Chương 17 "Tao nói rồi, tao là chồng của cô ấy".
- Trang Chủ
- Anh Rể Đến Rồi - Sở Thiên Hoài (Tác giả: Hoài Thiên)
- Chương 17 "Tao nói rồi, tao là chồng của cô ấy".
Nhìn thấy ánh mắt Sở Thiên Hoài sáng lên, không có một chút men say, Tưởng Thọ Quang chợt nhận ra: “Lúc nãy mày cố ý giả vờ say để lừa Giả Vĩnh Hoa?”
“Đúng là tôi giả vờ say”, Sở Thiên Hoài bình tĩnh nói: “Nhưng chẳng phải các người đã giở trò trước hay sao?”
“Đúng là khiến cho người ta kinh ngạc”.
Tưởng Thọ Quang không ngờ rằng sau một thời gian không gặp, sức uống rượu của Sở Thiên Hoài lại mạnh hơn trước gấp mấy lần.
Anh ta nào biết Sở Thiên Hoài hiện đã khôi phục trí nhớ, bây giờ ngàn ly không say, chỉ cần kích thích hai huyệt đạo để nhanh chóng giải rượu thì anh liền có thể uống đến mức khiến cho đám người này đều phải hoài nghi nhân sinh.
Kiều Thi Thi cũng có chút kinh ngạc, trong hai ngày qua thật sự Sở Thiên Hoài đã khiến cho cô phải có cái nhìn khác về anh.
Cô không muốn Sở Thiên Hoài xung đột với những người bạn học này nên liền bước tới trước nói: “Được rồi, Sở Thiên Hoài, chúng ta đi thôi”.
Sở Thiên Hoài còn chưa đứng dậy, anh nói: “Rượu còn chưa uống xong thì sao anh có thể rời đi được?”
Thấy Sở Thiên Hoài không nghe lời khuyên, trong lòng Kiều Thi Thi bùng lên lửa giận, cô lạnh lùng nói: “Vậy thì anh cứ từ từ uống, tôi đi đây”.
Nói xong cô quay người bỏ đi, hai bạn học nữ vội vàng đuổi theo cô ra ngoài.
“Tao chính là muốn đùa với mày đó, mày làm gì được tao nào?”
Giả Vĩnh Hoa say khướt, chỉ vào mũi Sở Thiên Hoài hét lên: “Trong mắt của bọn tao thì mày chỉ là một thằng ở rể vô dụng, Kiều Thi Thi đi rồi thì mày cũng không có tư cách ngồi ở đây với bọn tao. Mau cút đi!”
“Miệng của anh thối quá!”
Sở Thiên Hoài đột nhiên bước tới, giơ tay tát vào mặt Giả Vĩnh Hoa.
Giả Vĩnh Hoa còn chưa kịp phản ứng thì một cái tát của Sở Thiên Hoài đã giáng thẳng vào mặt gã ta.
Bốp!
Giả Vĩnh Hoa bị tát mạnh đến mức ngã thẳng xuống bàn trà.
“Rầm” một tiếng, bàn trà bằng kính bị đập vỡ, đồ uống vương vãi trên sàn.
Giả Vĩnh Hoa ngẩng đầu lên, máu từ vết thương trên trán chảy ra, khuôn mặt đầy máu trông vô cùng dữ tợn và đáng sợ.
Mấy cô nàng nhát gan sợ đến mức hét ầm cả lên.
Đám người Tưởng Thọ Quang sửng sốt, lúc kịp phản ứng lại thì lập tức kích động.
Tưởng Thọ Quang lớn tiếng quát: “Thằng rác rưởi này, mày còn dám đánh người sao?”
“Nếu không phải cần cùng Thi Thi đến đây thì tôi cũng chẳng muốn ở lại đây dù chỉ một phút, nhưng tôi còn có một thói quen, chính là không ưa kẻ khác thiếu nợ mình!”
Sở Thiên Hoài nhìn Giả Vĩnh Hoa, trầm giọng nói: “Anh còn thiếu tôi bao nhiêu ly thì uống cạn ngay đi rồi tôi sẽ lập tức rời khỏi đây”.
“Uống thằng cha mày!”
Giả Vĩnh Hoa nhặt một chai rượu vang đỏ lên ném vào đầu Sở Thiên Hoài.
