Ánh Trăng Nơi Viễn Đằng, Có Chúng Ta Vẫn Chờ Nhau - Chương 29: Em không sợ sao?
Khóa kéo mở ra, một con chip nhỏ nằm gọn trọg lòng bàn tay cô. Hôm qua đi cùng Đăng Khôi, vừa đến chân núi cô đã được anh đưa cho con chip điện tử của mình. Chắc chắn sau khi anh gặp lại các đồng đội An Nguy anh cũng đã báo cáo và được họ cho một con chip khác rồi.
Bởi vì anh lo lắng cho sự an toàn của cô, thế nên mới lấy con chip đem theo bên người ngày ngày báo cáo cho cấp trên. Cô rón rén đi đến nấp cạnh tủ đồ, sau đó bật tín hiệu lên, cài vào tai liền nghe thấy tiếng nói.
– Báo cáo thượng tướng, con chip đưa cho đồng đội Hạ Anh đã được kết nối. Vị trí hiện tại là 45 độ phương Bắc chân núi Bạch Nga.
Giọng nói uy nghiêm vang lên bên tai, cô cảm tưởng như vẫn còn trong căn cứ, sự nghiêm túc liền hiện rõ trên gương mặt chứ chẳng phải cô hồn nhiên lúc trước nữa.
– Đồng đội Hạ Anh nghe rõ trả lời?
Tiếng chân thượng tướng tiến đến, giọng nói người đàn ông trung niên cất lên một cách nghiêm nghị vô cùng. Cô nhớ lại lúc họp bàn ở căn cứ, thượng tướng đã khiến cô một phen bất ngờ, từ trước giờ cô chỉ nghĩ thượng tướng không hề để tâm đến cô nhưng lại sau lưng lo lắng cho cô nhiều như vậy. Với cô trong khoảnh khắc đó, thượng tướng hệt như người ba nghiêm khắc vậy.
– Rõ.
Giọng cô dứt khoác, âm thanh truyền đi khắp cả căn phòng. Bên kia vẫn như thường lệ, âm thanh hô hào bàn bạc vẫn rất ồn ào.
– Đồng chí Hạ Anh, qua nay vẫn chưa nhận thư từ đồng chí, chip lại không khởi động kết nối. Có chuyện gì sao?
Cô vẫn bình thản, nhớ lại những chuyện qua nay rồi tường thuật lại tất cả cho cấp trên nghe. Thậm chí nhìn bề ngoài cô hoàn toàn tin tưởng dì Hà, nhưng lại cất giọng hỏi với thượng tướng một cái đầy hoài nghi:
– Thưa thượng tướng, có phải lý lịch của đồng chí Lương Huy đến từ Minh Đại không, và mẹ của cậu ta cũng tên Hà?
Ông không vội trả lời, chỉ đứng ngẫm lại một chút, dù sao cậu ấy cũng gia nhập vào An Nguy đã lâu, thế nhưng mỗi lần tuyển quân nhân đều đích thân ông là người xem qua lý lịch rất kĩ lưỡng, không một ai có thể lọt qua đôi mắt chim ưng của ông.
– Phải, làm sao cô biết chuyện này, tôi chưa từng để sơ yếu lý lịch của ai lọt ra ngoài.
– Người làm trong biệt thự của tên cậu ba Luân tên Hà, bà ấy nhận ra tôi và nói rằng bà ta là mẹ của đồng chí Lương Huy. Tôi muốn xác nhận thử có phải là như thế không?
– Tuy là có thể có khả năng người đó là mẹ của đồng chí ấy, nhưng cũng chẳng tránh trường hợp giả dối để lấy tin tức, nếu thấy không an toàn hãy giữ khoảng cách, có thể giết hay chúng tôi bắt giam tùy cô.
Đôi mắt đen nhánh của cô nhìn vô định một lúc, sau đó cũng đồng ý thỏa thuận này, tay cô chợt đưa lên người, ngay chỗ cất giấu bức thư, sau đó mới tiếp lời:
– Ở đây là biệt thự riêng của Luân Vệ Quân, hắn ta không có nhiều người hầu, tôi không gặp đồng chí tiểu đội khác trà trộn vào được, thế nên không thể đưa thư, nhưng đằng sau nhà có cánh rừng, liệu tôi có thể đến đó gửi thư không?
Thượng tướng trầm ngâm nhìn lên phía bản đồ định vị của Minh Đại, gấp gáp cấm tuyệt đối cô không được đến đó vì cánh rừng này có một căn cứ bom bí mật của Minh Đại che giấu, quân cô lại không mai phục ở đó, đến đó chỉ có chết. Thay vào đó, ông nhận ra cô bây giờ đã có chip nên cũng bảo cô cất giấu thật kĩ để không bị nhận ra, ngoài ra khi đã có chip rồi thì lúc nào muốn thông báo gì đến bộ phận này cũng được, sẽ luôn có người túc trực 24/24.
