Chương 37: Dù chỉ là thích cũng chưa bao giờ
Mạc Vy Nhiên vội vàng quay đầu bước vào bếp để tránh khỏi cái tình trạng ngại ngùng này. Hắn thấy cô rời đi thì cũng bước xuống cầu thang rồi đi vào bếp. Khi thấy cô đang đứng đấy hắn tỏ vẻ hơi lúng túng, tiến lại gần cô hơn từ phía sau ôm trầm lấy cô rồi gục mặt vào vai cô một cách yếu đuối.
Cô hình như đứng hình tại chỗ, hơn nữa cô rất bất ngờ với hành động của hắn, hắn đã là đang làm gì. Mạc Vy Nhiên cứ đứng yên như vậy không động đậy, không lên tiếng hai người cứ thế đứng đấy. Đến khi Mạc Vy Nhiên không chịu được sự im lặng đáng sợ này nữa cô đành phải lên tiếng “Anh buông em ra đi.”
Nghe câu nói của cô, hắn cũng không có phản ứng gì cứ thế càng siết chặt cô hơn, cô nhăn mặt khó chịu quát lớn “Lâm Hàn Vũ, em bảo anh bỏ ra.” Hắn nghe vậy thì cũng giật mình, thấy cô run run hình như là đang khóc hắn vội vàng xoay người cô lại nhìn thấy khuôn mặt đang đẫm nước của cô không hiểu sao hắn lại có một cảm giác đau thắt ở trong tim hắn ôm chặt lấy cô vào lòng, rồi nhẹ giọng nói “Đừng khóc.”
Gì đây hành động này của hắn là sao lúc trước con nói cô chỉ là đồ chơi bây giờ lại đến đây an ủi cô. Hắn là đang vừa đánh vừa xoa sao. Hay là hắn thật sự có một chút tình cảm gì đó với cô, hay chỉ là sự tiếc nuối của hắn khi sợ rằng đồ chơi của mình sẽ mất khi hắn chưa chán. Những suy nghĩ vớ vẩn cứ quây quẩn trong đầu của cô, làm cô cảm thấy choáng váng, cô vội vàng đẩy hắn ra nhìn hắn với một con mắt phức tạp “Anh không có gì muốn giải thích với em sao?”
Hắn nhìn vào con mắt của cô cảm thấy hơi chột dạ, vội vàng quay đi chỗ khác, nhưng không lên tiếng. Thấy vậy thì cô cũng ngầm hiểu được ý của hắn, hắn thật sự xem cô là một món đồ chơi. Lúc này nước mắt của cô bắt đầu rơi làm cách nào cũng không thể ngừng được cô vội vàng lâu đi rồi đưa mắt nhìn hắn hỏi một cách nghiêm túc “Được thôi. Anh ngồi xem em là gì cũng được, là đồ chơi, là người làm ấm giường, hay chỉ là một người vợ trên danh nghĩa, em đều chấp nhận không ý kiến. Nhưng..có một điều em muốn hỏi anh.” Nói đến đấy cô dừng lại nhìn xem biểu cảm hiện tại của hắn là gì. Nhưng hắn cũng không tỏ vẻ gì là khác thương cả, hắn vẫn đứng đấy, vẫn nhìn cô với một ánh mắt rất lạnh lùng. Cô này nói tiếp, nhưng giọng hơi run run “Từ trước đến giờ anh đã bao giờ em yêu em chưa?” Cô dừng lại một chút như đang chờ câu trả lời của hắn vậy, nhưng hắn vẫn không lên tiếng mà cứ nhìn cô. Thấy vậy Mạc Vy Nhiên lại càng đau lòng hơn, cô có gắng nói ra từng chữ trong tiếng nấc nghẹn “Chữ yêu có vẻ quá khó với anh nhỉ…vậy đơn giản hơn, anh đã bao giờ thích em chưa…chỉ là một chút…một chút thôi cảm giác… rung động với em, có khi nào anh cảm thấy trong lòng mình nhói khi nhớ đến em không?”
Cô lấy hết can đảm nói ra từng chữ trong tiếng lòng mình và cũng để cô khẳng định xem vị trí của mình trong lòng hắn nhưng điều mà cô nhận lại là gì, vẫn là sự im lặng của hắn, hắn không trả lời cô, hẳn vẫn chỉ chưng ra bộ mặt lạnh tanh như bình thường, chẳng lẽ từ nãy đến giờ cô chỉ độc thoại một mình.
Cô thấy vậy thì cũng không nhẫn nhịn được nữa, cô hét lên một cách đau đớn “Lâm Hàn Vũ, em đang hỏi anh đấy anh trả lời đi một câu cũng được chỉ cần nói có hoặc…không.
Hắn thấy biểu cảm đó của cô thì cũng hơi khó sự, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt cô nữa, hắn quay đầu đi chỗ khác, nhìn vào một khoảng không vô định hình nhỏ giọng lên tiếng “Chưa bao giờ, dù chỉ là thích, tôi…cũng chưa bao giờ thích cô.”