Chương 13 - Ngày Thứ 48 Trên Đảo [16+]
– Anh thật sự muốn thế?
– Cậu còn sự lựa chọn nào khác.
Tiếng nói phát ra từ nhà tắm của phòng y tế. Kha đang quỳ môt chân bên dưới chiếc ghế xe lăn đã cố định và chậm dãi cởi từng nút áo của Min Kook. Min Kook cả người bừng bừng sắc đỏ oắn éo bàn bàn tay trái còn lành lặn chặn phía trước bụng khiến việc cởi áo của Kha bị cản trở. Minkook đã tỉnh dậy sau gần ba ngày hôn mê, vết thương trên người Min Kook tuy chưa lành nhưng cũng đã có tiến triển tốt hơn rất nhiều. Tất nhiên đó là nhờ sự chăm sóc cẩn thận của Kha và cả một kho thuốc tốt. Min Kook bỗng giật nảy người cầm vào tay Kha để ngăn lại đôi bàn tay đang đi đến quần mình:
– Đừng, chỗ này… tôi tự làm.
– Cậu bị thương ở bả vai rồi.
– Tôi thật sự tự làm được.
– Suốt một tuần nay tôi thấy hết rồi.
Min Kook không thể phản kháng gì hơn, chỉ biết nhắm mắt lại thật chặt mong mình tan biến đi vì sự xấu hổ này. Kha kéo hai tay Min Kook choàng qua ngực ra sau lưng anh rồi nói Min Kook giữ chặt tay. Kha hơi nhướn lên trên khiến người Min Kook bị kéo rời khỏi xe lăn cùng lúc đó anh kéo quần Min Kook xuống. Kha đưa người ngả lưng của ghế xe ra sau rồi chốt lại. Anh lấy vòi nước bắt đầu gội đầu cho Min Kook. Trước đó Kha đã xả nước ấm ra một chiếc thau và thả chiếc khăn mặt vào đó. Anh với tay vắt chiếc khăn lau từ phần lưng Min Kook xuống rồi tới mông và nhắc MinKook dạng chân ra một cách tự nhiên không hề có chút e dè.
Min Kook mím chặt đôi môi lại vì chúng đang liên tục run rẩy, cậu gồng lên khiến cơ thể trở nên cứng đờ, sống lưng thì lạnh toát dù toàn thân nóng hầm hập. Hồi hộp có, ngượng ngùng có, nhạy cảm cũng có. Dù tay Kha vẫn đang đeo găng tay nhưng từng nơi bàn tay Kha lướt qua Min Kook đều cảm nhận được. Bàn tay tuy lạnh toát nhưng đi tới đâu lại khiến cơ thể Min Kook râm ran tới đó.
– Tôi cần kiểm tra ở đó, đừng gồng lên như thế.
– Anh có phải bác sĩ đâu mà kiểm tra.
– Vậy cậu muốn tôi kiểm tra hay tên bác sĩ biến thái kia kiểm tra?
Min Kook lại bị thuyết phục. Anh toan hướng hai đùi mở ra thì lại vội khép chặt lại hơn.
– Không được đâu. Tôi không chịu được.
Kha khuỵ một chân xuống đưa hai tay đặt lên hai đầu gối Min Kook rồi bất ngờ dùng lực banh hai chân cậu trai ra. Min Kook vội đưa một tay lên che ngang tầm mắt còn tay kia bấu chặt vào ghế. Đầu óc cậu hoảng loạn khi trước mặt là người đàn ông mình thích lại đang chăm chú nhìn vào nơi kín đáo nhất của cơ thể. Đâu phải cậu chưa từng loã thể trước Kha nhưng lần này quá ngại ngùng, xấu hổ rồi.
Cứ vậy mười giây rồi hai mươi giây trôi qua Kha không nói một lời nào nữa nên Min Kook tò mò nhấc cánh tay lên để hở tầm mắt nhìn xuống phía dưới chân mình. ” Cái thứ kỳ quái gì thế này..??” Đầu Min Kook muốn nổ tung ra. “Cái thứ đó đang dần cương lên dù không có ai động đến sao? Cái thứ đó dựng lên dù chủ nhân nó đang muốn chết vì xấu hổ sao? Cái thứ đó nó có não riêng hay gì mà lại có thể tự đứng lên như thế kia…. Tao có bảo mày thế không? Mày có thể tự hưng phấn được ư? Mày hưng phấn dù mày chỉ là vậy ký sinh trên nguyên chủ đang đau đớn vì những vết thương trên người như thế này ư? Đối phương còn chưa động đến mày nữa. Tao thì mệt mỏi còn mày lại dồi dào sinh lực thế kia sao?”. Nhưng ánh mắt Kha rất chăm chú nhìn cư vật của Min Kook nghiêm túc kiểm tra dần tới phía hậu môn cậu.
– Đi raaaaaaaaaaa.
Min Kook hét lên với đôi mắt nhắm chặt. Kha đáp lại bằng sự im lặng và ánh mắt thờ ơ như bao ngày, anh đi ra phía ngoài cửa nhà tắm và đóng lại.
Min Kook loay loay rất lâu trong đó với những tiếng động hỗn độn nhưng vẫn ngăn không cho Kha bước qua cánh cửa. Chỉ đến khi không thể xoay sở được nữa cậu mới để Kha vào. Kha mở cánh cửa và thấy Min Kook vẫn đang ngượng ngùng che mặt:
– Tôi mới đi được một chút thì hình như máu lại chảy rồi.
Kha bước vào trong rồi bế Min Koon đặt nghiêng trên giường. Anh kéo quần Min Kook qua khỏi mông và nói:
– Không sao. Chỉ là chất dịch chảy ra thôi. Nhớ chừa, trước khi hoàn toàn khỏi đừng cố tự đi như vậy.
Min Kook nằm yên không trả lời cũng không nhúc nhích. Kha lấy một miếng bông có tẩm thuốc đỏ lau qua nơi rỉ nước rồi nhẹ nhàng bối thuốc vào. Cậu vẫn không nói gì mà nằm yên như vậy nhưng đôi vai chút chút lại rung lên theo nhịp tay của Kha. Kha lùi về phía sau ghế tháo đôi bao tay bỏ vào thùng rác y tế và ngồi lại.
Để thời gian trôi qua đủ lâu Min Kook mới đủ dũng khí quay lại và kéo tấm chăn che tới ngang mũi. Anh lén nhìn Kha đang thư thả ngồi trên ghế đọc sách. Với dáng người thanh cao Kha vắt chân, ngả lưng trên ghế chăm chú đọc tài liệu y khoa nào đó. Đôi bàn tay giữ qua gáy sách tuy cũng thanh mảnh như chủ nhân của nó nhưng lại xuất hiện những đường gân chằng chịt bắt qua khối xương bàn tay làm chúng lên mạnh mẽ cứng cáp.
Min Kook trấn tĩnh quan sát người đàn ông có vẻ đẹp siêu thực trước mặt mà thầm nhủ tại sao lại có thể tồn tại một thứ xinh đẹp như vậy? Gương mặt kia như thu hút hết những thứ đẹp đẽ nhất của thiên hạ để lắp vào vậy. Mái tóc đen mượt, làn da không chút tì vết với đôi mắt lạnh lùng nhưng đầy mị lực. Còn đôi môi hồng ngọt ngào kia, cậu nhìn xoáy vào mà bất giác nói: ” Muốn hôn quá”.
Hết chương 13: .
Mọi người vẫn thường nhắn tin về hỏi tôi về tiến độ cảnh H. Hôm nay tôi sẽ bão chương để kịp tiến trình cảm xúc các nhân vật đây! ^^