Cô lấy tay tắt cuộc họp cùng căn cứ An Nguy, cầm lấy con chip gắn trên tai bỏ vào túi nhỏ rồi lại cất dưới gầm giường như ban đầu để không ai phát hiện.
Mặt Trời đã lên cao, cô đoán cũng đã gần tầm trưa, bình thường giờ này ở căn cứ cô đều đang luyện tập thể chất như hít đất chạy bộ gập bụng….Cô nhìn ngó xung quanh, căn phòng này tuy to nhưng lại không có nhiều không gian thoáng đãng để cô tập luyện.
Với một người mạnh mẽ kiên cường như cô đương nhiên sẽ đi xuống lầu rồi luyện tập dưới sân cỏ sau nhà. Đã 2 3 ngày trôi qua không thường xuyên luyện tập nên cơ thể cô cũng khác hẳn, cứ tập chút là cảm giác hơi mệt, chẳng giống người trước kia với danh xưng không bao giờ biết mệt là gì.
Kết thúc các động tác thể lực, người cô đổ rất nhiều mồ hôi trong khi thời tiết đang chuyển đổi rất lạnh, cơ thể cô bải hoải nằm xuống bãi cỏ, ngước mặt lên nhìn bầu trời trong xanh kia. Phía xa gần biên giới Quảng Tiến Minh Đại còn có nhiều máy bay bay ngang qua.
Đôi mắt cô rũ xuống, nặng dần rồi nhắm nghiền lại. Gió cứ thổi nhè nhẹ man mát khiến cô rất dễ chìm vào giấc mộng. Hơi thở cô cứ đều đều và nhẹ nhàng, hai tay đặt lên bụng nằm hàng giờ liền trong sân cỏ xanh mướt.
_____________________
Vệ Quân đến xưởng lúa, tính toán số liệu và thu chi mà đã đến trưa bao giờ chẳng biết. Hắn xoa nhẹ thái dương mệt mỏi, tối qua hắn xử lí công việc xong cũng đến rạng sáng, đã thế còn phải lo lắng cho cô nhóc hay đi lung tung nói chuyện úp mở, cuối cùng chỉ chợp mắt được 2 tiếng đã phải đến xưởng.
Hắn vào xe, khởi động máy rồi chạy về biệt thự. Chiếc xe dừng trước cổng nhà đã thấy dì Hà đứng trước chờ đợi. Vừa xuống xe, hắn đã tiện miệng mà hỏi đến sự xuất hiện của cô, dù sao hắn cũng không thấy cô đứng cạnh đây, chẳng lẽ lại đi lung tung đâu rồi sao.
– Lúc nãy tôi thấy cô chủ xuống sân sau chạy bộ, chắc là để làm ấm cơ thể.
Hắn gật nhẹ đầu rồi khoan thai bước vào biệt thự, trực tiếp đi thẳng xuống sân sau để xem cô đang làm gì.
Bóng dáng cô nằm trên sân cỏ rộng lớn mà ngủ thiếp đi khiến khóa môi hắn chợt cong lên, đôi chân dài thoăn thoắt chạm xuống từng hàng cỏ tươi mát còn đọng lại vào giọt nước khi nãy dì Hà vừa tưới.
Hắn ngồi xổm xuống, ngắm nhìn người con gái đang say giấc một cách chăm chú, dáng vẻ này có phần cứng nhắc và nghiêm chỉnh khác hẳn người co ro trong chăn hôm qua. Bàn tay to lớn của hắn khẽ chạm nhẹ vào má cô một cái, cô vội chau mày khó chịu mí mắt giật giật.
Phản ứng tự nhiên cơ thể cô vùng ra một cái rồi nghiêng người tiếp tục mộng đẹp, đôi môi đỏ mọng của cô còn bĩu lên một cái như tỏ vẻ tức giận vì bị phá giấc ngủ ngon.
Hắn vẫn bình thản, duỗi thẳng tay ra chạm vào đùi cô định nhấc bổng cô lên để đưa cô vào phòng ngủ thì bị cô đánh mạnh vào tay, tuy rằng mắt vẫn nhắm nhưng giọng nói có vài phần cọc cằn:
– Bỏ ra đi, đừng phá tôi ngủ.
Hắn nhăn mặt, sắc mặt trong có vẻ khó coi sau câu nói của cô nên cũng hỏi ngược lại cô:
– Em biết tôi sao?
– Ừ, trừ anh ra ai dám chạm vào người tôi sao?
– Hết nhu mì như lúc sáng rồi à?
