Chương 113: Anh trai là chìa khóa
Nhưng mà, Khan hiện tại không có tâm trạng để diễn.
Bàn tay của Khan co lại nắm chặt rồi là thả ra, không có gì ở trong tay cả. Cảm giác hắn đã giữ một thứ quan trọng mới đây còn rất thật. Mà giờ chỉ là sự trống rỗng.
“Ngươi thích tự hành xác mình hả?” Tên hắc Tinh linh rõ ràng đang tức điên, nhưng khả năng kiềm chế của hắn cũng tốt vô cùng. Thay vì búng tay cái tách để Khan lần nữa chịu thống khổ vì cơn sốc điện cực hình, hắn lại đưa ra câu hỏi thắc mắc như người học trò ham học.
“Tất nhiên là không.” Khan nhún vai, bác bỏ nhận định sai lầm của gã hắc Tinh linh. Ai lại thích tự hành xác mình chứ? Hắn cũng không bị khổ dâm. “Nói nhảm đủ rồi, ngươi muốn ta phá giải cái này à?” Khan chỉ vào tấm bia không chữ, chỉ có hình vẽ đơn giản kia.
Gã hắc Tinh linh trầm ngâm không nói gì, đôi mắt đỏ rực sáng lên tia nghiên cứu tìm tòi, chăm chăm nhìn Khan một lượt từ trên xuống. Trông cứ như hắn ta vừa bắt được một chủng lạ quý hiếm mà mình chưa từng biết tới, khơi gợi sự hứng thú muốn mổ xẻ của bản thân.
Cơn rùng mình như điện giật – hoặc chỉ là ảo giác, dư âm còn sót lại của cú sốc điện – chạy dọc sống lưng Khan, tên rần và khó chịu. Cho dù hắc Tinh linh hay là Tinh linh thuần chủng thì hắn cũng chỉ biết những thông tin ở bề nổi của nó, hắn không rõ lũ hắc Tinh linh có sở thích biến thái gì không nhưng các Tinh linh nói chung dường như không thích chung đụng với chủng tộc khác, và sự hòa hảo cũng gầy dựng ở mặt ngoài, dựa trên hòa bình giữa các chủng tộc. Bọn chúng sẽ không xót thương cho ngoại tộc.
Ở trong tâm trí, Khan liên tục gọi Kahan nhưng không có hồi đáp. Điều này hắn đã thấy lạ kể từ lúc mình bị đưa đến đây cho đến khi bị tên này hành hạ. Kahan hoàn toàn im ắng một cách kỳ lạ. Không giống Kahan một chút nào.
Chẳng lẽ là nguyên nhân là do nơi này? Khan nhìn quanh, phần đất trống lấy tấm bia làm trung tâm là nổi bật nhất, còn lại chỉ là cây cối xếp hàng lộn xộn ở xung quanh. Thế nhưng, khu vực này cũng tĩnh lặng đến mức kỳ lạ, dường như không nghe thấy cả tiếng chim chóc, chỉ dăm ba âm thanh xào xạc của lá cây mỗi khi có gió.
Bất thình lình, gã hắc Tinh linh lên tiếng giải đáp thắc mắc câm lặng của Khan.
“Đây là Thánh tích.”
Khan có phần ngỡ ngàng trước câu trả lời của hắc Tinh linh. Thánh tích? Trong cốt truyện của Huyền Thoại Tái Sinh không hề nhắc đến chuyện này. Hoặc là có chi tiết này mà hắn không biết. Phải thôi, tác giả của câu chuyện này đâu phải là hắn.
“Thánh tích này chưa mở khóa.”
Thánh tích là cách gọi nơi trú ngụ của thần linh ở thời cổ đại thuộc ngàn năm trước vẫn còn nhiều bí ẩn mà đến bây giờ nhiều nhà sử gia triết học còn tìm tòi nghiên cứu, chưa lần ra được lời đáp. Chỉ biết rằng thời cổ đại cực kì phồn vinh, không có đói nghèo, thần linh giáng trần không phải chuyện hiếm lạ. Thậm chí là có những vị thần sống chung với sinh linh phàm trần để bảo hộ cho họ.
