Ánh Trăng Nơi Viễn Đằng, Có Chúng Ta Vẫn Chờ Nhau - Chương 28: Bí mật của dì Hà
Mắt cô láo liên nhìn sơ qua gian bếp, liền nhìn thấy một vỉ trứng tươi trên một tủ để gia vị, Mặt cô sáng rực bụng cũng không ngừng kêu gào thảm thiết, cô chạy phanh đến.
– Hân Như!
Phía sau Hạ Anh vang lên tiếng nói của dì Hà, cô bất ngờ theo phản xạ quay lưng lại phía có tiếng nói.
– Dì Hà….
Dì nhanh chóng nhìn thấy hành tung của cô, đôi mắt lia đến vỉ trứng gà sống bên cạnh rồi mỉm cười hiền hòa.
– Con muốn ăn trứng sao?. truyện đam mỹ
Bụng kêu lên rột rột, cô cười tươi gật đầu nhưng liền cảm thấy kì lạ liền hỏi dì Hà:
– Nhưng mà dì Hà cũng thích ăn trứng ạ?
Cô thừa biết hầu như người dân Minh Đại đều không thích ăn trứng gà, hệt như nó là một món dở tệ vậy.
Dì Hà nhìn cô một cái rồi nhẹ lắc đầu, dì mới giải thích.
– Dì không thích ăn trứng. Tối qua lúc dọn phòng xong cậu Quân có dặn tôi sáng nay có đi chợ thì nhớ mua trứng, thì ra là con thích ăn.
Cô chợt nhận ra, chỉ trong một lần ăn sáng cùng hắn, hắn đã để ý đến sở thích của cô rồi âm thầm nhớ rõ đến như vậy. Bàn chân cô ngoan ngoãn quay gót về phía bàn ăn rồi đợi dì Hà làm cơm cho cô.
__________________________
Sau bữa sáng, cô ra vườn sau của biệt thự để ngắm cảnh. Dù rằng nơi đây có hơi ngột ngạt nhưng cũng không đến nổi nhàm chán, thật sự phong cảnh ở đây rất tuyệt, có rừng có núi, có thể nghe tiếng suối chảy róc rách nữa.
Dì Hà đã ra vườn trước cổng để tưới nước chăm hoa, chỉ còn mình cô ở đây. Cô nhẹ ngồi xổm xuống bãi cỏ xanh mướt, chăm chú nhìn vào từng chiếc lá nhỏ.
Tối qua trời cứ sầm đen lại, bây giờ cô mới có thể thưởng thức từng chi tiết xung quanh căn biệt thự to lớn này. Mắt cô hiếu kì lại hướng về phía cánh rừng sâu thăm thẳm đó, cô không biết nếu đi hết chỗ đó sẽ có điều gì xảy ra.
Buổi tối nó còn phát ra vài tiếng chim hú nhưng giờ lại im lìm vô cùng. Một cơn gió khẽ lướt qua nơi đây, từng tán lá cây cổ thụ xì xào va chạm nhau, tạo nên những âm thanh vui tai.
Bức thư hôm qua cô giữ khư khư trong túi, không để lại phòng ngủ vì sợ dì Hà hoặc hắn vào sẽ phát hiện ra mất.
Lúc còn ở căn cứ, cô đã từng nhìn sơ qua một lượt bản đồ của Minh Đại, biệt thự này cách xa biên giới hai nước rất nhiều, nhưng mà không phải là không có cách để đưa thư.
Có thể An Nguy nhận ra, cô chính là người nguy hiểm nhất trong số tất cả những đồng đội cùng trinh sát tại đất nước này nên mới làm liều mà cho cô viết thư, họ sợ rằng nếu cô có chip, một ngày nào đó cũng sẽ bị phát hiện nhanh hơn.
Trong đầu cô vẫn ghi nhớ đoạn đường từ biệt phủ họ Luân đến đây, rất xa, nhưng trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ điên rồ.
Bên trong biệt thự chính của hắn có một tủ để giày da, có điều hắn chưa từng đưa nữ nhi về đây, không thể có xuất hiện giày dép của nữ, thậm chí đôi dép mang trong nhà của cô cũng là đôi dép dư của hắn đưa đến.
Dì Hà đang lau khô tay bằng chiếc khăn tay màu trắng của mình thì nhìn thấy cô đang ngồi ngay tủ giày của hắn, có chút tò mò liền tiến lại hỏi:
– Hân Như, con làm gì ở đây vậy? Sao không lại ghế ngồi cho thoải mái, dưới sàn rất lạnh đó.
Qua nay cô quan sát nhìn thấy dì Hà là người rất tốt bụng, thật thà và hơn nữa là không có động cơ gì xấu hết. Cô nghĩ trong đầu một lúc rồi mới hỏi dì Hà một câu thành khẩn:
– Dì Hà, xưởng lúa của Vệ Quân có xa đây lắm không ạ?
Dì Hà đang lau tay thì chợt ngưng lại, nheo mắt nghĩ một lúc rồi cũng hồn nhiên nói:
– Xưởng lúa cậu chủ xa lắm, nếu con muốn vào lại thành phố thì đi bộ cũng mất tầm vài giờ.
Hạ Anh không trả lời, cô không biết lá thư này làm cách nào để gửi, chẳng lẽ phải mất liên lạc với căn cứ thật sao? Nếu như vậy thì làm sao cô có đồng minh để xử lí công việc ở đây chứ.
– Nếu không nhầm, con là người đến từ Quảng Tiến sao?
Cô bất ngờ trước câu hỏi của dì Hà, làm sao dì Hà có thể biết được chuyện này.
