Chương 57: Đút xương vào đây
“Cậu đừng gọi như thế, gọi mình Khánh Linh được rồi. Cậu còn gọi như vậy, mình liền dỗi đó.”
Bảo Ngọc thấy cô nói như vậy, có vẻ là sẽ dội thật liền buông tay đang kéo áo Ngôn Vinh ra, chạy qua ôm lấy Khánh Linh vừa dỗ dành vừa trêu trọc:
“Được rồi công chúa, mình sẽ không gọi cậu là công chúa theo lời công chúa bảo nhé hehe.”
Kháng Linh vừa xấu hổ vừa bất lực nhìn Bảo Ngọc.
Ngôn Vinh không hiểu sự tình, đưa tay ra chào hỏi:
“Anh là Ngôn Vinh, rất vui được gặp. Xin hỏi em biết anh sao?”
Khánh Linh nhìn Ngôn Vinh, cười tươi đưa tay ra bắt lấy tay cậu đáp lại:
“Vâng. Chào anh, em là Dương Khánh Linh, học muội của anh ạ. Em là thành viên mới của đội tuyển toán học trẻ của trường ạ. Em nghe các anh chị khóa trên kể về anh rất nhiều ạ. Hôm nay mới có dịp làm quen a.”
Ngôn Vinh cũng không có ấn tượng gì lắm với cô gái này, chỉ nhẹ nhàng buồn tay, kéo Bảo Ngọc tới giường kê bàn ăn đặt đùi gà xuống.
Bảo Ngọc nhìn Khánh Linh đang ngại ngùng phía xa xa nhìn về phía này mà vẫy tay:
“Linh Linh lại đây đi. Đùi gà trường cậu ngon lắm đó. Lại đây chúng ta cùng ăn. Ngôn Vinh thì kệ cậu ta.”
Khánh Linh nhìn Ngôn Vinh, cậu không có biểu tình gì với cô, thấy bầu không khí có chút xa cách.
Cô cũng hiểu mà, đột nhiên gặp người lạ ai cũng sẽ vậy. Bây giờ lạ, sau này có thể quen mà.
Khánh Linh không nghĩ ngợi nhiều, liền chạy tới bên Bảo Ngọc, nhận lấy đùi gà từ tay cô.
“Nè ăn đi ngon lắm đó.”
Ngôn Vinh cũng không biểu tình gì, lấy cái đùi gà còn lại đưa cho Bảo Ngọc. Không quên giải thích:
“Vì là không biết có người khác nữa nên anh không kịp chuẩn bị nhiều hai người ăn tạm nhé.”
Khánh Linh nhìn cậu, khẽ gất đầu rồi đeo bao tay xé đùi gà ra thàng nhiều mảnh nhỏ, ăn từng chút một.
Bảo Ngọc thì không như vậy. Mấy cái gì gọi lạ từ tốn đối với cô đều bỏ đi. Kể cả Ngôn Vinh cũng không để ý, đưa miếng đùi gà lên gậm ngon lành.
Đang mải ăn, một ý tưởng lóe lên trong đầu Bảo Ngọc.
Bảo Ngọc nhìn Khánh Linh, Khánh Linh cũn nhìn lại cô nhưng không hiểu cô nói gì.
Cuối cùng Bảo Ngọc phải dùng hết sức bình sinh miêu tả bằng ngôn ngữ cơ thể cho Kháng Linh hiểu.
Đại ý là:’ Cậu xé đùi gà nhét vô miệng cậu ta đi.”
Khánh Linh có chút bất ngờ rồi ngại ngùng lắc đầu nguẩy nguậy.
Bảo Ngọc cũng hết nói nổi, cố ra sức cổ vũ bằng ngôn ngữ hình thể.
Khánh Linh bị sự thúc dục của cô mà lúng túng làm theo.
“Anh Cố anh ăn phần của em đi ạ. Tại em đến mà anh không ăn được.”
Vừa nói cô vừa đưa miếng đùi gà vừa xé ra đến trước mặt Ngôn Vinh. Ngôn Vinh không nhận, chỉ cười cười, tay túm lấy cánh tay của Bảo Ngọc đang vừa ăn vừa hóng chuyện vui, nhanh chóng cắn một miếng nhỏ đùi gà của Bảo Ngọc rồi đáp:
“Không có gì đâu. Anh ăn của Bảo Ngọc cũng được. Cậu ấy không được ăn nhiều đồ dầu mỡ.”
Bảo Ngọc lúc này chết đứng người, cô lườm Ngôn Vinh một cái, giận dữ mà quát lên:
“Cậu muốn ăn đi mà ăn cái của Linh Linh ấy. Các cậu lúc nào chả được ăn. Cậu hèn hạ thế. Đồ của người bệnh cả tuần mới được ăn một lần mà cậu ăn thế được à. Đại ca đây sẽ không tha cho cậu. Linh Linh, mình giữ cậu ta được rồi. Cậu lấy cục xương gà của cậu nhét vào miệng cậu ta cho tớ. Mau.”
Bảo Ngọc từ bao giờ đã đặt chiếc đùi gà đang ăn dở một nửa xuống, đứng dậy, bóp má Ngôn Vinh, bắt miệng cậu mở ra để nhét xương gà.
Linh Ling thấy vậy cũng làm theo nhưng thay vì nhét xương, cô nhét miếng gà của mình vào miệng Ngôn Vinh.
Bảo Ngọc thấy có gì không đúng, liền bỏ tay đang bóp miệng Ngôn Vinh ra:
“Linh Linh à Linh Linh, cậu không được vì trai đẹp mà bán đứng bạn bè. Dù có là tên này đi chăng nữa. Mình kêu cậy nhét xương gà mà chứ có phải thịt gà đâu. Phí của trời quá.”
Ngôn Vinh lúc này rộ lên cười:
“Dương học muội, em làm rất tốt đấy.”
Bảo Ngọc và Linh Linh rộ lên cười. Bọn họ hoàn thành được nhiệm vụ rồi.