Cho đến khi Ngày Mưa Tro diễn ra theo lời tiên tri không ai tin của một kẻ điên, tất cả thánh thần trong thời cổ đại biến mất, nơi ở của thần linh tại phàm thế mất đi chủ nhân và ngủ vùi, trở thành Thánh tích khơi gợi lòng tham nguyên thủy của những kẻ không biết đủ là gì. Sự phồn vinh của thời kỳ ấy cũng chấm dứt, chiến tranh xảy ra liên miên, thảm họa tự nhiên ập tới không ngừng và… sự sinh sôi của giống loài chưa từng thấy, mà bây giờ chúng đều gọi là: ma thú.
Kỷ nguyên mới được sinh ra sau đại thảm họa chia cắt lục địa, cũng như ma thú trở thành mối đe dọa chung. Và con người lẫn các tộc khác vẫn truy tìm dấu vết của Thánh tích một cách điên cuồng. Họ tin rằng sức mạnh, trường sinh, sự bất tử đều có ở Thánh tích. Thậm chí là khả năng trở thành… thần.
Ở kiếp trước Saul cũng đã đi vào vài di tích cùng bạn đồng hành của mình, và những lần ấy đều phải chịu sự phản bội của bạn hữu, trải qua sóng gió và đau thương để trở nên mạnh mẽ. Nhưng vì nhiều lần đặt niềm tin để rồi bị chính nó hủy hoại, Saul dần dần chìm xuống vũng lầy cực đoan, để hắc ám chôn vùi hết thảy tia sáng trong thâm tâm.
“Ngươi là kẻ mở khóa.”
Khan còn đang nghĩ ngợi lung tung thì tên hắc Tinh linh ở trước mặt đã tiếp tục nói. Trong khi đó, Khan vẫn giữ im lặng và thái đội chẳng mảy may đổi khác.
Lần này hắc Tinh linh cảm thấy hài lòng, cuối cùng cũng thấy được vẻ kinh ngạc ngự trên khuôn mặt đáng ghét của tên Bá tước.
“Chà, sao ngươi có thể nói ra một điều hiển nhiên như vậy?”
Sự tự mãn còn chưa làm hắc Tinh linh thỏa lòng được bao nhiêu, Khan đã nâng cao giọng và bật ngay một câu khiến tâm trạng vui vẻ của hắc Tinh linh chững lại.
“Hả…?”
“Tất nhiên ta là kẻ mở khóa nên mới bị ngươi bắt. Không lẽ ta ở đây để ngắm cảnh chung với ngươi à?” Khan nhìn lại một lượt cho hắc Tinh linh thấy rõ thái độ dửng dưng của mình. “Cảnh ở đây cũng chẳng đẹp bằng một góc vườn nhà ta nữa, không ngờ sở thích của ngươi lại nghèo nàn như vậy.”
“Sở thích… nghèo nàn?” Tên hắc Tinh linh chỉ vào mình. “Ta?”
Khan bất thình lình hỏi. “Sao ngươi biết được ta là kẻ mở khóa?”
“Connor nói cho… Chết tiệt!” Tên hắc Tinh linh nghiến răng chặn lại câu sau thoát ra khỏi miệng, nhưng cũng muộn rồi.
Khan không hề tỏ vẻ đắc ý khi lôi được thông tin ra khỏi miệng tên hắc Tinh linh, hắn cũng dự đoán được là Connor. Từ khi Ibrahim báo cáo lại âm mưu của bên Campbell là hắn đã biết kẻ mình nên dè chừng là Connor chứ không phải là Tobin. Nhưng vì Ibrahim quá bận nên ông ta không thể thăm dò tình hình kỹ càng được, cho đến sau đợt ma thú tấn công lãnh địa.
Và rồi mọi chuyện sau đó cũng được đẩy nhanh hơn, dù hắn có tinh thần chuẩn bị trước nhưng không ngờ cặp sinh đôi cũng sẽ bị kéo vào việc này.
Chắc giờ hai đứa nó đã an toàn. Chẳng biết Ibrahim xử lý Connor thế nào rồi nhỉ?
“Ngươi đúng là tên nhân loại không dễ mến chút nào. Chậc, tất cả nhân loại đều là lũ thấp kém đáng tởm! À không hẳn…” Tên hắc Tinh linh vừa tức tối khi bị Khan chơi xỏ xong liền đổi thái độ nhanh chóng như rằng hắn bị đa nhân cách ấy, khuôn mặt của hắn giãn ra, cái đầu hơi nghiêng sang một bên. “Vẫn còn Natasha rất nghe lời với Flossie rất dễ thương.”