Hắn vẫn giữ tư thế ngồi xổm, kiên nhẫn đáp trả cô hết lần này đến lần khác. Quả thật là lần này nhìn thấy thái độ này của cô rất khác lạ so với 3 ngày trước đây, một người con gái nhẹ nhàng hiền từ và có phần yếu đuối nhưng bây giờ lại mạnh mẽ khó gần xa cách.
– Em xù lông trả thù chuyện lúc sáng?
Cô muốn tiện miệng nói ra đó chính là tính cách thật sự của cô chứ chẳng phải Hân Như gì người mà mấy nay gần hắn nhưng lại bị lý trí ngăn lại, sau đó mới mở nhẹ mắt ra nhìn lên bầu trời, giọng nói thay đổi hơn vài phút trước vì sợ bị phát hiện:
– Không phải, tôi đang ngủ ngon tự dưng anh đến phá tôi, làm sao tôi không tức được.
Hắn mỉm cười, ôn nhu nhìn cô rồi đưa tay vén lấy tóc mai cô ra sau tai, giọng nói trầm ấm pha chút tĩnh lặng như hồ nước giữa đêm.
– Thế xin lỗi em, ở đây cũng không có nhiều nơi để em chơi, nhưng vì cũng rât nhiều người không thích người Quảng Tiến. Đợi khi nào em làm phu nhân của thiếu gia họ Luân, đi đâu cũng có người kiên dè.
Cô dè môi, ngồi thẳng người dậy khoanh chân bạo dạn hỏi:
– Thế bao giờ mới đính hôn với tôi?
Hắn vì câu hỏi ngây thơ của cô mà bỗng chốc gượng gạo, gò má hơi ửng hồng. Vệ Quân chồm người đến ghé sát vào tai cô mà thì thầm to nhỏ:
– Nữ nhi khi nhắc đến chuyện đính hôn đều phải suy tính rất kĩ, em vừa gặp tôi 3 ngày, tôi muốn đính hôn em liền không từ chối. Vậy em không sợ sao? Hay là có âm mưu tiếp cận tôi để làm gì?
Cô lại bị nói trúng tim đen, nhưng khoảnh cách hai người hiện tại rất gần, nhúc nhích ngọ nguậy hay lộ ra nét mặt gì đều sẽ bị tóm gọn, thế nên cô chỉ có thể bình thản mỉm cười, thậm chí còn nhẹ ghé vào tai hắn dịu dàng cất giọng:
– Có âm mưu thì ngay từ đầu gặp anh tôi đã không theo anh đến địa phận của anh rồi. Suy cho cùng không phải tôi có cảm tình, mà là tôi muốn có địa vị, tôi muốn phải trừng trị những người đã hành hạ tôi thôi.
Thoáng chốc từng câu từng chữ lọt thẳng vào tai đâm trúng tim hắn. Hans chỉ có chút cảm tình, không hề sâu đậm lưu luyến, nói thẳng ra thì cũng chỉ muốn dừng cuộc hôn ước hai bên. gia đình lại nên mới phải giở ra gương mặt khó ưa này.
Tuy rằng cả hai không cùng mục đích hướng đến nhưng lại cùng vạch đích là đính hôn. Hắn không có cảm xúc trong câu nói này của cô, hắn cũng chẳng thích cô quá nhiều, chỉ là một tơ tưởng nhẹ thoáng qua trong đầu.
Luân Vệ Quân mệnh danh thiếu gia họ Luân toan tính từng nước đi cái bước, đương nhiên sẽ không làm càn mà muốn lấy Hạ Anh làm phu nhân. Tất cả nữ nhi trong sàn đấu giá cũng đã được hắn mua về xem xét, vậy mà chẳng si sắc sảo thùy mị ưng ý như cô.
Không biết tương lai hắn có nảy sinh tình ý gì không, nhưng chỉ cần nắm lấy cơ hội ngàn vàng này, cho dù có tình cảm hay không đều bị ràng buộc bởi hai từ “hôn nhân”. Hắn không tà gian, cũng chẳng quá nhân từ, lúc nào cần làm gì thì sẽ làm, chỉ cần không đi quá giới hạn của hắn đều được. Hắn lễ phép hiếu thuận là thật, nhưng độc ác không ai bằng cũng là thật.
Chẳng hiểu cớ gì từ khi gặp cô nhóc này lại có thể vứt bỏ sự tôn nghiêm mà trở nên mất phòng bị như vậy. Quả là có sự kết nối không hề đùa được. Ngay từ khi nói chuyện với cô, hắn đã xác định rằng cả đời này phải lấy cô làm vợ, chỉ vì một mục đích để cắt đứt chuyện hôn ước với người đời và gia đình. Dù sao cũng không thể cưới Lưu Ly, y không khiến hắn yên tâm về kế hoạch tương lai của mình.