Chương 44: Ngoại Truyện (1) Gia Đình Nhỏ
Thì ra bà Diễm sớm biết mình bị ung thư giai đoạn cuối, cuộc sống này quá nhiều tội lỗi bà chẳng thể bù đắp lại những gì, nhưng con gái mình hiện giờ đã sống cuộc sống rất tốt nên bà yên tâm nhắm mắt.
Sau khi bà Diễm qua đời, ngôi mộ được nằm kế bên người chồng trước của mình, đây là tâm nguyện trước khi bà ra đi.
Đặt hai bó hoa xuống mộ rồi Diệp Chu Mãn đứng dậy, cô xoay người lại nhìn đứa nhỏ trắng trẻo được bế trên tay Lữ Nguyệt, thấy đứa nhỏ cười cô cũng cười theo, bước chân đi đến bên cạnh.
Khi cô bé chào đời thì nét nhỏ trên gương mặt vô cùng giống với Diệp Chu Mãn, phải gọi là bản sao thứ hai, Lữ Nguyệt vô cùng cưng chiều hai người, bế cục mềm lên tay, bên cạnh nắm lấy tay vợ mình.
Biết hôm nay có mưa nên cô đã đem theo dù, Lữ Nguyệt đưa đứa nhỏ cho cô bế, sau đó anh khom lưng nhắc cô lên ngồi trên cánh tay mình, một bên tay còn lại cầm lấy cây dù, hình ảnh ở màn mưa vô cùng đẹp mắt đã được một người lén chụp lại.
Tấm ảnh này làm sôi nổi trên các trang mạng, nên không ít người nhìn ra người đàn ông trong bức ảnh là ai. Lữ Nguyệt rất có tiếng tăm trong chuyện làm ăn, lại nổi danh rất yêu thương vợ mình, nên không ai là không biết.
Lữ Nguyệt đặt cô xuống rất cận thận, nhanh tay ôm lấy đứa nhỏ vào lòng, tay chạm vào người cô: “Có bị ướt chỗ nào không?”
“Không có, người bị ướt là anh, mau đưa con em bế, anh vào thay quần áo đi đừng để bị cảm.”
Thấy hai mẹ con không bị dính nước mưa nên anh cũng yên tâm.
Sau khi Diệp Chu Mãn tắm ra, nhìn cục thịt nhỏ đang ngồi trên ngực Lữ Nguyệt, cô vui vẻ bò lên giường.
“Giỡn cái gì mà cười vui vẻ vậy Đào Đào của mẹ.”
Lữ Nguyệt vươn tay ra vòng lấy cái eo nhỏ của cô lại sát người mình, nhìn hai gương mặt trắng nõn này anh bất giác cong môi.
Một lúc sau Đào Đào đã ngủ hai người thả vào trong nôi, Lữ Nguyệt xoay qua ôm cô vào lòng, cả người nằm xuống giường, cơ thể quấn chặt với nhau.
Ngón tay cô vẽ vòng tròn trên ngực anh, Diệp Chu Mãn ngửa đầu lên: “Lữ Nguyệt.”
Anh rũ mắt xuống nhìn cô, thấy cô chỉ vào vùng ướt ở cái áo trắng mình, liền biết sữa lại tràn ra, Lữ Nguyệt rướn người dậy, kéo cô đặt xuống giường.
Vén áo lên thầy bầu ngực trắng căng ra, đầu hồng cũng ỉ ra sữa trắng, anh cúi đầu xuống ngậm vào miệng hút “chụt chụt”.
Yết hầu gợi cảm chạy lên chạy xuống, anh buông ra nhìn nó vẫn còn chảy ra, há miệng ngậm mút tiếp.
“Anh nhẹ thôi.”, Bị mút mạnh nên cô thấy hơi đau.
Mút hết một bên, anh liền qua mút bên còn lại, khi ngẩng đầu lên khóe môi còn dính ít sữa, lưỡi dài vươn ra liếm nhẹ, Lữ Nguyệt khàn giọng nói: “Đã ngừng chảy rồi.”
Diệp Chu Mãn rũ mắt xuống nhìn anh: “Có khó nuốt không?”
“Rất ngon, anh rất thích.”, Lữ Nguyệt vừa nói còn dán môi lên cái hình xăm ở ngực cô, có chút thích thú há miệng ngậm nhẹ.