Natasha? Cái tên không gợi lên ký ức nào cụ thể, nhưng Khan vẫn cảm thấy mình đang bỏ qua cái gì đó.
“Được rồi, nếu ngươi tự biết mình là kẻ mở khóa thì tự giác làm việc của mình đi.” Tên hắc Tinh linh búng tay bất chợt.
Khan cứ tưởng mình sẽ bị tra tấn bằng cách giật điện lần nữa, nhưng không, cả cơ thể của hắn cứng đơ ra, không nghe theo sự kiểm soát của chủ nhân nó nữa mà chẳng khác gì con rối bị ai đó nắm lấy sợi dây điều khiển. Chân hắn bước đi tới trước bia mộ, khớp đầu gối khụy xuống, quỳ trước tấm bia đá.
Hóa ra dưới chân tấm bia còn có một một khoảnh đá nhẵn nhụi hình chữ nhật, trông như nền gạch lớn được ốp xuống mặt đất.
“Mở khóa đi.” Tên hắc Tinh linh nói.
Cơ thể của Khan lập tức thoát khỏi sự kiểm soát, hắn cảm thấy mình có thể hoạt động lại tay chân như bình thường nhưng hắn vẫn quỳ ở đó, không xê dịch. Khan nhìn chằm chằm vào khoảnh đá hình chữ nhật, thử đưa tay chạm vào nó.
Lập tức, một hàng chữ hiện ra cùng một hàng ký hiệu.
Lại là mã morse.
“Vậy ra ngươi biết đáp án thật.” Hắc Tinh linh quan sát vẻ mặt của Khan khi nhìn thấy mớ ký hiệu cùng chữ cái hiện ra, không ngạc nhiên, không bỡ ngỡ, cứ như đang nhìn một thứ quen thuộc, hiển nhiên. Tên hắc Tinh linh khó chịu hỏi. “Nó là gì thế? Ta đã thử mấy lần nhưng đều vô dụng. Nó làm tổn thương lòng tự trọng của ta lắm đấy.”
“Là mật mã.”
“Mật mã kiểu gì?”
“Sao các ngươi biết ở đây có Thánh tích?” Khan ngẩng đầu lên, cười với gã hắc Tinh linh. “Ngươi một câu, ta một câu. Thế nào?”
“Ngươi quên nhanh quá! Ta đang là người nắm quyền kiểm soát mà.” Hắc Tinh linh chỉ vào cổ mình, cố tình nhắc nhở Khan nhớ lại những cực hình vừa rồi đã phải chịu.
“Phải nhỉ…” Khan thở dài, đưa tay chạm vào vòng kim loại gông lấy cổ mình. “Mà nè, nhìn mặt ngươi khá quen nha.”
Tên nhân loại này bị gì vậy? Gã hắc Tinh linh nhướng mày nhìn Khan bằng ánh mắt khó hiểu, thêm phần bối rối. Thái độ của Khan quá khác thường, không giống con mồi đứng trước thợ săn đang túm lấy gáy của nó chút nào. Tên nhân loại này quá thong thả, đến mức mà hắc Tinh linh cảm thấy mình thật ra chẳng phải kẻ nắm quyền điều khiển, mà người đó chính là Khan.
Song, bên cạnh phần rối rắm đó còn có chút tò mò. Nếu như Khan thật sự muốn giở trò, hắn cũng tự tin mình có thể giải quyết được. Một kẻ chưa học lõi ma thuật thì có thể làm gì được một Tinh linh như hắn chứ? Hắc Tinh linh muốn biết từ đâu mà tên nhân loại này vẫn có thể bình thản được như thế.
“Ta nghĩ diện mạo này của ta không đại trà đến thế.” Hắc Tinh linh đáp lại. Rồi hắn bỗng dưng nhớ đến điều gì đó. Không vui.
“Ngươi có đứa em trai nào không?” Khan hỏi bất ngờ.
“Em trai? Sao ngươi lại hỏi câu này? Ta không có em trai.” Hắc Tinh linh cười tươi tắn. Đôi mắt đỏ ánh lên tia khoan khoái quái gở. “Nhưng có anh trai đấy. Bị ta giết rồi.”
Khan à lên ngắn ngủi, chặc lưỡi than một tiếng tàn nhẫn rồi lắc đầu.
