Chương 7 Không nói ba đứa nữa, giờ nói mấy đứa cháu đi!”
- Trang Chủ
- Anh Rể Đến Rồi - Sở Thiên Hoài (Tác giả: Hoài Thiên)
- Chương 7 Không nói ba đứa nữa, giờ nói mấy đứa cháu đi!”
Hai người bước từ ngoài vào, Quảng Mi Nhi nũng nịu gọi một tiếng: “Xin ân nhân dừng bước!”
Sở Thiên Hoài nói: “Tôi tên Sở Thiên Hoài, chủ tịch Quảng vẫn gọi tên tôi thì tiện hơn!”
Anh không phải người có ơn thì phải báo đáp, hai chữ “ân nhân” nghe ngượng tai quá.
Quảng Mi Nhi cười khúc khích: “Tôi hơn vài tuổi nên nếu không ngại thì tôi gọi cậu là cậu em nhé!”
Sở Thiên Hoài đáp: “Được!”
Lúc này chân tài xế đồ đen đã có thể hoạt động một chút, thấy Quảng Mi Nhi ra tới thì vội tiến lên đón.
Quảng Mi Nhi liếc người này một cái, lãnh đạm nói: “Về công ty thì kết toán lương tháng này đi!”
Tài xế biến sắc: “Chủ tịch Quảng, xin cô…”
Sắc mặt Quảng Mi Nhi trầm xuống: “Cút!”
Tài xế không dám nói gì thêm, cúi người đi ra ngoài.
Quảng Mi Nhi nhìn Sở Thiên Hoài, áy náy nói: “Tôi nhất định sẽ phạt nặng anh ta!”
Sở Thiên Hoài lắc đầu: “Anh ta mới bị tôi làm bị thương, coi như đã chịu phạt rồi!”
Đôi mắt đẹp của Quảng Mi Nhi lưu chuyển: “Chị thích đàn ông hào sảng như cậu!”
Sở Thiên Hoài bị lời này của cô ta làm cho xấu hổ, anh sờ mũi, không biết nên nói gì.
“Ố, còn ngượng ngùng à? Giờ đàn ông hay thẹn thùng cũng không còn nhiều”.
Nhìn thái độ lúng túng của Sở Thiên Hoài, Quảng Mi Nhi cười khanh khách, giọng nói uyển chuyển dễ nghe.
Cô ta lấy một tấm danh thiếp được thiết kế độc đáo từ trong túi ra, đưa tới trước mặt Sở Thiên Hoài: “Đưa tiền thì tục quá, đây là danh thiếp cá nhân của tôi, cầm nó thì cậu có thể miễn phí sử dụng mọi dịch vụ và sản phẩm của tập đoàn Thiên Kiêu”.
Sở Thiên Hoài cũng không khách sáo mà vươn tay nhận lấy.
Danh thiếp vàng ròng có viền bằng hoa văn, chính giữa có viết ba chữ Quảng Mi Nhi, mặt sau là số điện thoại cá nhân của cô ta.
Sở Thiên Hoài xem kỹ thì thấy ở giữa hai mắt đều có một số 1 khắc nổi.
Thấy Sở Thiên Hoài đã nhận danh thiếp, Quảng Mi Nhi lại cười nói: “Có thể nể mặt chị đây một chút, cùng ăn bữa cơm được không?”
Sở Thiên Hoài nói: “Hôm nào đi, tôi còn việc gấp!”
Kiều Thi Thi không khoẻ, anh nào còn tâm trạng ăn cơm với người khác.
“Vậy hẹn hôm khác nhé!”
Quảng Mi Nhi cũng không ép buộc, vẫy tay với Sở Thiên Hoài rồi xoay người đi tới chiếc Bentley mới tới đón mình.
“Chủ tịch, ông Đới tới rồi, đang ở khách sạn Nghiêu Châu!”
Một cô gái trẻ mặc đồ công sở cẩn thận nâng một hộp quà tới trước mặt Quảng Mi Nhi: “Đây là quà gặp mặt mà chủ tịch đã dặn!”
Quảng Mi Nhi noi: “Dặn bên khách sạn là hôm nay không được đón thêm khách, chỉ tiếp đón một mình ông Đới thôi!”
Nói rồi cô ta hạ cửa xe, ném hộp quà trong tay cho Sở Thiên Hoài: “Cậu em, cho cậu món quà!”
Sở Thiên Hoài đón lấy hộp quà, còn chưa kịp từ chối thì chiếc Bentley đã chạy đi, anh chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
Trong xe, Quảng Mi Nhi mở di động, bật một video lên, là clip theo dõi của camera giám sát sau khi cô ta mất đi ý thức.
Trên tay cô ta có camera ẩn, thu hình liên tục 24h.
Cô ta thấy Sở Thiên Hoài bỏ con cổ trùng bò ra từ trong mũi mình vào bình thuỷ tinh thì vung tay ngọc: “Tôi muốn toàn bộ thông tin về anh ta!”
Thư ký khom người đáp: “Vâng!”
Sở Thiên Hoài vừa vẫy được một chiếc taxi thì Kiều Thi Thi đã gọi tới.