– Sao……sao dì lại biết?
Dì Hà lại trìu mến mỉm cười một cái, sau đó chầm chậm đỡ cô đến phòng dì Hà. Căn phòng của dì rất đơn giản dù cho thiết kế khá rộng rãi, dì kéo ghế cho cô ngồi, rồi mình mới tiếp tục giải thích:
– Dì còn biết, con là người trong doanh trại An Nguy.
Cô tròn mắt, nhìn người đàn bà trung niên trước mặt mà nghi ngờ. Liệu rằng bà ấy thật sự biết danh tính của cô hay chỉ là một đòn phản kích tâm lý, hoặc là muốn nói chuyện này cho Vệ Quân biết sao.
Từng câu hỏi khó nhọc cứ chạy trong đầu, khiến cô không biết phải trả lời như thế nào.
– Đừng lo, tuy dì là người Minh Đại, nhưng……..con trai dì cũng là một quân nhân trong doanh trại.
Ánh mắt cô vẫn kiên định, không nói gì để lộ chuyện ra bên ngoài.
– Thằng nhóc tên là Cao Lương Huy, con xem, nó có quen mắt không?
Dì Hà run run, lấy trong một chiếc hộp gỗ nhỏ ra một tấm ảnh, một cậu trai mới lớn còn khoác trên người bộ đồng phục đi học phổ thông của Minh Đại.
Khoan đã, Cao Lương Huy sao?
– Hai năm trước nó nhất thời muốn đến Quảng Tiến để tham gia kháng chiến, dì và ba nó phải qua đó làm ăn một thời gian, nhưng rồi bị quân Minh Đại phát hiện phản quốc, thế là ông nhà bị giết mất, còn dì may mắn thoát nạn trôi dạt về đây, mãi đến bây giờ dì chưa có cơ hội gặp lại nó, con nói xem, nó sống ở đó tốt chứ?
Mắt dì Hà rưng rưng, gương mặt khoắt khoải tựa có một nỗi đau bị che giấu. Cô nhìn ra, quả thật dì Hà không phải là người xấu, để một người Minh Đại dám nói chuyện bí mật này ra cũng rất khó.
– Dì biết con từ khi nào?_Giọng cô nhỏ dần như không muốn ai nghe thấy, dù sao thì đây cũng là một nhiệm vụ bí mật, tuyệt đối không thể dễ dàng nói cho người khác được.
– Lúc dì còn ở Viễn Đằng rất hay qua lại cổng An Nguy thăm nó, có lần được gặp con, trong con hiện tại cũng không khác so với lúc đó. Có lần cả đội nhận được súp đấy, hôm đấy dì đã dậy sớm nấu rồi mang đến cho các con.
Hạ Anh nhớ ra, quả thật có lần được người dân mang súp đến cho ăn nhưng lại chẳng rõ là ai, chỉ thấy lấp ló dáng người phụ nữ gầy gò đứng nấp trước cổng. Dần dà cô cũng đang hướng sự tin tưởng của mình lên dì Hà.
– Lương Huy vẫn ổn, cậu ấy nhận lệnh trinh sát tại đây nhưng con chưa rõ bây giờ cậu ấy ở đâu. Lúc trước con có biết cậu ấy là dân thương buôn xa đến, nhưng chưa nghĩ là Minh Đại.
Dì Hà nghe được tin tức về con trai mình thì cũng hạnh phúc mỉm cười mà rơi nước mắt. Lòng cô hơi nhói lên, cảm giác rất quý trọng tình cảm gia đình giữa hai người họ.
– Dì cứ gọi con là Hân Như, xong nhiệm vụ con sẽ đưa dì về gặp lại Lương Huy. Cậu ấy hằng ngày đều có chip từ căn cứ theo dõi, không sao đâu dì ạ.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô áp lên đôi tay nhăn nheo của dì Hà, xoa xoa vài cái trấn an tinh thần. Bây giờ dì Hà là người biết được bí mật của cô, thế nên cô cũng không ngại ngùng mà hỏi:
– Dì Hà, dì có biết nơi nào gửi thư không? Con muốn gửi thư về Quảng Tiến.
Dì Hà lau vội những giọt nước mắt nóng hổi của mình, cầm tấm hình lên nhìn bằng ánh mắt trìu mến rồi lại cất nó vào hộp gỗ trên kệ sách.
– Gửi thư về Quảng Tiến ở đây rất nhạy cảm, gần đây lại không có một chỗ gửi thư nào hết.
Cô nghe xong liền suy ngẫm, trong đầu hiện ra hình ảnh cánh rừng sau lưng biệt thự, liền nói:
– Trong khu rừng phía sau biệt thự hình như có đường tắt để đến ranh giới đúng không dì?
Dì Hà không giấu giếm, dì đã sống ở đây mười mấy năm rồi, chắc chắn rành tất cả đường ven núi này.
– Phải, nhưng đến đó mất khá nhiều thời gian, với lại rất dễ bị lạc, con nghĩ con có thể đi không?
Cô gật đầu, trước khi ra khỏi phòng dì Hà cũng nhắn nhủ với dì vài câu tâm tình:
– Dì Hà, mong dì biết chuyện đừng tọc mạch nói ra, nó là sự nguy hiểm với con trai của dì. Dì phải giữ kín chuyện này, đợi khi nào xong việc, chắc chắn con sẽ đưa dì về căn cứ sinh sống cùng Lương Huy.
Dì Hà mỉm cười nhìn cô, trong ánh mắt hai người từ lâu đã định sẵn, sống chết cũng không khai chuyện này ra ngoài với bất kì một người nào nữa.