngọc nghe đến đây tự dưng thấy tim mình nhói lên một chút nhưng cô không biết đây là gì, chỉ ngoan ngoãn gật đầu nhận lấy thuốc uống hết trong một hơi.
Thuốc cũng có một phần thuốc ngủ. Cô uống xong liền chợp mắt.
Ngôn Vinh không rời đi, ngồi bên cạnh cô thì thầm:
“Ngốc quá. Xém chút thì bị câu đi mất. Mối đe dọa kia cũng tạm hoãn được một chút nhưng mà ngốc như này phải nhanh chóng xác định mối quan hệ thôi. Mèo ngốc này rất dễ bị bắt mất.”
Cậu vuốt nhẹ gò má mềm mại kia. Người này phải là của cậu.
Ngôn Vinh vừa suy tính nhiều thứ trong đầu vừa làm vài tập về nhà.