Chương 41: Mang Thai
“Tôi mới mười tám lấy đâu ra chồng chứ?”
Lữ Nguyệt gõ lên đầu nhỏ này một cái, nhắc nhở: “Đã hai mươi hai rồi.”
Cô che miệng kinh ngạc: “Gì chứ, tôi tôi tôi chẳng lẽ là dịch chuyển thời gian rồi sao?”
Thấy biểu hiện này của cô anh thật sự vừa giận vừa thích cái sự đáng yêu này: “Lại gần đây.”
Nhìn hai gò má đỏ hồng kia tiến đến anh vươn tay ra bóp má cô kéo mặt mình xuống “chụt”, hôn xong anh buông ra nhìn biểu hiện ngơ ngác kia không khỏi bật cười thành tiếng.
Bỗng cô e thẹn đến vành tai cũng đỏ ửng lên, liếc mắt nhìn người đàn ông kia, cô hơi chần chừ giơ ngón tay lên: “Một… Một lần nữa được không?”
Anh nhướng mày: “Được chứ.”
Cô chống hai tay rướn người đến nhắm chuẩn xác đôi môi đối diện liền “chụt” một cái, hơi to mắt thấy thú vị lại “chụt” thêm nữa sau đó lại nhiều tiếng “chụt chụt” phát ra trong chiếc xe.
Lữ Nguyệt nhìn hành động thụt người lại rồi lại tiến đến của cô, nhanh tay chặn cái đầu của ma rượu này lại: “Về nhà rồi hôn tiếp, hiện giờ anh còn phải lái xe.”
Cô gật đầu lia lịa ngồi vào chỗ của mình ngoan ngoãn nói: “Chồng nói sao thì chính là vậy.”
Anh cong môi cười một cái với cô rồi mới khởi động lái xe đi.
Đáng ra lúc nãy tìm người anh còn thấy rất tức giận vì đi không nói với anh một tiếng, đang còn định tìm được sẽ dạy dỗ cô một trận nhưng có ngờ lại thấy bộ dạng ma rượu đáng yêu này làm anh không kiềm chế được muốn yêu cô nhiều hơn nữa.
“Muốn chụt chụt…”
Diệp Chu Mãn cứ dính chặt vào người anh không chịu buông tay, nài nỉ đồi chụt: “Muốn… Chồng…”
Đây là lần đầu tiên anh thấy tửu lượng cô kém đến thành bộ dạng này, quả thật rất muốn chiêm ngưỡng nó.
“Vào nhà đi rồi cho em hôn.”
Nhưng con ma rượu này nào có nghe đâu, nũng nịu không chịu trực tiếp phóng lên người đối phương, hai chân nhanh câu chặt cái eo anh lại, hai cánh tay cũng ôm sát cổ anh, tiếp đó lại hôn.
Đám người Đặng Văn đang ở công đợi chờ người, nhìn gương chiếu hậu thấy bóng dáng ai đó mới mở cửa xe xuống.
Viễn Xuân Kỳ thấy ba người họ bước xuống cô liền biết người kia đã về nên cũng nhanh tay mở cửa xe.
Nhìn bốn bóng dáng ở đó bước chân Lữ Nguyệt hơi chậm lại, nhưng cái cô gái nhỏ nhà mình vẫn hôn anh không buông, anh có chút thở dài: “Môi anh… Bị em… Hôn muốn sưng…”
Một câu nói ra liền bị cái hôn liên tiếp đó làm cho câu nói không được chọn vẹn, anh thật sự nuông chiều cô đến bất lực.
“Trời, hai người ở bên ngoài mà cũng không bớt bớt lại một chút đi chứ.”
Nghe tiếng nói xa lạ môi vừa áp đến môi anh đột nhiên dừng lại, cô buông ra ngoái đầu nhìn xem là ai.
“…”
Đám người nhìn cái bộ dạng này với cặp mắt trừng lớn lên án bọn họ không được phá phách làm cản trở chuyện tốt.
Đặng Văn cười một tiếng: “Chị dâu nhỏ đầy say rồi sao?”
Lữ Nguyệt hỏi: “Giờ này còn tìm tôi làm gì?”
