Chương 11
– Đêm qua ngủ muộn thế à, tôi về cậu có làm gì không đấy?
Vũ nhoẻn miệng cười:
– Sao có thể chứ, cậu về tôi đi ngủ ngay mà, còn không cả học bài nữa.
Doanh gật đầu, cậu lấy từ trong balo ra mấy cái bánh bao còn ấm.
– Đầu bếp nhà làm ngon lắm, mang cho cậu một ít.
Vũ mỉm cười nhận lấy. Cậu chọn một cái rồi bẻ đôi. Bên trong có nhân xá xíu phomai, Vũ đưa cho Doanh một nửa.
– Tôi ăn rồi.
Vũ cắn một miếng, một bên má cậu phồng lên như miếng bánh bao trắng, cậu lầm bầm nói:
– Tôi cũng ăn rồi, một mình tôi ăn không hết, cậu ăn một nửa đi.
Lúc này Lâm vừa về chỗ, ngửi mùi bánh bao liền thèm thuồng:
– Không ăn thì để tôi ăn cho.
Cậu ta chưa kịp với tay với tới thì nữa cái bánh bao đã nằm gọn trong tay Doanh. Doanh cắn một miếng rồi liếc mắt nhìn cậu ta. Hừm! Muốn dành đồ ăn với cậu, mơ đi!
Vũ bật cười nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Lâm, cậu đưa cho cậu một cái bánh bao cậu mua hồi sáng không ăn hết.
– Tại sao không phải là cái bánh bao của Doanh?
Tuy nói vậy nhưng cậu ta vẫn tiếp nhận cái bánh bao.
– Đây là bạn cùng bàn tôi cho, chỉ tôi mới được ăn.
Lâm đang nhai bánh bao bỗng dừng lại một lúc sau đó làu bàu:
– Các người giấu điều gì đúng không, các người bên nhau rồi hả.
Giọng Lâm khiến mọi người đều quay đầu lại nhìn chỗ bọn họ. Vũ đỡ trán hết lời nói với cái đồ ngốc này. Cậu quay sang nhìn Doanh chợt thấy cậu quay đầu nhìn ra cửa sổ, sẽ chẳng làm sao nếu Vũ không nhìn thấy tai Doanh đỏ lên. Không hiểu sao tim Vũ lại đập nhanh. Cậu đỏ mặt cúi đầu gặm bánh bao.
Phản ứng của hai người liền được thu vào mắt của cả lớp. Mấy bạn nữ nhìn nhau cười như được mùa. Bọn họ lôi kéo nhau đi đến chỗ bọn họ, cười đầy ẩn ý nói:
– Có chuyện vui vậy sao?. Đọc thê𝓶 các chươ𝓷g 𝓶ới tại — tr𝗎𝓶tr𝗎𝒚𝙚 𝓷.𝐕𝓷 —
Vũ đỏ mặt nhìn bọn họ.
– Bọn tôi chỉ là bạn cùng bàn thôi, bên nhau gì chứ.
Bọn bạn cùng lớp tất nhiên biết nên đùa lúc nào, bọn họ trêu vài câu rồi cũng tản đi. Vũ quay sang liền thấy Doanh đang nhìn mình chằm chằm. Vũ nghiêng đầu không hiều:
– Có chuyện gì sao?
Doanh hừ nhẹ một cái rồi quay đầu đi. Vũ khó hiểu, cậu lay nhẹ người Doanh;
– Có chuyện gì vậy, cậu ngại người ta trêu à?
Doanh quay lại lườm Vũ:
– Chúng ta chỉ là bạn cùng bàn thôi sao?
Vũ ngạc nhiên khi Doanh hỏi chuyện này. Cậu không biết nên trả lời thế nào. Bọn họ là bạn sao? Nếu bỏ qua tất cả quả thật Vũ cũng muốn làm bạn với Doanh nhưng vậy là đủ sao? Đối với Vũ như vậy là không đủ. Cậu từng hy vọng có thể bầu bạn với Doanh một thời gian ngắn thôi, như vậy cũng đủ với cậu rồi. Nhưng càng tiếp xúc với Doanh, cảm nhận sự quan tâm dịu dàng từ cậu khiến Vũ tham lam muốn được nhiều hơn.
Cậu biết bản thân mình quá tham lam nhưng đây coi như là chấp niệm cuối cùng của cậu đi. Ngay lúc không biết trả lời thế nào thì tiếng trống vang lên. Vũ thở ra một hơi. Doanh lườm cậu rồi nói một câu không đầu không đuôi:
– Tôi thì không muốn chúng ta chỉ làm bạn cùng bàn, ít nhất cũng phải là bạn thân chứ.
Vũ ngạc nhiên nhìn Doanh. Không ngờ Doanh lại coi trọng cậu như vậy. Vũ cười nhẹ, cậu nhẹ giọng hơi chua xót nói:
– Ừ, chúng ta là bạn thân.
Tiếng trống vang lên, mọi người đổ xô đi ăn cơm. Vũ đứng dậy gọi Doanh:
– Đi ăn cơm thôi.
– Ừ
Sau buổi học bọn họ liền chuẩn bị ra về.
– Vũ ơi, đi chơi bóng không?
Vũ nhìn sang, là bọn Thái, đi bện cạnh có thêm vài người nữa. Cậu nhìn sang Doanh, thấy Doanh chắc chắn đi Vũ hơi ngại ngùng nói:
– Tôi có việc rồi, hôm khác đi.
Doanh vội hỏi:
– Cậu có việc gì?
– Tôi phải đi gặp cô mình.
Doanh nhớ đến người phụ nữ mình gặp hồi sáng, lại nhớ về những lời cô nói liền nhíu mày. Vũ tưởng cậu không vui thì vội nói:
– Chỉ hôm nay thôi, tôi phải gặp cô nói về vụ án.
Doanh gật đầu, cậu xoa nhẹ đầu Vũ nói:
– Đi đi, về kể lại cho tôi là được rồi.
Vũ hơi ngạc nhiên nhưng sau đó cậu liền sảng khoái đồng ý.
Tại một nhà hàng sang trọng, Vũ được nhân viên dẫn đến một phòng vip. Trong phòng trang trí theo phong cách trang nhã, ở giữa có một chiếc bàn, một người phụ nữ đang ngồi đó uống trà.
Vũ theo thói quen lướt nhìn căn phòng một lượt rồi ngồi xuống. Không biết cô Chi đang tập trung nghĩ gì mà không để ý, đến khi Vũ ngồi xuống cô mới vô thức ngẩng mặt lên. Thấy Vũ yên lặng ngồi nhìn mình hai mắt cô đỏ hoe.
– Vũ à, con lớn thật rồi, sao thoát ra được không về nhà.
Vũ thấy vậy liền đưa khăn giấy cho cô. Cậu cười nói:
– Con sống rất tốt, nếu quay về chỉ thêm nguy hiểm thôi, dù sao họ đã làm được một lần thì chắc chắn sẽ có lần hai. Con muốn đến khi mình mạnh mẽ rồi thì mới có thể quay về.
Cô Chi nghẹn ngào nói:
– Cô cũng không ngờ nó có thể làm chuyện như vậy, ngay cả cháu ruột của mình mà.. quả thật nghiệp..
Vũ không nói gì, lúc này nhân viên mang đồ ăn đến. Cô Chi đã kêu làm những món Vũ thích ăn nhất, cô cười nói:
– Đều là món con thích, ăn nhiều chút.