“Đừng kéo dài thời gian vô ích. Người của ngươi không chạy tới đây được đâu. Nơi này đang được bảo vệ.” Hắc Tinh linh vừa nói xong, hắn đặt tay lên ngực, giọng điệu thốt lên có chút vênh váo, tự mãn. “Tất nhiên ta thì khác. Đất rừng là nhà của Tinh linh, không nơi hoang dã nào có thể cản được bước chân của Tinh linh.”
Gã hắc Tinh linh cho rằng Khan lảm nhảm chỉ để kéo dài thời gian. Mà, cũng có một phần đúng. Thật ra điều mà Khan muốn là dò la thực hư mọi chuyện. Hắn đi nước cờ hiểm như thế này cũng là hắn cậy hơi Kahan mà tự tin dấn thân vào chỗ nguy nan. Nhưng hắn không ngờ Linh Hồn Sơ Khai lợi hại trong truyền thuyết không thể xuất hiện lúc mình cần.
Khan có cảm giác mình lại chơi ngu rồi.
Đúng là số phận nhân vật phụ hẩm hiu, chẳng ké được miếng hào quang nào của nhân vật chính để tăng hiệu ứng may mắn.
Lý do Khan tự dâng mình vào chỗ nguy hiểm như hiện tại, là do hắn biết chắc mình sẽ không chết. Hắn đã đoán đúng. Gã hắc Tinh linh đang cần hắn mở khóa Thánh tích. Nên hắn sẽ không chết được. Chịu hành hạ tra tấn gì đó thì chắc không thiếu phần, đó là nếu như hắn không chịu nghe lời.
Có lẽ Saul thật sự sẽ đến trễ, và hắn chẳng thể kéo dài thời gian thêm nữa. Bây giờ, mở khóa Thánh tích biết đâu lại có lợi cho hắn hơn.
Khan có thể nghĩ đẹp như thế là do hắn ta tin, Thánh tích này chắc chắn có liên quan tới An, mà An thì không thể nào đẩy hắn vào nguy hiểm.
Nếu bản chất thế giới này vẫn còn đi theo mạch nội dung cốt truyện, vậy Thánh tích chiếu theo đường lối phát triển tình tiết cũng không hề đơn giản.
“Nhanh lên. Ta hơi ngứa tay rồi.” Gã hắc Tinh linh làm tư thế muốn búng tay, như muốn dọa cho hắn sợ vậy.
Khan chỉ liếc nhìn bằng ánh mắt lạnh nhạt, nhưng hắn không phản kháng, y theo lời hắc Tinh linh phá giải mật mã dưới tấm bia.
Đưa tay chạm vào mặt chữ cái, chữ cái sáng lên rồi di theo ngón tay của Khan mà di chuyển. Giống như đang lướt lên màn hình cảm ứng mà xếp lại các mảnh ghép cho đúng với bức tranh. Khan xếp lại chữ cái lộn xộn đó thành chữ Astar. Và xếp lại mã morse cho đúng, tương ứng với chữ cái bên trên.
Hoàn thành. Mặt chữ cái và ký hiệu sáng lên cùng với hình vẽ đơn giản trên mặt tấm bia.
Sau đó, mặt đất rúng động. Mọi thứ bắt đầu rung chuyển, từ thềm cỏ lác đác tới cây cối xung quanh, lá cây run rẩy, cả bầu trời cũng chao nghiêng khi cơ thể bị mất thăng bằng chao đảo. Không gian trở nên ồn ào bởi đất đai chia cắt, lên xuống. Khan ngã phịch ra đất vì không giữ vững thân người. Trong khi gã hắc Tinh linh thì bật cười sảng khoái, đắc ý như thể hắn là kẻ chiến thắng.
Tấm bia xảy ra biến đổi, tạo ra một hình thái mới. Chiều dài tăng, chiều ngang cũng to ra. Mặt đá trơn trượt nổi lên những hoa văn chạm khắc. Rồi tấm bia cứ thế cao dần, như thể một đứa bé đột ngột trưởng thành. Nhưng khi chiều cao của nó vượt qua cả Khan và cứ thế vươn lên nữa. Hình dạng của nó cũng dần hiện rõ hơn theo sự chăm chú của Khan và gã hắc Tinh linh.
Không phải một tấm bia, mà là một cánh cửa.
Cơn động đất dừng lại.