Cô bĩu môi, lần trước anh mút đưa đến miệng cô một lần mùi vị thật sự rất khó để nói, nhưng cô không thích mùi vị này của mình, mà anh lại một mực nói rất ngon.
***
Sau khi Đào Đào lên ba tuổi, cô bé rất đáng yêu, hơi bên má thịt phúng phính trắng nõn làm người khác muốn cắn một cái.
“Mẹ…”
Nghe tiếng nói trong trẻo phát ra, Diệp Chu Mãn từ bên trong bếp chạy ra ngoài: “Con đói không?”
Đào Đào phồng má lên, xoa xoa cái bụng mình: “Đói… Đói.”
“Ngoan đợi mẹ một lát.”
Cô bé đứng lên lật đật đi đến: “Ba… Muốn ba.”
Diệp Chu Mãn bế Đào Đào, nựng má cô bé một cái: “Con đợi một lát, thức ăn xong chúng ta tìm ba nhé?”
Đào Đào cười lên lộ hai cái má lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu: “Dạ.”
Đào Đào nhà cô rất ngoan, tuy vẫn nói chuyện chưa rõ, nhưng ai nói gì cô bé đều biết.
Đến công ty cô thả Đào Đào xuống, cũng ngồi xổm theo con bé: “Đào Đào lần đầu đến đây, con nhìn đi ba làm việc ở chỗ này.”
Nghe nói Đào Đào cũng đưa mắt nhìn xuống quanh, còn cười rộ lên chỉ tay: “Mẹ… Chị xinh đẹp.”
Diệp Chu Mãn cũng phải bật cười, nhìn cô con gái nhỏ được tết hai bím tóc, gương mặt phụng phịu thật là muốn nựng cái má thịt này.
Cô đứng lên cầm lấy bàn tay nhỏ của cô bé đi đến quầy lễ tân: “Xin chào tôi đến gặp Lữ Tổng.”
Hai cô lễ tân nhìn người đẹp trước mặt nhìn xuống thấy cô bé kia có đôi mắt to tròn long lanh kia, thật đáng yêu.
“Cô có hẹn trước không?”
Diệp Chu Mãn ít khi đến đây, mấy năm trước cô đảm nhận chiếc ghế của anh một thời gian, giờ đã lâu nên người cũ cũng đã thay mới, bọn họ không biết cô là chuyện bình thường, nhưng cô ba năm trước và ba năm sau quả thật có chút thay đổi, giờ cô đã trưởng thành và thuần thục hơn xưa rất nhiều không còn nét trẻ con như lúc trước, nên cũng sợ mọi người trong đây không nhớ.
“Tôi không có hẹn trước.”
Thấy người lễ tân khó xử cô vội nói: “Lữ tổng có họp không?”
“Không có.”
Diệp Chu Mãn gật đầu: “Phiền cô nói vợ ngài đến đây.”
Lễ tân giật mình, nhưng không tin tưởng lắm, chuyện vợ của Lữ tổng ai cũng biết, nhưng ít có người biết mặt. Ở công ty thường xuyên cách một hai ngày là có phụ nữ đến tìm sếp họ, một là người yêu, hai là vợ, nhưng đều bị đuổi đi.
“Xin lỗi, chúng tôi không tin.”
Diệp Chu Mãn nhướng mày, cô cầm điện thoại soạn tin nhắn, vừa lúc người nọ gọi cô bắt máy mở loa ngoài lên.
“Sao vậy tiểu Chu Chu.”
Lễ tân nghe giọng khàn khàn bên trong liền biết chính là sếp Lữ của bọn họ, không ngờ vợ ngài ấy trẻ đẹp đến như vậy.
Thông qua lễ tân cô dắt Đào Đào lên phòng.
Lữ Nguyệt lên tiếng cho vào, ngước mắt thấy một nhỏ một lớn bước vào anh kinh ngạc đứng bật dậy.
“Hai mẹ con đến đây sao không nói anh một tiếng?”
Diệp Chu Mãn cười: “Em sợ làm phiền anh đang bận nữa nên âm thầm đến đây, tiện thể tạo cho anh một bất ngờ.”
Lữ Nguyệt khom người bế cô bé nhỏ nhà mình lên: “Có nhớ ba không?”