“Gọi cậu không nghe máy nên bọn tôi đến đây để rủ cậu.”
Nhưng nhìn tình hình này là biết đi không được rồi.
“Chồng đi đâu… Uống rượu sao?”
Lữ Nguyệt ấn cái gáy cô vào lòng mình: “Không có, ở nhà với em.”
Nghe xong cô thấy dễ chịu liền rúc mặt vào áo anh.
Tưởng Tần Hải lên tiếng nói: “Chăm sóc chị dâu nhỏ đi, bọn tôi đi trước.”
Bọn họ nói xong Lữ Nguyệt mở cửa đi vào nhà, lên đến phòng anh liền ấn cô hôn một cách điên cuồng, vừa rồi anh nhịn vô cùng nhịn để cô nghịch ngợm giờ thì sức chịu đựng bị cô trêu chọc cũng mất sạch đi.
”Đau…”
Lực đạo anh liền nhẹ lại, miệng cô giờ nồng nặc mùi rượu nhưng anh lại không thấy nó hôi một chút nào thay vào đó nó còn ngọt ngào khiến anh phải say mê.
Đám người ở dưới vào xe còn chưa rời đi, Đặng Văn ngồi ở ghế lái mắt vẫn nhìn chằm chằm lên căn nhà phía trên khiến cho người ngồi bên cạnh thúc giục.
”Trời má nó ơi!”
Thấy Đặng Văn há hốc mồm bọn họ cũng tò mò nhìn lên.
”…”
Trên lâu, rõ ràng là rèm cửa đã che đậy cẩn thận nhưng ánh sáng dạ vào hai cái bóng hình đang cuồn nhiệt ôm nhau hôn long trời lở đất mà không hay là đã bị nhìn thấy.
Lão tứ bạo thật đấy.
Viễn Xuân Kỳ nhìn không nổi liền tức giận lên giọng: ”Em muốn về nhà, còn không lái xe ở đây làm cái gì nữa chứ.”
Rất nhanh chiếc xe đó cũng chịu rời đi.
Lữ Nguyệt vừa đè người xuống giường mãi hôn đến đối phương không đáp lại anh mới dừng, nhìn cô gái đã lăn ra ngủ ngon lành anh không biết nên tức hay nên cười đây, cuối cùng cũng chỉ biết bất lực thở dài.
Sáng sớm Diệp Chu Mãn cựa quậy để thoát khỏi cái ôm nhưng lại bị một vòng tay kéo ngược trở lại thì cô mới chợt mở bừng mắt ra.
Nhìn qua thấy gương mặt kia cô mới thở nhẹ một hơi an tâm, mày nhíu lại cố gắng suy nghĩ chuyện gì đó.
”Nhóc rượu tỉnh rồi đó à.”
Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói khàn khàn vừa tỉnh ngủ, cô mới trở người rúc vào lòng anh, hơi ngửa cổ lên: ”Sao em về được nhà thế?”
Lữ Nguyệt khom xuống để trán lên trán cô, thấp giọng: ”Em nghĩ xem là ai đưa em về nhà.”
Nghĩ một lúc sau cô chợt cười một tiếng nịnh nọt: ”Là chồng em.”
”Còn biết nữa sao.”, Anh cưng chiều cắn một cái lên chóp mũi cô.
Cô hừ khẽ: ”Tại anh không cho em uống thành ra tửu lượng em càng kém.”
Lữ Nguyệt mở mắt ra nhìn cô hơi mỉm cười, tay nâng lên vuốt ve tóc cô: “Không cho em uống chỉ muốn tốt cho em thôi giờ uống say quay ngược trách anh sao.”
“Lúc tối con ma rượu nào đồi chụt chụt cho đã sau đó lại lăn ra ngủ không biết trời trăng gì hết, đến làm nước giải rượu phải năn nỉ mới chịu uống không thì lại la hét ầm ĩ.”
Ai đó nghe xong chột dạ ho nhẹ một tiếng, cổ cũng gục xuống như rùa rụt cổ, Lữ Nguyệt rũ mắt nhìn đôi môi càng kéo rộng hơn.
“Điện thoại em đâu rồi?”, Cô ngồi dậy tìm kiếm chuyện khác để bỏ qua chuyện mất mặt vừa rồi.
