Chương 22
Nổi bật hơn cả là bá tước Kenwald trong bộ lễ phục trắng. Nếu có một từ để hình dung thì hẳn mọi người đều nghĩ ngay đến thiên thần. Dù có trăm hoa khoe sắc trong lễ đường thì cũng bị lu mờ trước vẻ đẹp của Kenwald.
– Kya… thật không thể tin nổi. Người đàn ông đẹp nhất đế quốc sẽ kết hôn. Khi nghe tin ta tưởng như bản thân sẽ ngất mất.
Một vị tiểu thư nào đó nói với giọng đầy bi thương.
– Tôi thì đã đoán trước được việc này. Người kết hôn cùng ngài bá tước không phải chính là vị tiểu thư nhà hầu tước Druke sao. Mọi người ai cũng biết hai gia tộc đó có mối quan hệ bền chặt như thế nào mà.
Vị tiểu thư khác lên tiếng.
– Nhưng mọi người có nghĩ tin đồn đó là thật không? Việc bá tước có tình nhân ở ngoài thủ đô.
– Ta cũng nghe nói bá tước kết hôn theo tâm nguyện của cựu bá tước mà thôi.
– Bàn tán những lời đồn trong một ngày trọng đại như vậy sẽ không hợp với phong cách của các quý cô đâu.
Trước khi mọi việc đi quá xa, một người khác đã lên tiếng kết thúc cuộc trò chuyện. Những vị tiểu thư khác cũng chuyển chủ đề nói chuyện.
“Cạch…” cánh cửa lễ đường mở ra, cô dâu với chiếc váy cưới lộng lẫy tiến vào, bên cạnh cô là hầu tước Druke. Hôm nay tiểu thư Medilia không búi tóc mà thả xuống để mọi người có thể chiêm ngưỡng mái tóc cam dài thướt tha của mình.
Mọi người đều im lặng ngắm nhìn vẻ đẹp của cô dâu. Rất nhanh, cô đã đứng bên cạnh bá tước Kenwald. Vị cha xứ bắt đầu làm lễ. Cho đến khi kết thúc việc trao nhẫn cho cô dâu, bá tước đã rời đi ngay sau đó mà không hề nhìn cô thêm một lần.
————————————————
– Nếu ngài qua lại với cô ta, em sẽ ly hôn.
Tiểu thư Medilia giờ đã là phu nhân bá tước nói. Trên gương mặt thể hiện rõ thái độ cứng rắn.
– Haa, sao cô cứ xen vào chuyện riêng tư của ta như vậy? Thật cứng đầu.
Bá tước Kenwald mất kiên nhẫn và nhìn cô một cách đầy giận dữ.
– Vì em là vợ của ngài. Những tin đồn ngài có tình nhân bên ngoài sẽ làm ảnh hưởng đến hình ảnh không chỉ của em mà còn cả gia tộc. Dù có khó chịu đến đâu, xin hãy chịu đựng nó trong ba năm này.
“Cạch….” khi Medilia vừa rời đi, bá tước liền đập phá mọi thứ trong căn phòng. Một dáng vẻ mà Martley chưa từng thấy qua và cũng không thể tưởng tượng được với người cậu từng gặp trước đó.
Sau nhiều vụ cãi vã, Kenwald ngày càng lạnh nhạt với Medilia. Trái ngược với sự sốc nổi của bá tước, phu nhân vô cùng điềm tĩnh quán xuyến công việc trong dinh thự. Từ quản gia cho đến người hầu, mọi người đều một mực kính trọng và nghe lời của cô.
Những lá thư mà bá tước Kenwald viết cho Nassy đều không có hồi âm. Nỗi lo của bá tước Kenwald về Nassy biết tin mình đã kết hôn ngày càng lớn. Bá tước nôn nóng muốn giải thích với Nassy ngay lập tức nhưng có quá nhiều thứ kìm hãm đôi chân.