“Nhớ… Ba.”, Đào Đào vui vẻ dí sát vào người ba mình, tay còn ngoắc ngoắc mẹ mình.
“Con nói nhớ ba nên mẹ nhường chồng cho con mượn một lát đấy.”
Nào ngờ vừa dứt lời thì cô được một bàn tay nhấc bổng lên, Diệp Chu Mãn kinh hô hai tay ôm lấy cổ anh: “Lữ Nguyệt anh doạ chết em rồi.”
Người đàn ông này đã bốn mươi rồi nhưng vẫn giữ được nét đẹp của một người đàn ông lịch lãm, phải nói là anh không già đi.
“Mang cơm trưa cho anh sao?”
Nghe xong Diệp Chu Mãn mới nhớ: “Thả em xuống, anh mau ăn cơm đi.”
“Để Đào Đào xuống.”
Lữ Nguyệt nhẹ nhàng đặt hai mẹ con xuống, mở hộp đồ ăn ra, ừm thật hấp dẫn, tuy anh không hẳn đói bụng vừa rồi định nhờ trợ lý mau đồ ăn ngoài, nhưng vợ anh lại nhanh tay hơn.
“Lại đây.”
Cô bước đến thì cánh tay bị túm lấy kéo một cái mông ngồi trên đùi anh, thấy Đào Đào đứng trước to mắt nhìn cô, Diệp Chu Mãn vội ngoái đầu ra sau: “Con nhìn…”, Cô chưa nói anh đã hôn vào môi cô lời nói nghẹn lại.
“Ô… Ba ba muốn thơm.”
Lữ Nguyệt bật cười: “Con lại đây.”
Đào Đào nhanh chạy đến tự động kê mặt qua, được hôn lên má cô bé mới vui vẻ cười ra mặt.
“Tiểu Chu Chu có ăn gì chưa Đào Đào?”
Đào Đào lắc đầu: “Chu Chu chỉ cho Đào Đào ăn.”
Anh xoa đầu con bé: “Ngoan lắm.”
Lữ Nguyệt vuốt ve cái hông người ngồi trên đùi mình: “Em chưa ăn gì?”
“Em không đói.”
“Anh bón em ăn.”
Mặc dù Diệp Chu Mãn đã từ chối nhưng đồ ăn đã nhét một nửa vào bụng cô, hai người ăn xong đưa mắt nhìn qua đã thấy Đào Đào nằm trên ghế ngủ ngon lành.
Diệp Chu Mãn cười khẽ, đứng lên từ đùi anh, cầm lấy áo khoác đắp lên cho con bé.
“Hôm nay bệnh viện không có ca sao em?”
Cô quay lại: “Có, nhưng em đổi ca cho người khác.”
Vợ anh càng đẹp đến chói mắt, quay quanh người đều là hơi thở quyến rũ đến chết người, thông thường cô mặc quần áo đã toát lên vẻ đẹp sang trọng của người phụ nữ, khi cởi ra đường cong trên người làm anh phải tâm khảm vào người cô khó mà thoát ra.
“Chu Chu bảo bối hình như đã lâu rồi chúng ta chưa thân mật.”
Diệp Chu Mãn rùng mình: “Cái gì mà đã lâu?”, Rõ ràng hai ngày trước họ vừa làm xém tí Đào Đào đã phát hiện, cô có lên tiếng răn đe anh, muốn lúc nào không được phải đợi Đào Đào ngủ, cô không muốn con bé nghe những lời nói bậy bạ thốt ra từ cái miệng của lão già Lữ Nguyệt này.
“Rất lâu rồi anh chưa chạm vào em.”
“…”
Nhìn cái sự vô tội đồ làm cho Diệp Chu Mãn tức đến thở không nổi.
Còn chưa lên tiếng chất vấn thì cô đã thấy anh bế Đào Đào lên đem vào phòng ngủ bên trong, cô không hiểu vội đi theo vừa đến cửa cơ thể lớn đã chắn lại, Diệp Chu Mãn khựng chân giương mắt nhìn anh.
Lữ Nguyệt đóng cửa lại, anh nhìn cô cong môi cười rất thâm sâu, vươn tay nhấc người đối diện lên đi đến đặt cô ngồi lên bàn làm việc của mình.
Diệp Chu Mãn hình như đã hiểu ra chuyện gì, nhìn đôi môi mỏng áp lên cổ cô, sau đó cơn đau truyền đến: “Không được để lại dấu.”
