Chương 54: Từ lần tỏ tình đã đáng chết rồi
“Bạn là Bảo Ngọc đúng không?”
Một cô gái nhỏ nhắn bước từ cửa vào. Mái tóc dài ngang lưng, trên đầu kẹp một chiếc cặp hoa. Trên người là một bộ đồ bệnh nhân nhưng không thể nào che dấu đi sắc đẹp này.
Bảo Ngọc đang làm bài tập đột nhiên có người bước vào có chút giật mình. Cô vô thức đáp lại:
“Đúng, mình là Bảo Ngọc mình giúp gì được cho cậu?”
Cô gái nhỏ dịu dàng tiến lại gần, ngồi xuống giường bệnh tự giới thiệu:
“Xin lỗi vì sự gặp mặt đường đột này nhé. Mình là Dương Khánh Linh, năm nay mình lớp 10. Là học muội của anh Cố. Mình thấy cậu rất thân thiết với anh ấy… mình… mình có thể nhờ cậu chút chuyện được không?”
Vừa nói cô gái nhỏ vừa e thẹn, mặt có chút đỏ lên.
Bảo Ngọc thấy cái bầu cảm súc này hình như cũng hiểu ra, tỏ chút ý trêu trọc:
“Ra là thế. Tiểu mĩ nhân muốn cưa đổ người đẹp hả?”
Vừa nghe thấy câu đó Khánh Linh đã đỏ mặt tía tai mà mím chặt môi lại. Đôi môi nhỏ bị mím đến trắng hồng. Bảo Ngọc nhìn thấy vậy cũng phì cười mà đáp:
“Vậy cậu cũng nhanh chóng gọi mình một tiếng tẩu tử. Đại ca đây sẽ tác hợp cậu với đàn em của mình ngay. Yên tâm đi. Ngày mai qua chỗ phòng mình chơi nhá. Tiện thể khẳng định mối quan hệ gần nhau hơn hhh.”
Phương Linh nghe thấy vậy, trên miệng không khỏi treu nụ cười vui vẻ:
“Được, cảm ơn cậu trước nhé. Mà cậu đang làm toán hả? Có lẽ mình sẽ giúp được cậu.”
Bảo Ngọc nghe thấy vậy mắt cũng sáng lên:
“Đúng rồi đó, cái tên Ngôn Vinh chết tiệt kia không dậy mình nữa rồi mình không làm được. Có cậu ở đây rồi thfi cậu ta ra chuồng gà. Nhanh nào nhanh nào. Ngày mai khi cậu ta đến mình sẽ ném thẳng đống bài tập được giải rồi này vào mặt cậu ta.”
Phương Linh nghe vậy không khỏi phì cười. Hai thiếu nữ ngây thơ cứ thế mà thân dần với nhau hơn.
– —
Ở biệt thự của Thành Hạo, một diễn biến khác sau khi họ đi chơi
“Tần Thế An, anh thu liễm lại cái liêm sỉ của anh vào đi. Tay anh với cũng quá xa rồi đó.”
Tần Thế An nhìn con mèo nhỏ đang xù lông trước mặt chỉ cười trừ:
“Trình Côn a Trình Côn, cậu cũng có ngày rơi vào tay tôi.”
Trình Côn một bên thở dốc, một tay đau nhức. Còn đối lập với sự thống khỏ kia Thế An lại một mực khoái trí mà vui vẻ ra lệnh:
“Cậu làm nhanh lên a, không nhanh có người vào đây liền không hay đâu.”
Trình Côn nhìn người đàn ông đang nói kia mà chỉ muốn đấp cho một phát.
“Anh bị điên à Tần Thế An, tôi thề sẽ giết chết anh.”
Nghe theo sự trừng phạt của Tần Thế An, Trình Côn thống khổ hết sức, cả người đau nhức. Phẫn uất mà hét lên:
“Anh bị điên mà thời gian hiện tại còn đi tỉ võ. Tôi biết anh là nhất rồi… hộc… tôi mệt rồi… không chơi được với anh nữa.”
Trình Côn mệt lả người muốn xuống liền bị một bàn tay ôm eo kéo lại vào sàn đấu:
“Trình học đệ đi đâu vậy. Nghe nói thời đại học cậu muốn đấm vào mồm tôi mà giờ tôi cho cơ hội lại không làm được à?”
Trình Côn nghe vậy không khỏi tức điên người. Một trợ lý nhỏ học chút võ đối phó được nhiều người nhưng với kẻ sát thủ máu lạnh như hắn hỏi cậu đấm kiểu gì. Nếu đấm được không biết con người này đã chét từ bao giờ rồi.
Khéo hắn đã chết từ cái lần hắn công khai tỏ tình cậu trước toàn trường rồi. Điên thật chứ. Nếu có thể cậu muốn băm cậu ta ra làm chăm mảnh. Nhìn cái dáng người mảnh khảnh thì có mảnh đấy mà nắm đấm của cậu ta cũng đủ khiến cậu rơi mất mấy cái răng mà lần nào cũng muốn cậu đấu võ là sao chứ? Hắn bị điên à.