Sở Thiên Hoài cười lạnh một tiếng, liền vung quyền lên.
Bang!
Chai rượu vang đỏ nặng bị một quyền của anh đập vỡ.
Đường quyền cũng không hề dừng lại mà giáng thẳng vào mặt Giả Vĩnh Hoa
Giả Vĩnh Hoa bị đánh gục xuống đất ngất đi.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, biểu hiện hôm nay của Sở Thiên Hoài hoàn toàn vượt xa nhận thức trước đây của bọn họ về anh.
Sau khi định thần lại, tất cả đều tiến lên bao vây Sở Thiên Hoài.
“Đánh nó!”
“Thằng vô dụng không biết xấu hổ, đáng đánh!”
Lúc này, cô gái vừa đuổi theo Kiều Thi Thi ra ngoài đã chạy trở vào hét lên: “Xảy ra chuyện rồi, Thi Thi bị kẻ khác bắt đi rồi”.
Sở Thiên Hoài liền bước lên hỏi: “Cô ấy đang ở đâu?”
Cô gái thở hổn hển nói: “Bị kéo đến phòng bao số 1…”
Cô ta vừa dứt lời thì Sở Thiên Hoài đã lao ra ngoài như một cơn gió.
“Chúng ta đi giải cứu Thi Thi trước, sau đó quay lại xử lý thằng vô dụng đó”.
Tưởng Thọ Quang nói rồi đi theo các bạn học nam khác ra ngoài.
Ở hành lang,chuông điện thoại của Sở Thiên Hoài vang lên.
Anh tiện tay bắt máy, một giọng nói lo lắng truyền đến từ đầu dây bên kia: “Tôi là Võ Nhuệ Phong, anh Sở, cứu tôi với!”
Sở Thiên Hoài tức giận nói: “Không rảnh”.
“Anh đừng cúp máy”, Võ Nhuệ Phong vội vàng nói: “Anh đang ở đâu? Tôi có thể đợi anh xong việc”.
“Quán karaoke ‘Đêm Không Ngủ'”.
Sở Thiên Hoài nói xong liền cúp điện thoại.
Anh chạy đến trước cửa phòng bao số 1 rồi đá mở cánh cửa ra.
Phòng bao rất rộng, đồ trang trí cũng rất cao cấp, so với phòng bao anh vừa ngồi lúc nãy còn tốt hơn rất nhiều.
Ngồi bên trong là người đàn ông tên Nhiếp Vệ Bình mà anh đã gặp ở ngoài sảnh trước đó, anh ta đang ngồi trên ghế sofa ở giữa, Kiều Thi Thi thì đang tức giận ngồi bên cạnh.
Có một người đàn ông đứng sau ghế sofa ấn vào vai Kiều Thi Thi để không cho Kiều Thi Thi đứng dậy.
Nhiếp Vệ Bình cầm trong tay một ly rượu vang đỏ, đứng dậy trước mặt Kiều Thi Thi, hiển nhiên là đang ép Kiều Thi Thi uống.
Chị Hồng đang ngồi trên chiếc ghế sofa đơn ở phía bên kia, cười cợt nhìn tình huống trước mắt.
Tưởng Thọ Quang đi theo, nhất thời sửng sốt nói: “Cậu Vệ… Cậu Vệ…”
Kiều Thi Thi hét lên: “Tưởng Thọ Quang, cứu tôi với”.
Sở Thiên Hoài cười khổ, trong lòng vô cùng buồn bã, tự nhủ: Ở trong lòng em, anh không đáng tin cậy đến như vậy sao?
Nhìn thấy vẻ mặt của Sở Thiên Hoài, trái tim Kiều Thi Thi bỗng nhiên thắt lại.
Kỳ thật không phải cô không tin Sở Thiên Hoài, mà cô chỉ nhớ tới cảnh tượng ngày đó ở chợ đêm, cô sợ Sở Thiên Hoài sẽ làm tổn thương người khác, gây ra đại họa.
Cô biết Sở Thiên Hoài sẽ làm bất cứ điều gì vì cô.
Tưởng Thọ Quang quen biết Nhiếp Vệ Bình, cho nên cô mới nghĩ chuyện này tốt nhất nên giao cho Tưởng Thọ Quang xử lý.