Nhìn lại thấy anh cười bí hiểm làm cô thấy có điểm gì đó không đúng, mảnh ký ức vụt vặt xuất hiện cô trợn tròn mắt cảm giác không dám tin nó là sự thật.
“Chẳng phải có yêu quái à?”, Lữ Nguyệt lơ đãng nói tiếp: “Nên đã đem trấn yểm nó?”
“…”
Diệp Chu Mãn ngồi ngẫm nghĩ gõ gõ cái đầu mình, cô nheo mắt mím môi rồi lại hít hít cái mũi mình.
Anh rất kiên nhẫn ngồi xem biểu hiện này của cô, thấy người ngồi đó nghĩ ngợi cả người không nhúc nhích anh khẽ cười.
Cô xoay lại cong môi, chụm hai lòng bàn tay lại với nhau chìa tay ra trước, mềm giọng nói: “Lữ Nguyệt cho em xin tiền.”
Nhìn lòng bàn tay hồng hào kia anh lại nâng mắt nhìn gương mặt ngây thơ vô tội này hơi nhướng mày: “Mấy cái thẻ anh đưa cho em đã dùng chưa?”
Cô a lên rồi lắc đầu: “Không có, em xài một đồng liền thấy xót cái lòng lắm nên vẫn chưa dám dùng.”
Cái miệng đỏ chu ra lẩm bẩm với anh, Lữ Nguyệt bật cười hỏi: “Cũng là tiền anh, ấy mà dùng của anh cũng thấy xót sao?”
Diệp Chu Mãn không đồng ý câu nói này nhanh phản bác lại: “Cái kia cho em thì là của em chứ, bây giờ em đang xin tiền anh mua điện thoại anh định keo kiệt không cho á?”
“Ai nói anh không cho?”
Cô cười cười bò gần đến ngồi vào lòng anh: “Chà chà em chỉ nói đùa thôi chứ em cũng có thiếu tiền đâu vả lại điện thoại không đáng là bao em đây lo được.”
Lữ Nguyệt gãi gãi cái eo nhỏ cô: “Vừa rồi thử lòng anh sao.”
Cô nhột liền cười khúc khích rồi gật đầu: “Đúng rồi, xem anh có keo kiệt với vợ mình không.”
Thấy cô cười như vậy anh gõ cái đầu này một cái: “Nha đầu em còn dám thử lòng anh, em muốn cái gì anh đáp ứng hết thay vì chỉ một ít tiền tiêu vặt.”
“Em biết anh giàu mà.”
“Giàu thì giàu nhưng tiền làm ra đều để dành để nuôi vợ và cho vợ chi tiêu, ví dụ như mua rượu uống.”
Khúc đầu nghe là thấy ngọt ngào rồi khúc sau nghe như bị tát nước vào mặt, khoé môi cô đang cười thì bị câu nói làm cứng đờ lại. Diệp Chu Mãn xoay qua trừng mắt với người kia đang ung dung nhìn cô cười, cô huýnh lên người anh rồi nhanh nhẹn nhảy xuống sàn phi cái vèo vào phòng tắm.
Lữ Nguyệt bật cười cũng xốc chăn đi vào phòng tắm cùng cô.
“Aaa… Em đi vệ sinh mà… Ra ngoài!”
Hai người lăn lộn trong phòng tắm một lúc thì mới chịu ra ngoài.
Do Diệp Chu Mãn xin nghỉ phép nên cô ở không một thời gian.
“Nếu thấy buồn chán thì về nhà chính chơi với mọi người còn không thì đến công ty tìm anh.”
Cô đẩy đẩy người ra cửa: “Em biết rồi mà anh còn không đi làm, sếp lớn mà đến trễ như vậy sẽ bị quở trách đấy.”
Lữ Nguyệt ôm cô, hôn một cái vào môi mới chịu đi: “Anh đi đây.”
Trợ lý ngồi ở ghế lái nhìn ra thấy sắc mặt mới sáng sớm của sếp mình như tảng băng trôi, hắn hơi rùng mình vì độ lạnh lẽo áp bức kia đang đến gần.
“Sếp Lữ tiền bồi thường ông ta cũng đã làm còn về việc tạm giam thì hoàn toàn không.”