Bá tước đã thực sự bùng nổ khi biết Medilia đã hạ thuốc mình để có được người nối dõi. Khi Kenwlad chất vấn cô thì cô chỉ đáp lại một cách lạnh nhạt rằng nó cần thiết cho gia tộc.
Sau đó, Kenwald nhanh chóng vui mừng khi biết rằng Medilia đã gặp sự cố và sảy thai. Lần này, người sụp đổ hoàn toàn là phu nhân bá tước. Cô đã hôn mê gần một tuần sau khi biết bản thân mất đứa trẻ trong bụng và không thể mang thai nữa. Việc quản lí công việc trong gia tộc với tâm trạng u sầu khiến sức khỏe của Medilia tụt dốc không phanh.
Ba năm sau kết hôn, Medilia đã không thể gắng gượng được nữa mà qua đời. Martley là người đã chứng kiến tất cả, cậu biết Medilia không hề làm gì sai. Cô đã cống hiến cho gia tộc Edric cho đến hơi thở cuối cùng mà không một lời than vãn. Kể cả khi cô không nhận được bất kì sự quan tâm nào của chồng mình.
Một người phụ nữ cô độc và đáng thương.
Cậu cảm thấy tiếc cho người phụ nữ xinh đẹp và tài năng đó. Khi ánh mắt cậu và cô chạm nhau, Martley thấy rõ sự mệt mỏi trong đôi mắt xanh lục bảo ấy. Nó rõ ràng khác với đôi mắt sáng chứa đầy sự tự tin của Meidilia vào ngày kết hôn. Nhưng giờ đây, cậu không thể thấy nó được nữa.
——————————————————————
Ngay khi làm xong tang lễ cho Medilia, bá tước đã vội vã lên đường để tìm đến Nassy. Số phận thật biết trêu đùa con người. Thị trấn xinh đẹp nơi Nassy từng cư trú đã biến thành một mảnh hoang tàn.
Theo thông tin của những người may mắn sống sót tại đây, không lâu sau khi biết tin bá tước kết hôn thì Nassy đã chủ động rời đi. Họ không hề biết cô đã đi đâu và chỉ cách đây một tháng thì nơi này đã bị lũ sinh vật hắc ám tấn công. Cảnh tượng kinh khủng trước mắt là kết quả cuộc càn quét của lũ sinh vật man rợ đó.
Bá tước lần nữa tìm kiếm tung tích của Nassy trong vô vọng. Nhìn gương mặt tiều tụy của Kenwald, Martley lại không biết nên tức giận với vô tình của ông ta với người vợ quá cố hay cảm thấy đáng thương cho kẻ đang tìm kiếm người mình yêu trong truyệt vọng.
Cho đến một ngày, khi đọc xong bức thư của ai đó, bá tước tức tốc rời khỏi dinh thự. Hôm ấy, bầu trời trở nên u ám lạ thường. Trong xe ngựa, bá tước chăm chú nhìn ra ngoài dù cửa sổ đã nhòe đi bởi những hạt mưa. Trên gương mặt ấy tỏ rõ sự bất an.
Xe ngựa dừng lại tại một khu ổ chuột. Martley nhận ra nó vì nơi đó bởi những kẻ ăn xin đi lại vất vưởng quanh những căn nhà xập xệ. Khi thấy xe ngựa đắt tiền dừng tại nơi này, nhiều kẻ đã chạy đến vây quanh bá tước Kenwald. Những gương mặt khắc khổ, teo tóp lại vì đói ăn đang giơ những bàn tay gầy gò bẩn thỉu níu kéo lòng thương hại của bá tước.
– Cầu xin ngài thương xót….
– Xin ngài…chỉ một đồng bạc…
– Đức ngài nhân từ, van xin ngài rủ lòng thương…
Những âm thành thều thào như vong hồn cứ rên rỉ bám lấy bá tước không ngừng. Kenwald trừng mắt với đám người trước mặt.
– Nếu không muốn mất đầu thì tránh ra.