Một cánh cửa lớn mọc giữa đất trống, vô cùng nổi bật.
Cửa đôi to lớn tỏa ra nét huyền bí thiêng liêng, có nét cổ kính uy nghiêm khiến người ta không dám thở mạnh. Ở trung tâm cánh cửa khắc họa cánh thiên thần tám cánh, phần giữa khoảng trống đôi cánh là một ngôi sao lơ lửng cùng chiếc vòng sáng tựa thiên sứ. Không có sự hiện diện nào được khắc họa để mang đôi cánh đó, trông có phần trống vắng khác thường.
Đây là Thánh tích của thần linh nào đó liên quan tới Thiên thần sao? Theo hắn nhớ, tộc Thiên thần cũng phân cấp bậc theo số cánh, tám cánh là sự tồn tại của thần linh thì phải.
“Ta đoán không sai. Vì năng lượng thánh ở đây cao hơn bình thường nên hẳn sẽ có liên quan đến tộc Thiên thần. Hừm, may là ta chu đáo có chuẩn bị sẵn.”
Gã hắc Tinh linh đi đến chỗ cánh cửa, gã vươn tay tới định sờ vào cửa, nhưng một lực đẩy mạnh lạ thường bật lên ngay khoảnh khắc hắn ta muốn chạm vào, tay cứ thế bị hất văng ra. Gã hắc Tinh linh không hề khó chịu, còn nở nụ cười hiểu rõ.
“Ngươi đợi ở đây một chút. Ta mang chìa khóa cuối cùng tới.”
Gã hắc Tinh linh vừa dứt lời, gã đã quay người đi thẳng, không gian bị xé rách cũng trong khoảnh khắc đó. Hắn đi xuyên qua không gian dịch chuyển rồi biến mất.
Chỉ còn lại một mình Khan.
“Hắn không sợ mình bỏ trốn à…?” Khan ngớ người.
Mà đúng là hắn không bỏ trốn được. Theo lời gã hắc Tinh linh nói, nơi này đang được bảo vệ nên người của hắn không chạy tới đây được, và ngược lại, hắn cũng không thể rời đi được.
Vậy còn nhân vật chính thì sao?
Khan lấy trong ngực áo ra một chiếc đồng hồ quả lắc, Khan mở nắp đồng hồ, truyền vào ma lực của mình và ấn mạnh vào mặt đồng hồ. Không có gì xảy ra, hoặc là nó đang xảy ra rồi.
“Hắn không nên cho mình cơ hội truyền tin mới phải… Gặp phản diện rởm nữa rồi.”
Khan bình tĩnh cất đồng hồ quả lắc vào túi. Trước khi rời đi, hắn cảm thấy mình vô cùng đúng đắn khi quyết định chôm đồ của ông già Chúa Quỷ đó.
Truyền tin thành công, Khan cũng không đứng yên mà tiến lại gần cánh cửa to lớn, hắn chần chừ chỉ một thoáng rồi đưa tay lên như tên hắc Tinh linh vừa rồi để chạm vào cửa.
Không giống với trường hợp của hắc Tinh linh, hắn không hề bị đẩy ra.
Thay vào đó, cánh cửa nặng nề đột nhiên mở ra như thể có ai bên trong điều khiển.
“Ơ…?”
Khan chỉ kịp thốt lên một âm tiết, sau đó bị một lực hút mãnh liệt kéo cả người vào trong.
Rầm!
Cánh cửa lần nữa đóng lại, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Xung quanh không một bóng người.
Lúc gã hắc Tinh linh quay lại, hắn cũng rất kinh ngạc khi không thấy Khan ở đâu. Hắn dùng ma lực thăm dò tung tích Khan thông qua chiếc vòng cổ nhưng vô hiệu. Hắn không hề đặt giả thuyết Khan sẽ vào được cửa, vì Khan không có huyết thống Thiên thần. Gã hắc Tinh linh cau mày nhìn quanh, hắn cũng không phát hiện sự ẩn nấp hay sự sống nào khác ngoài mình và… thứ này.
“Chậc. Làm việc chính trước đã.”
Gã hắc Tinh linh kéo sợi dây xích đang cầm trong tay, âm thanh lanh canh của xích sắt va chạm vào nhau vang lên cùng tiếng nấc rên đau yếu ớt.
“A…!”