Anh cười khàn một tiếng: “Em nói quá trễ rồi.”
Cô nhìn bầu trời bên ngoài, rõ ràng là mây trắng trời xanh, tia nắng cũng ấm áp, thật rất thích hợp để ngắm cảnh và du ngoạn, nhưng hiện giờ cô lại bị người đàn ông này tra tấn ngay trong phòng làm việc.
Hai cơ thể đổ mồ hồi như tắm, hơi thở quá mức ái muội, không lâu sau Lữ Nguyệt gầm một cái, anh thở hào hển nhìn vợ mình nằm trên bàn làm việc, cả người run cầm cập, đợi một hồi anh lấy áo sơ mi của mình giúp cô lau người, vẫn điềm đạm mặc quần áo vào. Hiện tại đây là công ty có chút không tiện làm chuyện này lâu, với lại Đào Đào còn ngủ bên trong con bé ngủ cũng không được lâu, nên hai người mới làm một lần đã nghỉ.
Một lần mà nói tưởng chừng nó sẽ mau, nhưng không có, Diệp Chu Mãn biết người này cố tình nhịn không chịu bắn ra, còn muốn kéo dài thời gian mà rong ruổi đưa đẩy.
Sau khi mặc quần áo vào cho cô xong xuôi, Lữ Nguyệt ôm cô đặt ngồi xuống ghế, mút vào môi cô một cái mới đứng dậy, để cơ thể trên không mặc áo đi vào bên trong.
Diệp Chu Mãn mấp máy môi nhìn đôi chân dài bị quần tay đen che kín đi, nhìn dáng người đẹp này từ phía sau cô không kiềm được nuốt xuống ngụm nước bọt, khi anh quay lại nhìn cái hình xăm trên ngực đó, một mảnh ký ức ấm áp lan tỏa trong lòng cô.
Rõ ràng đã là ông chú già bốn mươi rồi, tại sao vẫn còn dáng người chuẩn như vậy, quả nhiên lão hồ ly biết quyến rũ người khác.
Hôm nay nhà đình ba người đến nhà chính của Lữ gia một chuyến, chỉ là cả nhà nhớ con bé Đào Đào ngọt ngào kia.
Đám nhân viên thấy sếp Lữ đi ra trên tay bế một cô bé, kế bên lại nắm tay người xinh đẹp bên cạnh, họ liền biết là già đình nhỏ của sếp Lữ.
Thật hâm mộ.
“Ông nội.”
Ông Lữ nhìn qua vội vàng ồ lên một tiếng mừng rỡ: “Cháu gái nhỏ của ông đến rồi, mau lại đây ông đưa Đào Đào đi chơi.”
Lữ Nguyệt thả con bé xuống, Đào Đào vui vẻ chảy vọt đến ông nội mình.
Diệp Chu Mãn nhìn hai ông cháu vui vẻ nắm tay nhau đi ra sau vườn, cô cười khẽ vô tình nhìn thấy ánh mắt không rõ của người đứng bên cạnh, nụ cười nhất thời chợt tắt.
Đột ngột bị kéo lên phòng, tiếng khóa cửa không nhỏ đã lọt vào tai cô, Diệp Chu Mãn thấy hơi sợ mà nhìn người đàn ông trước mặt mình: “Anh…”
“Vừa rồi ở công ty chưa đủ.”
Cô né tránh tay nhanh xoay người cầm cái chốt, nhưng cơ thể nóng bỏng đã áp sát đến lưng cô, anh còn bắt lấy hai tay cô ấn lên cửa, người càng dính chặt vào người cô.
Lữ Nguyệt cắn cắn vành tai, phả ra hơi nóng kinh người: “Hiện tại không có Đào Đào nên anh tranh thủ ăn đào của tiểu Chu Chu mới được.”
Da đầu cô tê rần, cảm thấy quần áo cơ thể ngày càng trống lõng đi, người vẫn bị đè lên cửa, hiện tại cô không nhìn thấy được gương mặt của người đàn ông này như thế nào. Cảm nhận bàn tay tách mông mình ra, một vật thể nóng hổi chen vào trực tiếp trượt đi vào bên trong cơ thể cô.