Trước lời đe dọa, họ dần tản ra xung quanh nhưng ánh mắt vẫn dính lấy bá tước và quan sát mọi hành động của ông ta. Đi thật sâu vào trong con hẻm bốc mùi khó chịu, mỗi bước chân di chuyển lại nghe được âm thanh của lũ chuột xung quanh bám theo.
Bá tước dừng lại ở căn nhà tồi tàn nhất trong tất cả căn nhà ở đây. Nó thậm chí còn chẳng thể gọi là nhà. Mái nhà đã bị rột từ lâu, cửa sổ đã cũng bị mỡ một mảnh lớn và trước mặt là cánh cửa ọp ẹp có thể đổ xuống bất cứ lúc nào.
Martley thấy bá tước Kenwald hơi chần chừ trước ngưỡng cửa. Phải chăng là vì chưa chấp nhận sự thật người mình yêu thương phải sống ở nơi này. Nhưng rồi Kenwald cũng đẩy cửa bước vào. Khi cánh cửa bị đẩy ra còn kèm theo âm thanh ken két chói tai.
Trong nhà rất tối, ánh sáng duy nhất hắt vào là từ cánh cửa mà bá tước đang đứng. Mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi Martley, cả cậu lẫn bá tước đều cau mày.
– Ri..lderle?
Giọng nói yếu ớt phát ra từ phía giường. Martley không thể tin được giọng nói trong trẻo của Nassy đã trở thành như vậy.
– Nassy!
Bá tước chạy vội đến bên cạnh giường và nắm lấy đôi tay gầy guộc của người nằm trên giường.
– Ah…ta đang mơ sao?
Nassy chầm chậm mở mắt nhìn người trước mặt.
– Ta xin lỗi vì đã đến trễ. Giờ ta sẽ mang nàng đi như đã hứa. Hãy tha thứ cho ta nhé Nassy.
Nước mắt từ từ lăn dài trên gương mặt tiều tuỵ của Nassy. Cô lấy tay ôm ngực và liên tục ho. Máu tràn ra từ khóe miệng của cô.
– Đã quá muộn. Ta đã từng oán trách ngài…khụ khụ… nhưng..giờ không còn quan trọng nữa.
Nassy đột ngột siết chặt lấy bàn tay đang nắm của Kenwald, móng tay cô ghim sâu vào da thịt của bá tước.
– Đứ..a…trẻ..hãy mang nó đi. Nhưng…khụ..kh..ụ.. đừng để nó giống như ta. Ta đã quá tham lam…đừng cho nó tình thương của ngài.
Nassy lặp đi lặp lại câu nói ấy thật nhiều lần. Cho đến tận khi trút hơi thở cuối cùng mắt cô ấy vẫn mở thật lớn nhìn vào khoảng không vô vọng. Bá tước ôm lấy cơ thể đang lạnh dần và gào khóc thảm thiết.
– Nassy…đừng. Tại sao.. Đáng ra ta phải đến sớm hơn..
Bàn tay từng ghim chặt vào Kenwald đã buông thõng xuống, trên móng tay còn vương lại chút máu tươi của bá tước.
“Bịch…” âm thanh của thứ gì đó rơi xuống đất. Một đứa trẻ với mái tóc trắng chạy vụt qua Martley và đến bên giường.
– Mẹ… mẹ…mẹ ơi.
Martley nhìn những mẩu bánh mì và khoai tây đã mốc lăn trên sàn nhà rồi lại nhìn đứa trẻ tóc trắng đang nước mắt giàn giụa không ngừng lặp lại từ “mẹ ơi”.
Là Rilderle đây ư?
Cậu đã từng thấy nhân vật này bị mẹ kế và em trai hãm hại, cũng là người biết được cái kết bi thương của nhân vật phản diện. Nhưng chưa bao giờ Martley đau đớn đến vậy. Cậu muốn chạy tới ôm đứa trẻ kia thật chặt.
