Chương 10: Dục cưới
“Quán bar Ngưu Lang. Cho người đến đón chúng tôi.”
Cô gái nhỏ đến giờ vẫn chưa định thần lại được. Khi hai mắt chạm nhau hồi hộp đến nghẹn thở.
Thành Hạo nhìn cô vẻ mặt hiện ý cười mà nói:
” Vẫn còn ngẩn ngơ ở đó? Vẫn lưu luyến hôm qua sao? Quần áo để sẵn ở trong đó rồi. Vào tắm.”
Viên Viên mặt đỏ, ngượng ngùng đi vào phía nhà tắm. Chân nhỏ run run vì dư âm của tôi qua, bước từng bước nhỏ.
Thành Hạo nhìn cô, không thể kiềm lại mà cười mỉm.
” Anh… anh làm gì vậy? Thả… Thả tôi xuống… này..”
Thành Hạo nhanh nhẹn nhấc bổng cô lên hướng nhà tắm mà tiến tới.
” Em như vậy, đến được nhà tắm cũng khó. Tôi giúp em một tay. Đừng nháo.”
Có thể bớt trêu ghẹo được không? Mặt đã đẹp đến như vậy, cười lên cũng đẹp như vậy, phạm luật thật sự phạm luật mà.
” Tôi… tôi tự… tự đi được.”
Chẳng mấy chốc Thành Hạo đã bế cô đến trước cửa nhà tắm. Nhẹ nhàng đặt cô xuống rồi vừa cười cợt vừa nói:
” Ông nội muốn gặp em ăn cơm. Nếu để em tự đi đến chẳng phải để ông đợi thêm sao? Nhanh chút. Nếu không được để tôi tắm giúp em.”
Viên Viên lúc này mặt càng đỏ, càng ngượng ngùng hơn:
” Anh đi ra ngoài đi. Tôi… tôi tự làm được.”
Viên Viên cố hết sức đẩy Thành Hạo ra ngoài rồi đóng cửa cái *Rầm*
Phía bên ngoài, Thành Hạo lưu luyến sờ tay về phía cửa nhà tắm:’ Tìm được rồi. Lần này em chạy không thoát được đâu.’
* Trong phòng tắm
Viên Viên ngồi sụp xuống, lúc này vẫn chưa hoàn toàn định thần lại được. Cái người năm đó và Thành Hạo là một người? Nó cũng quá là vô lý rồi. Năm ấy mình… đã đến quán bar uống rượu vì thấy tình. Qua mấy năm nay, mình đã sắp quên hết đi rồi, tại sao anh ta lại xuất hiện đúng lúc này chứ?
Mình chẳng biết phải đối mặt với anh ta kiểu gì. Lỗi cũng không phải hoàn toàn là anh ta. Mình lúc đó là dại dột uống say rồi đi tới phòng người ta quậy.
*Cốc* Cốc *Cốc
” Viên Viên, xong chưa? Ông nội vừa gọi kêu chúng ta qua bên đấy sớm chút.”
Viên Viên giật mình, chợt định thần lại mà tiếp tục việc tắm rửa.
Trong khi tắm, rất nhiều những kí ức kia ùa về và cô cũng suy nghĩ ra được nhiều điều.
*15 phút trước
* Reng* Reng * Reng
“Cậu chủ, Lão thái thái gọi cậu về dùng bữa. Cũng lâu rồi chưa về nhà chính, Lão phu nhân có chút nhớ cậu. Kêu tôi gọi điện gọi cậu về.”
Thành Hạo mặt không biến sắc mà đáp lại:
” Chuẩn bị đến nơi. Hỏi ông nội, cháu dâu ông chuẩn bị về rồi. Không cần tìm thêm cháu dâu nữa.”
*Tút*Tút
Vừa dứt câu, cậu cũng đã ngắt máy. Giục cưới? Bao nhiêu người lăm le vị trí Thiếu Phu nhân Triệu gia. Họ không vì tiền thì cũng vì lợi ích, chức quyền. Lũ người đáng ghê tởm. Đồng ý bán con gái mình để trèo cao.
” Viên Viên, xong chưa? Ông nội vừa gọi kêu chúng ta qua bên đấy sớm chút.”
Viên Viên mặc trên người bộ trang phục sườn xám truyền thống từ phòng tắm bước ra, màu xanh nhung đen, đính đá cẩm, một bộ đồ phiên bản giới hạn trong bộ sưu tập Đông Xuân của nhà thiết kế Davis nổi tiếng. Thật sự cô rất đẹp. Đẹp từ khí chất lẫn ngoại hình. Chỉ có kiểu tóc có chút không hợp.
Thành Hạo cũng không lấy gì làm ngạc nhiên cho lắm. Người của hắn há nào lại không đẹp?
Viên Viên ngượng ngùng mà mấp máy môi:
” Cái này… hơi kì thì phải… Tôi chưa bao giờ mặc sườn xám trước đây… nó có kì quá không?”
Thành Hạo nhìn cô ý cười trong ánh mắt đầy sự ôn nhu mà nói:
“Không. Rất đẹp. Lại đây. Em còn thiếu một chút nữa.”
Chẳng biết có thứ ma lực nào hay chính là sự ôn nhu kia mà khiến Viên Viên tự động bị cuốn vào và ngồi xuống ghế trước gương.
Thành Hạo nhẹ nhàng búi tóc cho cô với một cây trâm đã chuẩn bị từ trước.
Nhìn khung cảnh này Viên Viên sẽ nhớ tới cái cảnh trong phim. Hiện tại hai người đang như đôi vợ chồng già vẫn còn ngọt ngào mà chăm sóc cho nhau.
Sốc và xấu hổ khiến Viên Viên có chút cựa quậy. Thành Hạo cũng chỉ chiều theo ý cô, trên khuôn mặt cũng không có chút tức giận. Mà còn có ý cười ôn nhu như vậy???
Phạm luật, thật sự phạm luật mà.
Sau khi búi tóc xong, Thành Hạo nhẹ nhàng lấy một thỏi son, tô lên đôi môi xinh đẹp kia.
Thật sự cô rất đẹp, làn da trắng muốt, đôi má ửng hồng, chỉ cần đánh chút son đỏ nổi bật, mi dài, mắt đen láy. Thành Hạo thì trên người com- lê chỉnh tề.
Hai người nhìn rất giống một cặp vợ chồng mặn nồng. Rất xứng đôi cả về khí chất lẫn dung mạo. Có lẽ hai người sinh ra là dành cho nhau chăng?