Diệp Chu Mãn không khỏi hít thở, cô nắm chặt hai tay thành quyền, gương mặt áp lên cánh cửa phòng, đôi môi hơi hé môi, cằm bị nắm lại, anh ra sức hôn môi từ phía sau, ở dưới không mất sức lực nào vẫn đi vào rất nhịp nhàng.
Lữ Nguyệt ôm lấy eo cô, tay luồn sờ vào huyệt nhỏ, bắt cô vểnh mông cao lên để anh thuận lợi đâm sâu vào bên trong.
“Ư..ư.”
Đôi môi hôn lên tấm lưng trần gợi cảm, anh dí người mình sát vào cơ thể cô, hai người không mặc quần áo, nên cảm nhận hơi nóng vô cùng mạnh mẽ, phía dưới lại kịch liệt ra ra vào vào, Lữ Nguyệt nghe tiếng rên rỉ, đưa tay che miệng cô lại, hơi lùi ra rồi lấy đà vùi sâu vào bên trong, bị kẹp quá chật, nơi lầy lội nước bên trong tưới lên anh không kiềm được run nhẹ người một cái bắn tung tóe rót hết vào *** *****.
Một tiếng sau Lữ Nguyệt bế cô từ phòng tắm đi ra, để người nằm xuống giường kéo chăn đắp lên cô, đột ngột bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa sau đó giọng nói nhỏ rất ngọt ngào.
“Ba mẹ… Đào Đào muốn ngủ.”
Lữ Nguyệt mở cửa, ẵm con bé vào bên trong để nằm kế mẹ mình, anh đi ra sau xốc chăn nằm bên cạnh cô.
Diệp Chu Mãn ôm lấy Đào Đào vỗ nhẹ lưng con bé.
“Ba mẹ trốn Đào Đào.”
“Sao vậy?”, Cô rũ mắt xuống hỏi con bé.
Đào Đào chu môi lên: “Chơi không cho Đào Đào chơi.”
Diệp Chu Mãn hiểu ra, bật cười: “Không có, ba mẹ chỉ đi ngủ, thấy Đào Đào với ông nội chơi vui vẻ nên mẹ không dám làm phiền Đào Đào.”
Cô bé loé mắt: “Có thật không?”
“Mẹ không nói gạt Đào Đào bao giờ, không tin Đào Đào hỏi ba là biết.”
Lữ Nguyệt đang nằm phía sau, ôm lấy người cô, mặt rúc ở cái ót của cô không khỏi cười nhẹ: “Ừm, mẹ nói rất đúng.”
“Đấy, Đào Đào có tin chưa?”
Đào Đào gật đầu: “Tin ạ.”
Đợi con bé ngủ ngồi, cô trở người lại thấy anh cũng đang đưa mắt nhìn mình, nhớ lại chuyện xấu vừa rồi cô hơi buồn cười.
“Cười gì?”, Anh dùng mũi cọ nhẹ sườn mặt cô.
“Em cười hai chúng ta.”
Lữ Nguyệt luồn tay xuống gáy cô kéo người ấn sát vào ngực mình, bàn tay to lớn lại xoa xoa cái mông ở dưới.
Cô không lên tiếng, mặc kệ anh muốn làm gì làm, Đào Đào đang ngủ kế bên nên cô không dám hùng hổ lớn tiếng với anh.
“Đào Đào đã ngủ, đến lúc anh dỗ Chu Chu bảo bối của anh rồi.”
“Dỗ gì á?”
“Xoa cho em ngủ.”
Xoa?
Trong lúc Diệp Chu Mãn còn mù mờ không hiểu chuyện gì, phát hiện bàn tay mò vào trong váy mình cô nhanh chóng kẹp chặt lại.
Nghiến răng nghiến lợi: “Lữ Nguyệt… Anh muốn em đánh chết anh sao?”
Lữ Nguyệt cười cười rút tay ra, ôm chầm lấy cô, hôn lên môi cô mấy cái: “Không chọc em nữa, ngủ đi tiểu Chu Chu của anh.”
Trong lúc Diệp Chu Mãn bị anh ôm chặt chẽ, một lúc có một vật gì đặt lên hông mình, cô rướn cổ lên nhìn sang mới thấy Đào Đào gác cái chân nhỏ lên người cô.
Lữ Nguyệt và Diệp Chu Mãn đưa mắt nhìn nhau, sau đó cả hai âm thầm nở nụ cười.