Sắc mặt chị Hồng tối sầm lại: “Các người muốn làm gì?”
Tưởng Thọ Quang mỉm cười, bước tới nói: “Cậu Vệ, cô ấy là bạn học của tôi, xin cậu nể mặt tôi…”
“Nể mặt anh?”, Nhiếp Vệ Bình cười nhạo ngắt lời: “Thằng bán đồ nội thất như anh dựa vào đâu mà muốn tôi phải nể mặt?”
Anh ta giơ tay rót rượu vang đỏ trong ly lên mặt Tưởng Thọ Quang.
Tưởng Thọ Quang siết chặt nắm đấm, lại không dám nói ra một câu phản bác nào.
Các bạn học khác cũng câm như hến.
Chị Hồng thổi ra một vòng khói, mỉa mai nói: “Không biết tự lượng sức mình!”
“Đừng nói cô ta là bạn cùng lớp của anh, cho dù cô ta là vợ của anh thì hôm nay cũng phải ở lại đây”, Nhiếp Vệ Bình châm một điếu thuốc, thản nhiên nói: “Anh muốn tự rời khỏi đây, hay là để tôi gọi người đánh gãy chân anh rồi ném anh ra ngoài?”
Nét mặt Tưởng Thọ Quang lộ ra vẻ bất an, đấu tranh tâm trí hồi lâu mới thở dài nói: “Thi Thi, em cứ ở lại uống rượu với cậu Vệ đi. Có thể kết bạn với cậu Vệ là cơ hội mà rất nhiều người thậm chí nằm mơ còn không có được”.
Nói xong, anh ta liền cúi đầu xoay người đi ra ngoài, thậm chí còn không dám liếc mắt nhìn mấy người bạn học xung quanh.
Các bạn học có mặt đều biết tâm tư của anh ta đối với Kiều Thi Thi.
Anh ta suốt ngày khoe khoang bản thân ở Nghiêu Châu lợi hại như thế nào, vậy mà anh ta thậm chí còn không thể bảo vệ người phụ nữ mình thích, anh ta thật sự không có mặt mũi nào để đối diện với người khác.
Nhìn thấy Tưởng Thọ Quang đã rời đi, người khác làm sao dám nhúng tay vào chuyện này, bọn họ đều áy náy nhìn Kiều Thi Thi rồi lần lượt rời khỏi phòng bao.
Thấy Tưởng Thọ Quang bị Nhiếp Vệ Bình nói vài câu liền bỏ chạy, tâm tình Kiều Thi Thi liền có chút nặng nề.
“Ở lại với anh”, Nhiếp Vệ Bình lại đặt ly rượu trước mặt Kiều Thi Thi: “Anh đảm bảo em sẽ được ăn no mặc ấm, thoải mái ngẩng cao đầu ở Nghiêu Châu này”.
Sở Thiên Hoài tiến về phía trước hai bước, trầm giọng nói: “Mày muốn giữ lại vợ của tao, mày đã hỏi tao chưa?”
Nhiếp Vệ Bình nhướng mắt lên, nói: “Mày lại là thằng nào?”
“Tao nói rồi, tao là chồng của cô ấy”.
Sở Thiên Hoài cầm chai rượu vang đỏ trên bàn lật ngược lại, đổ rượu lên đầu Nhiếp Vệ Bình, lạnh lùng nói: “Tai mày bị điếc rồi sao?”
Nhiếp Vệ Bình lau rượu trên mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng khốn này, mày chết chắc rồi”.
“Dám ở đây gây rối, còn không biết nhìn lại đây là đâu!”, chị Hồng hừ một tiếng, nói: “Đánh nó!”
Lời vừa dứt, hai người đàn ông đứng bên cạnh liền xông về phía Sở Thiên Hoài.
Kiều Thi Thi hét lên, đứng dậy nói: “Mau thả chúng tôi đi, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát”.
Nhiếp Vệ Bình túm tóc Kiều Thi Thi, kéo cô trở lại ghế sofa: “Hôm nay anh sẽ cho em thấy, loại đàn ông vô dụng này thì có cũng như không mà thôi…”
Nói đến đây, thanh âm của anh ta liền đột ngột im bặt.