Anh sớm biết trước sẽ có chuyện này: “Lần này chỉ mới khởi đầu, lần sau cho ông ta ở tù mọt gông.”
“Lái xe đi cậu định nhìn tôi đến bao giờ.”
Trợ lý bị gọi làm cho giật mình nhanh chóng khởi động xe.
“Sếp Lữ có một bưu phẩm được gửi đến, bảo vệ cho là một bức tranh, hiện tại đã đưa lên phòng của ngài.”
Lữ Nguyệt hơi nhíu mi: “Người gửi là ai?”
“Thần không rõ lắm.”
Sau khi đến công ty, mở bưu phẩm ra mới biết là một bức tranh của buổi triển lãm lần trước, anh xoa mi tâm mình.
”Cậu đem cái này vào kho đi.”
Trợ lý nghe xong giật mình rồi nhìn lại bức tranh cảm thấy không có vấn đề gì hết, với lại còn vẽ rất đẹp mà.
”Có nghe thấy không?”
– —–
Nhưng có ngờ rằng tên trợ lý ngốc này lại đem về nhà anh, còn trực tiếp trao tặng tay cho cô vợ nhỏ nhà mình.
Nhìn cái bức tranh được treo ở nhà Lữ Nguyệt hơi động đậy khóe môi.
Diệp Chu Mãn cười cười: ”Đẹp không?”
”Trợ lý đưa cho em sao?”
Cô nhìn người này không khỏi liếc xéo: ”Người ta tốn công vẽ như thế này đã được giải còn đặc biệt tặng riêng cho anh mà anh lại nỡ đem bỏ vào kho chứa đồ á?”
Lữ Nguyệt quả thật không thể nói được gì, một lát mới thấp giọng: ”Anh sợ em thấy sẽ suy nghĩ nhiều chuyện linh tinh.”
Mặt cô lúc này cũng đã nghiêm lại: ”Đã là chuyện linh tinh thì em cũng không suy nghĩ đến làm gì cho đau cái đầu. Nhưng đồ tặng thì lấy.”
Nghe thấy thế anh vội nhấc cô lên đặt ngồi lên đùi mình: ”Em không nghĩ thế thì anh cũng nhẹ lòng.”
Cô hừ một tiếng, cô đâu phải ghen mà không có lý do chứ.
”Chuyện về bác em.”
Diệp Chu Mãn thức tỉnh lại nghe từ bác này mày nhíu chặt lại: ”Ông ta còn chưa về Anh nữa?”
Anh gật đầu, hiện tại vụ làm ăn của ông ta bị anh chơi một vố chắc còn ôm hận nên sẽ không về sớm đến như vậy.
Lữ Nguyệt vén mái tóc cô: ”Yên tâm đi sớm muộn gì anh cũng sẽ xử lý ông ta, không làm bảo bối nhỏ nhà anh thất vọng được.”
Ông ta vì chuyện lợi ích bản thân mình mà đến cả con trai cũng mặc kệ, tài sản nhiều như thế muốn hưởng thụ một mình, nguyên nhân thật sự ông ta ghét ba cô. Lúc trước ông nội sẽ nói tài sản công ty sau này sẽ thuộc về ba cô còn bác thì cũng có nhưng không ta lại ganh ghét đố kị nên mới có cơ sự hôm nay.
”Nghĩ cái gì đó?”
Cô cụp mắt nhìn xuống mấy ngón tay dài đang múa trên cổ và xương quai xanh mình, ánh mắt di chuyển lên người anh.
Lữ Nguyệt thấy ánh mắt đó anh nhướng mày: ”Làm sao?”
Còn chưa kịp nói cô đẩy anh ra vội vã bụm miệng chạy bên trong.
Anh đứng phía sau vỗ nhẹ lưng cô, đợi xong mới lấy nước đem lại: ”Súc miệng.”
Diệp Chu Mãn cầm nước tay đẩy đẩy anh ra ngoài: ”Bẩn, anh ra ngoài đi.”
”Không có gì để anh chê hết, đứng lên chúng ta đến bệnh viện xem sao.”
