Chương 16 Đúng vậy, thân thể mới là quan trọng nhất."
- Trang Chủ
- Anh Rể Đến Rồi - Sở Thiên Hoài (Tác giả: Hoài Thiên)
- Chương 16 Đúng vậy, thân thể mới là quan trọng nhất."
Kiều Thi Thi thấy vậy liền tiến lên nói: “Sở Thiên Hoài thật sự không uống được rượu, các người đừng gọi anh ấy”.
“Đàn ông sao có thể không uống được rượu?”, Tưởng Thọ Quang cười lớn, nhìn Sở Thiên Hoài nói: “Trừ phi mày không phải đàn ông?”
Nghe vậy, đám người có mặt tại đó đều bật cười.
Khóe miệng Sở Thiên Hoài cong lên: “Tôi đương nhiên là đàn ông, điểm này Thi Thi biết rất rõ”.
Sắc mặt Tưởng Thọ Quang nhất thời tối sầm, anh ta hừ một tiếng rồi nói: “Vậy mau để bọn tao xem thế nào là phong thái của đàn ông đích thực đi nào!”
Anh ta cảm thấy chỉ có mình mới xứng đôi với Kiều Thi Thi, lời nói vừa rồi của Sở Thiên Hoài khiến anh ta cảm thấy như bắp cải trắng mình nâng niu đã bị một con lợn thối cướp đi mất.
Anh ta nhất quyết hôm nay phải khiến cho Sở Thiên Hoài tự biến mình thành trò hề, kết quả tốt nhất là khiến cho Sở Thiên Hoài không còn dám vác mặt ra đường nữa.
Nhìn thấy Sở Thiên Hoài ngồi bên bàn trà, Kiều Thi Thi cau mày nói: “Anh còn muốn uống sao? Anh quên trước đây đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Sở Thiên Hoài cười nói: “Khó khăn lắm mới có thể tụ tập với nhau một lần, anh cũng không thể khiến cho mọi người thất vọng được”.
“Đúng vậy”, Tưởng Thọ Quang phụ họa nói: “Thi Thi em đừng lo nữa, bọn anh sẽ chăm sóc nó thật tốt”.
“Đúng là vớ vẩn!”
Kiều Thi Thi nhướng mày, giận dữ bỏ đi.
Cô không ngờ Sở Thiên Hoài lại không nghe mình khuyên bảo, lần trước uống rượu anh đã phải chịu thiệt, thế mà bây giờ vẫn muốn uống rượu với đám người này.
Cảm giác áy náy đối với Sở Thiên Hoài trước đây bây giờ đã biến thành sự tức giận.
Hai bạn học nữ tiến tới kéo Kiều Thi Thi ngồi xuống sô pha, cười nói: “Thi Thi, chúng ta hát đi, đừng quan tâm đến chuyện đàn ông bọn họ”.
Kiều Thi Thi cuối cùng cũng nhận ra những người này đã thông đồng với nhau từ trước.
Cô quyết định sẽ đưa Sở Thiên Hoài đi nếu như tình hình trở nên tồi tệ, cô sẽ không bao giờ để cho Sở Thiên Hoài uống quá nhiều rồi tự làm mình mất mặt.
Cho dù giữa bọn học là hôn nhân thật hay giả thì Sở Thiên Hoài cũng là người chồng trên danh nghĩa của cô, anh mất mặt thì cô cũng mất mặt.
Giả Vĩnh Hoa xếp một hàng những ly rượu trắng trên bàn trà và đổ đầy rượu phần 53 độ vào chúng.
Tưởng Thọ Quang nói: “Sở Thiên Hoài không phải bạn học của chúng ta, xem như là khách của chúng ta đi”.
“Theo quy tắc của Nghiêu Châu chúng ta”, Giả Vĩnh Hoa cầm một ly rượu lên nói: “Mỗi người chúng ta kính khách quý ba ly”.
Luân phiên chiến!
Sở Thiên Hoài thầm cười trong lòng.