Một dáng hình bé nhỏ xuất hiện, cả người mặc chiếc váy áo rách rưới trông chẳng khác gì trùm đại chiếc bao tải vải thô vào người, trên cơ thể đầy vết bầm và bụi bẩn, mái tóc xoăn dài thượt trông bết dính và dơ dáy, nhìn không ra màu bạch kim ban đầu, xõa bù xù khắp mặt gần như che đi đôi tai dài hơi vểnh. Nhưng không dài như tai của Tinh linh mà có vẻ ngắn hơn, nếu không nhìn kỹ có thể nghĩ đó là tai người cũng nên. Cô bé có làn da trắng trẻo, không phải là hắc Tinh linh. Nhưng cũng không thể là Tinh linh thuần chủng được. Bởi vì, khi cô bé ngước mặt lên, đôi mắt hiện ra một màu đen láy.
Mắt của Tinh linh thuần chủng phải là màu sáng.
“Ngươi, lại đây. Mau lên.” Gã hắc Tinh linh lại kéo dây xích, làm cô bé suýt nữa ngã chúi người về phía trước.
“Tôi có tên mà.” Cô bé sau khi lấy lại thăng bằng đã khó chịu lên tiếng phản ánh. Không hề có dáng vẻ sợ hãi đặc trưng của nô lệ.
Gã hắc Tinh linh không thèm để ý. Hắn đã quen với thái độ kỳ quặc của đứa nô lệ này rồi.
Trông nó với tên nhân loại quý tộc kia đều kỳ quặc như nhau.
Bị hành hạ, chịu đau đớn như chết đi sống lại biết bao nhiêu lần mà vẫn có thể thờ ơ, hờ hững như thế. Chẳng hề tỏ vẻ sợ hãi như con chó đã bị hắn bẻ hết chân sáu lần rồi cho chữa trị lành lại.
“Chi là Chi, tên của tôi là Chi đấy! Có sai bảo ô sin cũng phải gọi tên nó chứ? À… Tôi còn chẳng phải ô sin, thảm hơn luôn ấy, là nô lệ đúng không nhỉ? Khốn nạn thật… Đầu thai như thế này là quá thất bại rồi. Tôi thà làm con mèo còn hơn! Ít nhất phải là một con mèo Nga sống trong một lâu đài xa hoa!”
Nhưng con nhỏ này lảm nhảm còn phiền hơn cả tên nhân loại kia. Đã vậy còn nói mấy từ ngữ hắn nghe chẳng hiểu gì.
Nếu không phải trong người nó có huyết thống của Thiên thần, là gã hắc Tinh linh cũng thấy phiền mà giết luôn cho rồi.
Gã hắc Tinh linh thô lỗ kéo cô bé Tinh linh tới trước cánh cổng, không nói lời nào đã dùng ma lực tạo ra một vết cắt chém lên tay cô bé.
“A a!!” Cho dù có giỏi nhẫn nhịn đau đến cách mấy, khi bất ngờ chém sâu một đường lên cánh tay cũng phải thét thành tiếng.
Nước mắt rơi lã chã trên mặt, nhưng trong đôi mắt đen của cô bé không hề có tia sợ hãi nào. Dường như chỉ đau quá nên mới khóc, nước mắt sinh lý không thể cản ngăn bằng ý chí.
Gã hắc Tinh linh chẳng quan tâm, trước khi mấy giọt máu rơi xuống đất, hắn đã kịp hứng lấy vài giọt bằng ma thuật. Những giọt máu đỏ tươi xoay vòng, lơ lửng giữa lòng bàn tay hắc Tinh linh. Hắn vung tay, phóng những tia máu đó đi vào cánh cửa to lớn.
Ầm ầm…
Gã hắc Tinh linh hưng phấn nhìn cánh cửa Thánh tích cuối cùng cũng mở ra, hắn quay ra nói với cô bé như thể ban ơn.
“Tạp chủng như mày cuối cùng cũng có ích rồi đấy.”
Chi ngẩng đầu, mặt đầy nước mắt và mồ hôi, ôm lấy cánh tay bị thương của mình. Cô bé nhìn thẳng vào gã hắc Tinh linh, ngoác miệng cười:
“Còn thằng chó như mày thiếu mất dây xích rồi kìa.”
– —
Chương sau nhè tên cho hắc Tinh linh vậy, tại thằng này sống cũng dai.