Sau khi kiểm tra nhìn bản kếp quả bên trong tay Lữ Nguyệt muốn nhảy cẳng lên do chỗ này là bệnh viện nên anh đã không làm hành động lộ liễu.
Diệp Chu Mãn đứng bên cạnh xoa xoa bụng mình, cô vẫn còn hơi bất ngờ, đã được hai tháng rồi.
”Em thấy trong người như thế nào, có khó chịu không?”
Cô lắc đầu: ”Không khó chịu.”
Lữ Nguyệt cài dây an toàn cho cô xong còn xoa xoa đầu cô, cười nhẹ: ”Tiểu Chu Chu thật là ngoan.”
”…”
Anh làm trò gì thế?
Hay tin cô mang thai nhà họ Lữ mừng ầm lên, ai ai cũng nhẹ nhàng nhất có thể đến lời nói cũng nhẹ bổng, một trận địa này làm cho Diệp Chu Mãn cảm thấy được bảo bọc quá mức.
”Thím tư.”
Nhìn Lan Nhiễm cười tươi ánh mắt ngập tràn pháo hoa, rõ ràng muốn nhìn xuyên vào bụng của cô vậy.
Còn mới lú cái mặt vào cửa thì bị đẩy ra một cách không lưu tình, Lan Nhiễm nhăn mặt xoa xoa cái trán mình: ”Chú tư này… Con muốn thăm em mình.”
”Về phòng cho vợ chú nghỉ ngơi.”
Diệp Chu Mãn thấy vậy mới lên tiếng: ”Để Nhiễm Nhiễm vào đây, anh ra ngoài một lát đi.”
Sắc mặt người đàn ông tối lại.
Lan Nhiễm hơi rụt cổ, vừ di vừa lén nhìn gương mặt đang thui của chú tư, cô lách người đi vào nhanh chóng chạy đến bên cạnh Diệp Chu Mãn để tìm người dựa dẫm.
Lúc nay Lữ Nguyệt xoay người cong môi cười với vợ mình gương mặt lạnh vừa rồi coi như chưa có tồn tại: ”Nếu mệt thì gọi anh, cần cái gì gọi anh một tiếng anh lập tức vào ngay.”
Diệp Chu Mãn gật đầu đã hiểu.
Cô trợn mắt không ngờ chú tư lại lật lọng như vậy.
Khi cửa đóng lại nghe người bên cạnh thở một hơi Diệp Chu Mãn nhìn sang: ”Sợ chú ấy đến như vậy?”
Lan Nhiễm thành thật gật đầu: ”Thật sự là con rất sợ, chú tư liếc mắt một cái cả sống lưng con nó cũng tê rần rồi, chú ấy hắng giọng cái chắc con đứng không vững mất.”
Nghe xong Diệp Chu Mãn vui vẻ cười đến híp mắt.
”Thím tư ngày càng đẹp ra nhe, thím như vậy sau chú tư già kia có thể chịu nổi được chứ.”
Nhìn người này lên tiếng đùa nhưng cô không khỏi đỏ mặt: ”Nói linh tinh quá.”
Lan Nhiễm cười hì hì đưa tay sợ vào cái bụng phẳng lì kia: ”Không biết là là em gái xinh đẹp hay là em trai hot boy đây.”
Diệp Chu Mãn nheo mắt: ”Mới có hai tháng còn chưa có gì đâu, sờ cũng như không thôi.”
”Không đâu, con chỉ muốn sờ lấy hơi thôi.”
Hai người ở trong phòng nói chuyên vui vẻ với nhau mà không biết người đang không vui đừng bên ngoài.
Ông Lữ vô tình đi ngang thấy sắc mặt đưa đám kia, lơ mắt hắng giọng lên: ”Làm cái mặt như bị ai đó cướp mất vợ không bằng.”
Lữ Nguyệt ngẩng đầu thấy ông Lữ anh cũng nhìn sang khác không muốn để ông vào tấm mắt.
Nhìn thấy điệu bộ đó ông Lữ hừ lạnh đi ngang còn gõ xuống một gậy ”cộc” một tiếng rồi liếc xéo coi như là vần mặt ai đó.
Lữ Nguyệt lơ đễnh đi không muốn để ý cái trò trẻ con về già đó của ông.