Lần trước bọn họ cũng dùng phương pháp này để làm Sở Thiên Hoài say, Sở Thiên Hoài còn chưa uống hết một vòng thì đã choáng váng.
Thấy Sở Thiên Hoài không lên tiếng, Giả Vĩnh Hoa lạnh lùng nói: “Không phải mày định không nể mặt bọn tao đó chứ?”
“Tất nhiên là tôi phải nể mặt các anh rồi, nhưng…”
Sở Thiên Hoài xếp những chiếc ly cao lên bàn rồi nói: “Chúng ta đều là đàn ông chân chính, đương nhiên dùng ly cao mới thích hợp”.
Đám người Tưởng Thọ Quang nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ, tên này đã phát điên rồi sao?
Mộc ly cao này bằng ba ly rượu bình thường!
Kiều Thi Thi thấy vậy liền tức giận đến mức muốn xông lên tát Sở Thiên Hoài mấy cái.
Sở Thiên Hoài nâng một chiếc cốc lên cụng nhẹ với Giả Vĩnh Hoa: “Đến đây!”
Giả Vĩnh Hoa gật đầu: “Thế này mới là đàn ông đích thực chứ, cứ trốn dưới váy đàn bà sẽ bị người khác coi thường!”
Mặc dù một ly cao chứa đầy rượu phần khiến cho gã ta cảm thấy da đầu có chút tê dại nhưng gã ta vẫn có thể uống được.
Mỗi người cùng Sở Thiên Hoài uống ba ly rượu cao, gã ta thật sự muốn xem Sở Thiên Hoài có thể ứng phó được bao nhiêu người.
Nghĩ đến đây, Giả Vĩnh Hoa cười nhếch mép, ngẩng đầu uống hết rượu trong ly.
Sở Thiên Hoài cũng uống một hơi cạn sạch.
Hai người uống liên tiếp ba ly rượu cao.
Những người có mặt đều đồng loạt reo hò, Giả Vĩnh Hoa thở ra một hơi rượu, ớn tiếng kêu lên: “Thật sảng khoái!”
Kiều Thi Thi lạnh lùng nhìn sang, thấy ánh mắt Sở Thiên Hoài bắt đầu mơ hồ, cô vô cùng tức giận, đã hạ quyết tâm, nếu Sở Thiên Hoài tiếp tục uống rượu không suy nghĩ mà làm ra chuyện mất mặt thì cô sẽ không bao giờ… không bao giờ tha thứ cho Sở Thiên Hoài nữa.
“Vậy mới là đàn ông chứ!”, Tưởng Thọ Quang giơ ngón tay cái lên, hô lớn: “Người tiếp theo lên kính rượu khách quý nào!”
Một người đàn ông khác đi tới trước mặt Sở Thiên Hoài, bưng một ly lên: “Sở Thiên Hoài, chúng ta uống!”
Sở Thiên Hoài lắc đầu, nhìn chằm chằm Giả Vĩnh Hoa rồi nói: “Anh vừa kính tôi ba ly, nếu không trả lễ thì không được, vì vậy tôi cũng sẽ kính anh ba ly”.
Anh vẫn còn nhớ rõ lần trước Giả Vĩnh Hoa và Tưởng Thọ Quang đã làm cho anh xấu mặt như thế nào.
Giả Vĩnh Hoa hơi giật mình, sắc mặt nhất thời trở nên có chút khó coi.
Uống hết ba ly cao tức là đã uống hết một cân rượu phần vào bụng.
Thêm ba ly nữa chính là hai cân.
Bình thường không phải gã ta chưa từng uống đến hai cân rượu, nhưng lúc đó là có đầy đủ đồ nhắm, và uống một cách chậm rãi.
Bây giờ phải một lần uống vào bụng hai cân rượu thật sự khiến cho gã ta cảm thấy rất khó khăn.
“Anh sợ sao?” Sở Thiên Hoài cười nói: “Đàn ông không thể tự nói mình không được đâu nhé!”
Mọi người đều có thể nhận ra rằng Sở Thiên Hoài đã say.