Chỉ nhìn từ phía sau thôi cũng đủ thấy Rilderle trông thảm thương đến nhường nào. Quần áo rách rưới, tay và chân chẳng khác gì cành củi khô quắt queo. Qua lớp áo mỏng, những vết roi trải dài khắp lưng, và bắp chân cậu. Ngoài ra, còn rất nhiều vết bầm tím đậm nhạt khác nhau. Dường như chẳng có một chỗ nào trên cơ thể là lành lặn.
Đó mới chỉ là một đứa trẻ.
Một phần khuất trong bóng tối của cuốn truyện đang bị lột trần dưới cái nhìn của độc giả. Một phần nhỏ đến mức bị tác giả lãng quên và chỉ được miêu tả vỏn vẹn qua vài câu từ đơn giản, lướt qua trong mắt người đọc trong phút chốc mà không đọng lại chút nào. Thực chất đó lại là sự tồn tại không thể phai mờ, đi theo cả một đời người, trở thành vết thương không thể nào lành lại được.
Liệu khi viết ra những dòng ấy, tác giả từng nghĩ đến cảm nhận của các nhân vật phụ không. Martley thật sự muốn một trận sống mái với tác giả vì khiến nhân vật cậu yêu thích phải chịu khốn khổ như vậy.
Trong lúc Martley vẫn chìm đắm xả giận tác giả thì cảnh đã chuyển sang nơi khác. Dưới cơn mưa rào nặng hạt có hai người một lớn một nhỏ đứng bên ngôi mộ mới được xây. Họ đứng ở đó thật lâu, dù cho quần áo đã ướt đẫm nước mưa nhưng không ai muốn di chuyển. Sự lưu luyến không muốn nói lời tạm biệt khiến đôi chân chẳng thể cất bước.
Martley nhìn bá tước, người đã lấy lại phong thái lãnh đạm thường ngày. Dù vậy đôi mắt kia vẫn không thể như vỏ bọc giả dối mà để lộ sự đau khổ đến tận cùng của người đó.
Đứa trẻ bên cạnh giống như bản sao của bá tước. Không còn những tiếng khóc nấc nghẹn ngào, chỉ có cơ thể nhỏ bé khẽ run nhẹ chẳng rõ vì lạnh hay vì phải kìm nén cảm xúc. Đôi mắt đỏ hoe hơi sưng lên do khóc quá nhiều.
Xung quanh hai người bao trùm bởi tiếng mưa cũng như tiếng lòng của họ bây giờ. Cả hai đều đã mất đi người mình yêu nhất và Martley hiểu điều đó. Nước mưa hắt lên mặt họ rồi chảy dài xuống cằm khiến hai người trông như đang thực sự khóc.
Bá tước nhìn đứa trẻ bên cạnh. Kenwald trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng:
– Ngươi tên là gì?
– Rilderle.
Trái với hình ảnh khóc nấc lên ban nãy Martley thấy, Rilderle trả lời rành mạch và còn nhìn bá tước đầy đề phòng. Cậu nhận ra đứa trẻ này không yếu ớt như cậu nghĩ hẳn là do di truyền từ người cha lạnh lùng.
– Từ giờ ngươi là con của ta. Nếu muốn sống thì theo ta và sống một cuộc đời mà mẹ ngươi mong muốn.
Bá tước vừa dứt lời thì rời đi, bỏ lại đứa trẻ kia vẫn đang đứng ngẩn ngơ dưới mưa. Trông chốc lát, đứa bé đó nhìn ngôi mộ lần cuối rồi vội vã theo sau bá tước.
Khung cảnh tiếp theo mờ dần, Martley nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống.
[ Hệ thống: Thời gian tái hiện quá khứ đã đến giới hạn. Bắt đầu thời gian đếm ngược…
5..
4…
3..
2…
1 ]
– ——————————————————————–
P/S: Hiiii mọi người, vì bận một số việc mà Bún lặn hơi lâu. Không biết các bạn còn nhớ tui hông:< Nay rảnh nên tui ngoi lên tặng cả nhà chương mới nè.
Iu các bạn nhìu lắm ❤️❤️❤️
#Bún