Chương 6
Cả lớp đều rên rỉ nhận đề khiến cô giáo dạy Lí bật cười.
– Các em cứ làm hết đống đề chắc chắn thi tốt.
– Cô ơi, làm một nửa được không?
Cô giáo cười cười đáp:
– Vậy tôi trừ một nửa điểm của em.
Cả lớp thở dài nhưng cũng chỉ có thể tuân mệnh. Bọn họ biết thầy cô là muốn tốt cho họ. Tiết học Văn hiếm khi không có đề cương. Thầy giáo sau khi phân tích những tác phẩm văn học có khả năng vào thì nói:
– Thầy không bắt các em học thuộc đề cương. Mọi người làm một bài phân tích về các tác phẩm này rồi đưa thầy sửa.
Cả lũ hoan hô vỗ tay. Phải biết bọn họ sợ nhất là học thuộc Văn, mỗi bài phân tích cũng mất mấy chục trang khiến bọn họ sợ hãi. Vũ cũng bớt cảnh giác với thầy giáo mới này, nếu thầy không muốn nói thì cậu cũng chẳng thể làm gì.
– Vũ ơi, chơi bóng đê.
Vũ ngẩng đầu lên nhìn bọn Bảo Lâm lắc đầu, tiện thể nhắc cậu ta:
– Không chơi đâu, cậu không học đi sắp thi rồi.
Lâm như trái bóng xì hơi, cậu ta đắn đo rồi bỏ bóng xuống ngồi vào chỗ học thuộc đề cương. Điện thoại Vũ kêu lên. Là tin nhắn của Dung. Sau khi đọc xong Vũ liền đứng lên đi ra ngoài. Lúc đi đến cửa lớp cậu liền va phải Doanh đang đi vào.
– Đi đâu mà vội vậy?
Vũ vội nói:
– Xin thầy nghỉ giúp tôi, tôi có việc gấp.
Chưa kịp để Doanh hỏi gì cậu đã chạy như bay đi. Doanh khó hiểu nhìn cậu. Cậu lẩm nhẩm:
– Cậu đang giấu điều gì, bí mật của cậu là gì?
Nhìn bóng lưng của Vũ khuất nơi cầu thang Doanh chần chừ rồi bước vào lớp.
Vũ chạy đến bờ tường của trường rồi nhảy qua. Lúc nhảy ra ngoài liền có một chiếc ô tô đứng đó đợi sẵn. Vũ nhẹ nhàng đáp xuống rồi nhảy vào xe. Chiếc xe nhanh chóng chạy đi.
– Điều tra thế nào rồi?
Dung liền đưa máy tính cho Vũ xem, cô nói:
– Camera bị làm hỏng rồi, khả năng chúng biết ta đã thăm dò đến nơi rồi.
Vũ gật đầu, nếu vậy thì đấy có thể là một trạm trung chuyển của chúng. Bọn họ vội lái xe đến quán xăm đó.
Chiếc xe chạy nhanh hết tốc độ, trên đường bọn họ gặp vài đoạn tắc đường.
– Mẹ kiếp, đã vội rồi còn tắc đường.
Vũ chạy xuống, cậu đi đến chỗ cảnh sát giao thông đang đứng điều tiết dòng xe.
– Anh cảnh sát, chúng tôi là đội tác chiến đặc nhiệm, chúng tôi đang có nhiệm vụ, có thể cho chúng tôi đi trước không?
Anh cảnh sát khả nghi nhìn cậu. Sau khi nhìn thấy thẻ của cậu thì kinh ngạc. Bé như vậy đã là thượng úy. Anh cảnh sát vội chào theo kiểu quân đội rồi điều tiết dòng xe cho xe của bọn họ chạy đi trước. Đồng thời anh cũng thông báo cho cảnh sát ở các trạm khác về việc này.
Lúc bọn họ đến nơi liền thấy quán xăm đang mở. Bọn họ không đi vào luôn mà ngồi ở quán cafe đối diện theo dõi. Sau buổi trưa liền có một chiếc xe tải đi vào tiệm xăm. Bọn Vũ liền cảnh giác. Cạu ra hiệu cho mọi người chủan bị tác chiến.
Bọn họ đi đến bên cạnh quán xăm nhìn vào trong. Vũ nói mình vào trước xem thế nào. Lúc cậu bước vào liền có một người đeo kính trông có vẻ thư sinh đi đến chào hỏi.
– Bạn nhỏ, đến xăm sao?
Vũ gật đầu, cậu đi đến gã ta, đưa điện thoại cho gã xem ảnh hình xăm Hắc Hỏa, nói:
– Em thấy bạn em có hình xăm này, nhìn ngầu quá nên em muốn xăm ạ.
Gã đeo kính nheo mắt nhìn cậu.
– Em chọn đúng chỗ rồi, ngồi đợi anh đi.
Vũ ngồi xuống ghế chờ, cậu nhìn ngó xung quanh. Không có camera quan sát, chiếc xe đậu ở cổng vẫn như vậy chưa đi. Lúc này cửa cuốn đang mở bỗng kéo xuống. Xem ra là bọn chúng tính làm việc luôn tại đây. Vũ không lo lắng, cậu ung dung ngồi chờ chúng nó ra. Cậu ra hiệu bằng âm thanh cho những người bên ngoài thông qua máy nghe lén trong túi áo.
Một lúc sau mấy gã cơ bắp cuồn cuộn chạy ra, bọn chúng nhìn Vũ một cách bất lương. Cậu đứng dậy, lạnh lùng nhìn chúng. Có vài tên bỗng dưng thấy hơi sợ hãi, nhưng nghĩ đến việc mình là ngước Hắc Hỏa bọn chúng lại khí thế hừng hực. Gã đeo kính nheo mắt nhìn Vũ giống như con rắn độc dính nhớp.
– Cậu em, cậu không phải người thường nhỉ, nhưng đã vào hang cọp rồi thì không ra được đâu