Giả Vĩnh Hoa nghiến răng nghiến lợi, gã ta không tin mình uống không lại tên họ Sở vô dụng này.
Vì muốn làm Sở Thiên Hoài mất mặt, gã ta quyết định liều mạng!
Cho dù gã ta không uống được thì phía sau cũng có rất nhiều bạn học đang xếp hàng chờ, hôm nay gã ta phải khiến cho kẻ vô dụng không biết trời cao đất dày này phải uống đến mức nôn ra máu.
Tuy nhiên, Giả Vĩnh Hoa vẫn muốn gài Sở Thiên Hoài trước: “Mày uống trước đi, mày uống xong ba ly thì tới tao”.
Có lẽ Sở Thiên Hoài chưa uống hết ba ly thì đã say khướt rồi?
“Được!”
Sở Thiên Hoài đáp rồi một hơi uống cạn ba ly nữa.
“Đến lượt anh!”
Sở Thiên Hoài chỉ vào Giả Vĩnh Hoa khiến gã ta khó có thể ngồi yên.
Những người phụ nữ ngồi trên ghế sofa bên cạnh đều thầm sửng sốt, họ chưa bao giờ thấy ai uống hết hai cân rượu trong thời gian ngắn như vậy.
Kiều Thi Thi mặc dù rất tức giận nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng, làm gì có ai uống nhiều rượu như vậy mà vẫn ổn được.
Giả Vĩnh Hoa cầm ly rượu lên và uống một cách miễn cưỡng.
“Còn… hai ly nữa…”
Sở Thiên Hoài lè nhè nói.
Giả Vĩnh Hoa lại cầm một ly rượu khác đưa lên miệng, nghĩ thầm nếu như trì hoãn thêm một lát thì Sở Thiên Hoài rất có thể sẽ say vật ra đất.
Nhưng vừa ngửi thấy mùi rượu xông vào mũi, gã ta liền cảm thấy buồn nôn, nhanh chóng đặt ly xuống rồi xua tay: “Không, không uống thêm được nữa”.
Gã ta có cảm giác chỉ cần mình nhấp môi thêm một cái thì cũng sẽ nôn ra…
Tưởng Thọ Quang xua tay nói: “Được được được, không uống được thì đừng tự ép mình”.
Những người xung quanh cũng đồng tình.
“Đúng vậy, thân thể mới là quan trọng nhất.”
“Chúng ta đều là người một nhà, thưởng thức là được rồi, không ai ép cậu phải uống”.
Sở Thiên Hoài cười lạnh nói: “Sao các người lại không biết xấu hổ như vậy?”
“Mày nói chuyện cho đàng hoàng”, Tưởng Thọ Quang cau mày nói: “Nếu không phải vì nể mặt Thi Thi thì mày có tin là nãy giờ tao đã đánh mày mềm mình rồi hay không?”
“Đúng vậy”, một người đàn ông khác nói: “Không chơi nổi thì đừng chơi, chửi bới người khác làm gì?”
Sở Thiên Hoài bình tĩnh nói: “Nó không dám uống tiếp, vậy thì đứa nào mới là đứa chơi không nổi?”
Tưởng Thọ Quang nói: “Cậu ta thật sự không thể uống thêm rượu nữa, chúng ta cũng không thể ép được đúng không?”
Sở Thiên Hoài nói: “Lúc nãy anh cũng không nói như vậy, tôi quá đáng cái gì, tôi nói cho anh biết”.
Giả Vĩnh Hoa nghiến răng nghiến lợi nói: “Tao không uống thêm được, mày có nói thêm nữa cũng vô dụng”.
“Chuyện uống rượu là do các người đề nghị, anh mời tôi ba ly, tôi đã uống hết”, Sở Thiên Hoài nheo mắt lại nói: “Tôi đáp lại anh ba ly, anh nói muốn tôi uống trước, cho nên tôi cũng uống. Bây giờ đến lượt anh đáp lại tôi ba ly, anh lại nói anh không uống thêm được, anh đùa với tôi à?”