Vừa bấm nghe, trong điện thoại truyền tới âm thanh phẫn nộ của Kiều Thi Thi: “Anh chết ở đâu rồi hả? Trong 15 phút phải chạy tới khách sạn Nghiêu Châu ngay, bằng không sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Tiếp theo là tiếng tút tút kéo dài.
Lúc này Sở Thiên Hoài mới nhớ ra hôm nay là mừng thọ 75 tuổi của ông ngoại Kiều Thi Thi, họ hàng trong nhà đều tới chúc mừng.
Anh vỗ trán, vội nói với bác tài: “Bác tài, tới khách sạn Nghiêu Châu!”
Khách sạn Nghiêu Châu là khách sạn lớn 5 sao duy nhất của thành phố Nghiêu Châu, chỉ một bàn cơm bình thường thôi là có giá tới mấy ngàn tệ.
Sở Thiên Hoài không ngờ nhà họ Lý lại chọn tổ chức tiệc ở đây.
Anh xuống xe ở cửa, nơi đó đã có không ít người, gia đình nhà vợ cũng có mặt.
Người dẫn đầu mặc đường trang màu đỏ đậm, là ông ngoại Lý Quốc Lương của Kiều Thi Thi.
Còn bà ngoại cô đã mất từ mười năm trước rồi.
Thấy Sở Thiên Hoài tới, một người đàn ông khoảng 50 bên cạnh Lý Quốc Lương trầm giọng nói: “Để nhiều người lớn chờ đợi như vậy, cậu đúng là không biết điều!”
Mẹ vợ Lý Nguyệt Mai có hai người anh, tên là Lý Kiến Thiết và Lý Kiến Hoa.
Người mới mắng Sở Thiên Hoài là Lý Kiến Thiết.
Sở Thiên Hoài nhìn thoáng qua, có rất nhiều người chưa tới, nhà Lý Kiến Hoa còn chưa tới, Lý Kiến Thiết nói thế hiển nhiên là đang nhắm vào anh.
Nhưng anh không muốn tạo rắc rối cho Kiều Thi Thi nên áy náy lên tiếng: “Ngại quá, có chút việc làm lỡ thời gian!”
“Toàn kiếm cớ!”, vẻ mặt Lý Kiến Thiết khinh thường: “Cậu chỉ là điều dưỡng bưng bô dọn phân nước tiểu chứ có việc đách gì!”
Con trai Lý Văn Hoá của Lý Kiến Thiết cười nhạo: “Có lẽ do bệnh nhân bị tiêu chảy nên anh ta phải bưng bô vài lần!”
Nghe thấy lời này, người có mặt đều cười.
Sắc mặt gia đình Kiều Thi Thi không mấy dễ nhìn.
Lý Nguyệt Mai trừng Sở Thiên Hoài một cái.
“Nguyệt Mai, trong ba anh em, bố lo cho con nhất đó!”
Lý Quốc Lương thở dài: “Trước đây bố đã không đồng ý con lấy Kiều Học Thương, đẹp mã thì dùng làm cơm ăn được à? Nhưng con ngoan cố quá, giờ bị bố nói đúng rồi chứ gì? Cả đống tuổi mà vẫn phải bán đồ nướng lề đường”.
Kiều Học Thương tỏ vẻ xấu hổ, không thể phản bác mà cũng chẳng dám cãi lại.
Kiều Thi Thi không vui: “Ông ngoại, ông nói mấy cái này làm gì…”
“Im!”, Lý Kiến Thiết lạnh giọng cắt ngang: “Có ai dám nói chuyện với người lớn như thế không hả? Đúng là loại không được dạy dỗ!”
Do điều kiện kinh tế không tốt, nhà Lý Nguyệt Mai luôn là đối tượng bị họ hàng châm chọc nhạo báng, không ai coi họ ra gì.
Kiều Thi Thi mím môi, nước mắt ứa ra.
Sở Thiên Hoài nhíu mày, trong mắt hiện lên tia tàn khốc.
“Không nói ba đứa nữa, giờ nói mấy đứa cháu đi!”
Lý Quốc Lương tiếp tục: “Văn Hoá mở nhà máy rửa than, tài sản cũng mấy triệu rồi, Văn Học thì giỏi hơn, là giám đốc bộ phận thiết kế của tập đoàn Thiên Kiêu, tương lai rộng mở, bữa tiệc hôm nay là do Văn Học sắp xếp, đây là vinh dự cỡ nào chứ!”
Lý Văn Học là con trai của bác hai Lý Kiến Hoa.
Lý Quốc Lương vẫn tiếp tục dạy đời: “Bố cứ nghĩ con chỉ có Thi Thi là con gái một, tương lai tìm một tấm chồng tốt là hai vợ chồng có thể đổi đời, ai ngờ mấy đứa lại vì một căn hộ mà tìm thằng ăn xin như Sở Thiên Hoài tới ở rể, đúng là có của trời cho mà không biết dùng!”
Lý Kiến Thiết hùa theo: “Nguyệt Mai, em đừng không phục, bố nói đúng mà!”
Lý Nguyệt Mai không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn sang Sở Thiên Hoài càng thêm chán ghét.
Kiều Thư Kỳ hung dữ liếc xéo Sở Thiên Hoài, cắn răng nói: “Thằng vô dụng, làm chúng ta bị mất mặt lây!”